Trên bàn tay nhanh chóng rịn ra máu đỏ tươi, tích tích nhỏ giọt giống như lòng của Tứ a ca. Cao Vô Dung vội vàng sai người cầm bông băng cùng bạch dược trong cung băng lại vết thương cho Tứ a ca. Tứ a ca trầm mặc hồi lâu, thủ hạ ám vệ phần nhiều là người rất có kinh nghiệm, không tới một khắc đồng hồ, đi vào là một thị vệ, đáp lời:
“Tường thấp hậu viện có dấu vết trèo qua, dấu chân từ thành Đông Dung Nguyệt cư đi hướng Bắc.”
Tròng mắt Tứ a ca hơi híp nói:
“Phía Bắc, hướng Bắc là địa phương nào?”
Thị vệ kia nói:
“Đi qua núi Trúc Can, là một thôn nhỏ cùng thôn trang Đông phủ, đi tiếp về hướng Bắc nữa chính là kỳ doanh.”
Tứ a ca thầm nghĩ: theo như suy nghĩ của Sở Sở, kế hoạch kín đáo hơn nửa năm, tuyệt đối sẽ không qua bên kia, qua kỳ doanh là đường sông bốn phương thông suốt nhưng giờ là đầu mùa đông, trên mặt sông kết băng thật mỏng, cũng không thể đi, cũng không có đò ngang, Sở Sở tuyệt đối sẽ không đi con đưng biết rõ không thông này, đây nhất định là nha đầu kia đánh lạc hướng, nửa đường quay đầu vào thành là có khả năng nhất, nha đầu kia từ trước đến giờ nghĩ nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Nghĩ xong, nhanh chóng phân phó mười thị vệ hướng phía Bắc tiếp tục đuổi tra, mình hỏa tốc dẫn người còn lại hồi kinh kiểm tra. Không thể không nói Tứ a ca đem suy nghĩ của Sở Sở mò thấu, nhưng duy nhất hắn quên chính là, Sở Sở là một người lười vô cùng, để cho nàng đ ngàn dặm trường chinh đi bộ vào thành, còn không bằng ở Lưu Cầu quán giả bộ mất trí nhớ.
Cho nên khi Tứ a ca vội vàng hồi kinh bày thiên la địa võng, con chim nhỏ Sở Sở cũng không có vào kinh, mà núp ở thôn trang Đông phủ. Trải qua điều tra, Sở Sở phát hiện chính thất của thôn trang này không có người ở, đây là một thôn trang trống không, nơi Sở Sở nhảy vào chính là bên cạnh gian thứ ba. Thôn trang lớn như vậy, chỉ có một lão đầu coi chừng, lão đầu ở tại gian thứ nhất ở tiền viện, hay nhất chính là nơi cửa hông vừa đúng có một hầm, Sở Sở đi vào thăm thú một chút, bên trong có hai giỏ táo, cùng một chút thịt khô.
Đoán chừng nơi này là dự bị cho các chủ tử, nhớ ngày đó mình lần đầu tiên đến Dung Nguyệt cư thì cũng là như vậy, chỉ có mấy nô tài coi chừng, chủ tử nếu muốn tới ở thì sẽ nói trước phái người tới dọn dẹp. Sở Sở cảm thấy chỗ này quá tuyệt vời, nàng ở nơi này tạm thời tránh né nhất thời, chờ thêm mấy ngày tiếng gió qua, rồi đi không muộn.
Sở Sở nhìn một vòng, quyết định cũng tạm thời ở tại trong phòng nhỏ gian cuối cùng sát tường, đoán chừng là chỗ ở cho bà tử trực đêm. Gian phòng coi như sạch sẽ, gần cửa sổ có một giường sập hơi thấp, phía trên có trải giường vải xanh hơi cũ. Sở Sở gặm hai quả táo, nhìn hai bên một chút thấy góc phòng có một thùng nước đang đậy, mở nắp thùng lên, lấy một cái gáo treo trên vách, nước sạnh còn nửa thùng, Sở Sở uống vài ngụm, từ bên trong chèn vào dây buộc cửa, đắp chăn thở to ngủ.
Lại nói cả kinh thành bị Sở Sở làm cho lập tức hỗn loạn. Đầu tiên lúc Tứ a ca trở về thành, cửa thành mới mở, Tứ a ca ra lệnh cho thủ hạ chia ra canh giữ ở các nơi cửa thành âm thầm kiểm tra, không thể lộ dấu vết, cho dù nhìn thấy Sở Sở, đầu tiên không cần lộ ra, để nàng vào trong thành thì âm thầm đi theo, cũng không thể quấy rầy cuộc sống dân chúng. Mình vào cung lâm triều xong, lại đi gặp Khang Hi, vì Sở Sở cầu cạnh, tội khi quân là phải bị chặt đầu, nghĩ đến chỗ này, không khỏi thầm hận mình mềm lòng, bị Sở Sở lừa gạt mình thê thảm như thế, mình luôn nghĩ cho nàng.
