Cổng trường học, đông đúc ồn ào…
“Sở Sở, mẹ ở đây.” Một người phụ nữ mặc váy liền áo màu đen pha trắng, đi giày cao gót màu vàng nhạt, trang điểm tỉ mỉ vẫy vẫy tay, mỉm cười gọi cô.
“Mẹ ~” Từ Sở Sở nhìn theo tiếng gọi, vui vẻ bước nhanh tới phía mẹ Từ Lôi: “Mẹ, sao hôm nay mẹ mặc đẹp như vậy.” Sở Sở trêu ghẹo, mẹ nhoẻn miệng cười: “Sở Sở, hôm nay mẹ đưa con đi gặp một người tên là Chu Dương, chú ấy là bạn trai của mẹ, con người chú ấy rất tốt, sau này Sở Sở sẽ có ba rồi.”
“Chúng ta đi thôi…”
Sở Sở đuổi theo bước chân của mẹ, một ngọn gió xuân thổi qua, thổi bay mái tóc dài đen nhánh của Sở Sở, chiếc váy ngắn màu xanh nhạt cũng bay bay trong gió, dáng người lả lướt xinh đẹp, bộ ngực nhô cao càng tôn lên vẻ quyến rũ nhẹ nhàng của Sở Sở, gió nhẹ cũng thổi ký ức của Sở Sở quay về, từ khi Sở Sở còn rất nhỏ, ba ruột của cô đã bỏ rơi cô và mẹ, chê Sở Sở là con gái, nên từ nhỏ Sở Sở đã sống với mẹ, mẹ vất vả nuôi lớn Sở Sở, Sở Sở vừa đi theo mẹ vừa nghĩ: ‘Rốt cuộc mẹ cũng có được hạnh phúc của mình rồi, có vẻ như mẹ rất thích chú đó, hy vọng chú đó có thể đối xử tốt với mẹ.’
Trong nhà Chu Dương: “Anh Dương, đây là con gái của em, Sở Sở”
“Sở Sở, đây là chú Chu, mau chào chú đi.”
“Chào chú Chu.” Sở Sở nhẹ giọng chào hỏi.
Năm nay Chu Dương gần bốn mươi tuổi, dáng người được coi là vừa vặn, không có bụng bia của đàn ông ở tuổi trung niên, khi nhìn thấy Sở Sở như một đoá hoa trắng tinh khôi non nớt, trong mắt anh hiện lên một tia tham lam.
“Ôi, Lôi Nhi, đây là Sở Sở sao, không hổ là con gái của Lôi Nhi, trông cũng xinh đẹp giống mẹ, ha ha ha, thật đáng yêu.” Chu Dương cũng đáp lại, cùng lúc đó, ánh mắt Chu Dương quan sát Sở Sở từ trên xuống dưới một vòng, ánh mắt anh dừng lại trên ngực và váy cô cực kỳ lâu, như thể muốn nhìn xuyên thấu qua bộ quần áo trên người Sở Sở.
Sau khi nói giới thiệu xong, Chu Dương mời hai mẹ con Sở Sở ở lại ăn cơm, trên bàn ăn, Chu Dương cẩn thận gắp thức ăn cho mẹ con cô, đồng thời dưới bàn ăn, Chu Dương bắt đầu không thành thật, tay trái thỉnh thoảng lại vuốt ve đùi của Từ Lôi một chút, Từ Lôi nhìn Chu Dương, hờn dỗi dùng ánh mắt ra hiệu cho anh một chút, ngại sự có mặt của Sở Sở, bà không dám biểu hiện quá rõ ràng: “Ui da, hôm nay là ngày tốt như vậy, không uống chút rượu thì tiếc quá, vậy đi, Lôi Nhi, anh đi lấy một chai rượu vang đỏ, ba chúng ta uống một chút, được chứ?”
“Được đó, Sở Sở cũng chỉ một chút thôi nhé, anh Dương anh đi lấy đi”.
“Lôi Nhi, em lại đây giúp anh một chút” Chu Dương nói: “Nào.”
Từ Lôi đi vào phòng bếp, hỏi: “Anh Dương, cần em giúp gì sao.”
“Cần… Em.” Chu Dương thấp giọng nhẹ nhàng khiêu khích bên tai Từ Lôi, đồng thời bàn tay cũng từ trên eo sờ lên vú Từ Lôi.
Từ Lôi đỏ bừng mặt xấu hổ nói: “Anh đang làm gì vậy.”
“Anh đang… Làm em.” Hai tay Chu Dương đều luồn vào trong áo Từ Lôi, đùa bỡn hai vú Từ Lôi, quần áo của Từ Lôi bó sát mu bàn tay của Chu Dương, chỉ cần Từ Lôi cúi đầu nhìn xuống là có thể nhìn thấy bàn tay Chu Dương xoa nắn vú mình thành các loại trạng thái sắc tình, bàn tay Chu Dương mạnh mẽ xoa nắn giống như muốn bóp nát hai vú Từ Lôi, một tay Chu Dương không thể nắm hết một bầu vú của Từ Lôi, nhũ thịt từ trong các kẽ ngón tay trào ra.
Chu Dương xoa bóp hai vú, anh đặt môi lên cánh môi đỏ bừng của Từ Lôi: “Vươn đầu lưỡi của em ra.” Nghĩ tới con gái vẫn đang chờ bọn họ ở trên bàn ăn, Từ Lôi lại càng cảm thấy xấu hổ, lập tức đẩy Chu Dương ra, lấy ba ly rượu, nắm chặt trong tay chạy ra ngoài, Chu Dương bị đẩy ra cười xấu xa nói, đêm nay em không chạy được, sau này hai mẹ con em đều phải quỳ dưới người anh, sau đó Chu Dương cũng cầm rượu vang đỏ quay lại phòng ăn.