Lúc lâm triều Tứ a ca đều là tâm thần có chút không tập trung, Khang Hi nhìn chòng chọc hắn mấy lần, giải tán rồi lưu lại Tứ a ca đi thư phòng nói chuyện. Khang Hi liếc mắt nhìn Tứ a ca có chút do dự không tốt há miệng, ánh mắt chợt lóe nói:
“Nói đi, thế nào, là Sở Sở nha đầu kia có
Tứ a ca phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất nói:
“Xin hoàng a mã không nên trách tội Sở Sở, coi như đều là do nhi thần sai lầm, mới làm cho Sở Sở lừa hoàng thượng.”
“Sở Sở hơn nửa năm nay căn bản không có mất trí nhớ, bệnh mê tâm là nàng cố ý giả bộ, làm nhi thần buông lỏng cảnh giác, tối hôm qua nàng chạy mất, đến bây giờ cũng không có tung tích.”
Khang Hi không chỉ có không có tức giận, ngược lại cười lên ha hả nói:
“Trẫm đã nói bệnh mê tâm cái gì kia sao lại đúng dịp vậy, nguyên lai là nha đầu này tính kế kim thiền thoát xác. Khá lắm nữ tử thông minh, khá lắm Sở Sở can đảm cẩn trọng, không thể để cho nàng cứ trốn đi như vậy, nàng chính là trắc phúc tấn do trẫm thân phong, con dâu này trẫm đã muốn định rồi.”
Nói đến đây liếc mắt Tứ a ca quỳ phía dưới một cái, trong mắt lóe lên một tia mềm mại ôn thanh nói:
“Mới vừa rồi nội vụ phủ báo lên, Trương thị hôm qua giờ dần sinh con?”
Bây giờ Tứ a ca đã không có bắt đầu vui sướng, đây tất cả là vì nếu như không có Sở Sở, có nhi tử thì có cái gì vui để ăn mừng, nhanh chóng thảm nhiên gật đầu đồng ý. Khang Hi trầm ngâm nửa khắc, vung bút trên giấy viết một hàng chữ, mệnh Lý Đức Toàn đỡ Tứ a ca dậy, ngoắc để cho hắn sang đây xem. Tứ a ca lại gần thấy là một câu thơtrong “hoài nam tử • Lãm Minh”:
“Danh tiếng đời sau, quang huy nặng vạn vật.” Phía dưới chữ huy đó chấm một nét mực rất lớn.
Khang Hi chỉ chỉ nét mực đó nói:
“Liền lấy chữ huy này đi! Chữ này là trẫm suy nghĩ hồi lâu, ngụ ý rất tốt, vốn định Sở Sở có hoàng tôn của trẫm, đặt tên là Hoằng Huy, trước ghi tạc dưới tên đích phúc tấn con đi, chờ nha đầu Sở Sở tìm được về thì ôm cho nàng nuôi cũng giống như vậy. Có câu nói là công sinh không bằng công nuôi lớn, con phải nhớ lấy.”
Nói xong từ trong hộp trên kệ bên trái, lấy ra kim bài ‘Như Trẫm Thân Lâm’ (như thấy vua tới)đưa cho Tứ a ca nói:
“Con dùng cái nà có thể điều tinh binh Cửu môn Đề đốc phủ, cấm không thể nhiễu dân, không thể công khai tra xét, chỉ có thể ngầm hỏi cùng tra xét quy mô nhỏ.”
Tứ a ca vội vàng nhận lấy kim bài, tạ ơn đi ra ngoài, thối lui đến cửa. Khang Hi cười như không cười nói:
“Trẫm không ngại nhắc nhở con, không cần đem tính toán của nha đầu kia suy nghĩ vô cùng phức tạp, nha đầu kia rất lười, trẫm đoán chừng nàng quyết sẽ không đi bộ, con ở phụ cận làng du lịch tra xét những mấy xe ngựa sẽ có thu hoạch.”
Đúng vậy, Tứ a ca nhất thời như thể bị hồ dính đặc, trong lúc mình bối rối làm sao lại quên điểm này, vội vàng lần nữa tạ ơn mới ra khỏi ngự thư phòng.
Cảnh tượng hỗn loạn của làng du lịch tối hôm qua, sáng sớm tất cả phủ cũng đều được tin. Cửu a ca cùng Thập Tứ cũng không nghĩ tới mình mới vừa trở về thành hai ngày, Sở Sở lại làm như vậy, cho nên đều ở bên ngoài Thần Võ môn chờ Tứ a ca để hỏi chuyện cụ thể. Tứ a ca mới vừa đi ra cửa cung, đã thấy Cửu a ca Thập Tam Thập Tứ cũng đứng bên ngoài cửa cung, nhìn thấy hắn trong nháy mắt liền xúm lại, vây quanh Tứ a ca, Thập Tam mở miệng hỏi trước:
“Tứ ca, nghe nói Sở Sở chạy trốn có thật không?”
Tứ a ca gật đầu một cái:
“Chỉ là nàng chạy không thoát.”
Nói xong xoay người lên ngựa muốn đi, Thập Tứ tiến lên một tay níu lại cương ngựa, ngựa hí vang một tiếng dừng ở tại chỗ, Tứ a ca giận dữ nói:
“Thập Tứ đệ làm gì đấy? Mau tránh ra!”
Thập Tứ khẩn thiết mà nói:
“Xem như ta cầu xin huynh Tứ ca, huynh để cho Sở Sở đi đi, ta cảm thấy được một năm gần đây nàng đều chưa từng chân chính cười qua, nàng không sung sướng. Tứ ca, nàng ở bên cạnh huynh không vui vẻ.”
Trong mắt Tứ a ca lệ quang chợt lóe. Tay run lên, kéo dây cương qua, mắt quét qua Cửu a ca bên cạnh một cái nói:
“Bất kể nàng vui vẻ hay không, ta chỉ biết ta sẽ không buông tay, cũng không thể buông tay.”
Dứt lời giơ roi đi, Thập Tam vội vàng đi theo, Cửu a ca trầm mặc hồi lâu, đưa tay vỗ vỗ bả vai Thập Tứ a ca nói:
“Sở Sở là loại cô nương nào, ai còn có thể để đắc thủ, Tứ ca chỉ sợ cũng là nhất thời. Chúng ta chỉ có thể ở một bên, khi nàng có cần thì giúp nàng một tay thôi.”
Tứ a ca đến Cửu môn Đề đốc phủ. Cửu môn Đề đốc Đồ Hải, tư lịch rất thâm niên đã từng là tổng lĩnh thị vệ cung vua của Khang Hi, mặc dù đã gần đến bất hoặc chi niên(khoảng 40 tuổi) nhưng vẫn uy vũ khỏe mạnh, là người bên cạnh Khang Hi trừ Tào Dần ra, một người tâm phúc trải qua hoạn nạn khó khăn khác. Cho dù thái tử thấy cũng phải cung kính mấy phần, một người rất thiết diện vô tư, trừ Khang Hi thì sổ sách của người nào cũng đều không mua, là thanh lưu không đảng phái trong triều hiếm thấy. Thập Tam cùng Tứ a ca đi vào phủ đề đốc đương nhiên rất khách khí, nói rõ ý đến, lấy ra kim bài, Đồ Hải cũng không dài dòng, lập tức cho Tứ a ca mấy trăm tinh binh theo để hắn điều khiển.
Vừa bắt đầu Thập Tam vẫn còn rất lo lắng Đồ Hải không thèm chịu nể mặt mũi, nhưng kể từ khi Tứ a ca lấy kim bài sáng ngời ra, Thập Tam liền trợn tròn mắt, kim bài, kim bài ‘Như Trẫm Thân Lâm’. Đó là có thể điều động tinh binh cửu môn, cứ như vậy cho Tứ ca, có thể thấy được, địa vị của Sở Sở ở trong lòng Tứ ca, hoàng a mã quan trọng cỡ nào. Cùng giang sơn Đại Thanh có thể liều mạng rồi, có thể được người như hoàng a mã thưởng thức nhìn trúng, thật không biết là may mắn hay là tiếc nuối của Sở Sở.
Ra khỏi phủ đề đốc, Thập Tam được Tứ a ca phái đi làm công chuyện, đưa tin cho Lưỡng Quảng Tổng đốc để cho hắn nghiêm khống thuyền bè ra biển, để ngừa bên này xảy ra sơ hở, nha đầu kia trực tiếp chạy tới cảng biển Macao, sau đó đi Anh quốc. Dù sao nơi đó vẫn có sản nghiệp của nàng trước đó, nếu như vậy sẽ không thể bắt được nàng nữa. Thật ra thì Thập Tam thấy Tứ ca quan tâm quá sẽ bị loạn rồi, hiện tại mới vừa bắt đầu mùa đông, tàu thuyền thông hành ở cảng biển bình thường sớm nhất cũng phải đầu mùa xuân mới đi, cách hiện tại ít nhất còn có nửa năm. Sở Sở rất tinh quái, nàng sẽ không sớmi nơi đó chờ, chỉ là Tứ a ca nói cũng có đạo lý, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện là quan trọng nhất.
Hiện đảm nhiệm Lưỡng Quảng Tổng đốc là người thuộc quân Hán tương hồng kỳ Quách Thế Long, cùng ông ngoại của mình có chút sâu xa. Nghe nói trước kia vì đánh nhau mà lớn lên, cho nên Tứ ca mới sai hắn làm chuyện xui xẻo này. Khi Thập Tam hồi phủ tự mình viết một phong thư, lệnh tám trăm dặm kịch liệt đưa Đạt Triệu Khánh Lưỡng Quảng Tổng Đốc Phủ để không đề cập tới.
Lại nói Tứ a ca được Khang Hi chỉ điểm, lập tức mang người trở về đường cũ, dọc theo hướng Bắc Dung Nguyệt cư mà đi, rất nhanh đi tới thôn xóm lân cận thôn trang Đông phủ, thanh tra dân số gia súc từng hộ một. Đến giờ lên đèn, đã tra xét cẩn thận qua một lần, cũng không có chút đầu mối nào, Tứ a ca âm thầm gấp gáp, mắt liếc nhìn đình viện thật sâu của thôn trang Đông phủ cách đó không xa, trong mắt thoáng qua một tia hoài nghi, nhanh chóng mang người đến trước đại môn thôn trang Đông phủ, lại gặp được Thuấn An Nhan tới đây ở.
Tứ a ca thủy chung đối với Thuấn An Nhan rất là kiêng kỵ, càng không thể nào nói thật cho biết, chỉ nói tù phạm quan trọng chạy trốn, có người tố cáo có thể ẩn núp ở nơi này, cho nên chạy theo tới tra xét. Thuấn An Nhan cũng rất ghét Tứ a ca, chuyện gần một năm nay cũng không phải là bí mật gì, đã sớm thành chuyện bàn luận trà dư tửu hậu trong vòng quyền quý. Thuấn An Nhan rất nuối tiếc cho Sở Sở, suy nghĩ qua rất nhiều lần, nếu là mình thì thà cùng nàng giục ngựa hồng trần từ đó lưu lạc chân trời, cũng đáng giá lắm, quyết sẽ không chịu tổn thương lòng của nàng.
Nghĩ tới điều này, có lòng gây khó khăn, nhưng khi nhìn thấy binh sĩ phía sau là người của Cửu môn Đề đốc phủ, hiểu Tứ a ca nói đại khái không giả, vì vậy hơi chắp tay một cái, lệnh tùy tùng đi gọi cửa. Thôn trang này người khác căn bản không đến, chỉ có hắn thích nơi này thanh tĩnh, hàng năm tới ở vài ngày, nhưng phần lớn là mùa xuân, lần đầu không có thông báo đã tới rồi, trong lòng có chút hy vọng xa vời khó có thể nói ra miệng, cảm thấy nơi này cách Sở Sở gần hơn chút, có lẽ... Ai! Khẽ bật một hơi, chỉ là vọng tưởng thôi.
Sở Sở sớm đã bị tiếng vó ngựa phía ngoài thức tỉnh, nhớ hắn đã đi xa sao lại trở lại, đại khái không phải trở về tra xét nơi này chứ. Sở Sở vội vàng đem hạt táo mà mình đã ăn giấu ở trên người, đem phòng nhỏ sửa sang lại không động qua, vả lại cẩn thận thổi chút bụi đất ở trên giường thấp. Vào trong viện thì đã mơ hồ nghe tiếng ồn ào ở cửa trước, rất khẩn trương, nhìn hai bên một chút, nhanh chóng tiến vào bên trong một viện nhỏ đang được khóa ngay bên cạnh, cái viện nhỏ này nhã trí vô cùng, có rất nhiều cây trúc, cảm thấy giống một nơi nào đó, nhất thời không có thời gian ngẫm nghĩ, liền trốn vào trong nhà.
Quan sát chung quanh thật nhanh, là một phòng ngủ, phòng trong cùng dùng màn trúc cách phòng ngoài, có một phong cách thiết kế rất riêng, Sở Sở hai bước liền nhảy đi vào. Lúc này âm thanh bên ngoài đã gần trong gang tấc, đoán chừng đã vào hậu viện. Sở Sở nhìn mọi nơi tìm kiếm chỗ ẩn thân, thấy màn một màu tím đậm, vả lại hai bên cửa giường còn có mền gấp rất chỉnh tề, Sở Sở nhanh chóng chui vào, may mắn giường cổ đại đều là giường khung bốn phía, vừa đúng đem thân thể Sở Sở nằm nghiêng che kín rất hoàn chỉnh. Sở Sở mới vừa đứng sau lưng màn, lại dùng cái mền đậy hết cả mình lại, cửa liền “cạch” một tiếng mở ra.