Tới nước cờ thứ hai trăm tám mươi chín, khi Bạch Mặc đang định ăn đại long cờ đen, tay cầm quân cờ trắng đột nhiên lại dừng ở trên không trung, bởi vì Bạch Mặc phát hiện không ngờ mình tính lọt một nước, vốn cục diện là cần phải tuyệt sát đại long cờ đen thì sẽ hình thành thế liên hoàn, không ngờ còn hơn thế nữa là lại hình thành thế "tứ kiếp liên hoàn" hiếm có!
Tất Thư ngồi ở đối diện cũng có chút lờ mờ, hắn cũng hình như đã để lọt một nước.
Chu Quan Phu và Hô Diên ở bên cạnh cũng trừng mắt to nhỏ, đều không thể tin vào hai mắt của mình, cờ vây rất ít khi xuất hiện cờ hòa như này, nhưng cục diện ván cờ liên hoàn đã ở trước mắt đã thành bốn kiếp liên hoàn, dựa theo quy tắc, ván cờ này có thể hạ màn, vĩnh viễn sẽ không có thắng thua, nói cách khác là cờ hòa!
Thật lâu sau, Tất Thư mới đẩy bàn cờ đứng lên, thở dài nói:
- Sư huynh, hình như cờ hòa rồi.
- Đúng vậy, cờ hòa.
Vẻ mặt Bạch Mặc buồn bã gật nhẹ đầu, trong lòng lại nghĩ, thật sự ván này hắn thua, bởi vì hắn chiếm ưu thế trên nước, nhưng cuối cùng vẫn thành cờ hòa.
Xác định thế hòa, Chu Quan Phu và Hô Diên không kìm nổi thở phào, xem ra không cần phải tự vẫn rồi.
Trong lúc này, một kỵ binh cưỡi khoái mã bỗng nhiên phá tan sự chặn đường của Thiên Lang Vệ và Phiêu Kỵ quân Hán, lao vọt như chớp chạy tới Tam Lý Đình, xông vào trong đình hô:
- Chỉ dụ, sứ giả hai nước Sở Hán lập tức tiến cung! Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
Anh mắt Tất Thư nghiêm trọng, Hàn Hạp đồng thời triệu kiến sử giả hai nước, rốt cục đã có lựa chọn.
Trong lòng Bạch Mặc buồn bã, Tề vương đồng thời triệu kiến sứ giả hai nước Sở Hán, vấn đề đã rõ ràng, trận chiến tranh giành liên hoành hợp tung với nước Tề xem ra cũng giống như ván cờ trước mặt. Hơn phân nửa cũng là thế hòa, tuy nhiên bề ngoài là thế hòa, kỳ thật là hắn và Hán quốc đã thua, bởi vì nước Tề không gia nhập liên minh, liên hoành đồng minh sẽ rất khó cấu thành sự uy hiếp thật sự với nước Sở.
*****
Lâu Kính đã cố gắng hết sức thuyết phục Hàn Hạp, nhưng Hàn Hạp đã không kiên nhẫn nghe hết.
- Tướng quốc ngươi không cần phải nói cái gì nữa, quả nhân hiểu rõ hơn bất kỳ ai. Với đại cục thiên hạ hiện giờ, nếu đại Tề ta gia nhập đồng minh liên hoành, thì có thể hình thành thế cục liên kết bóp chết nước Sở. Nếu như gia nhập đồng minh hợp tung, thì nước Hán chủ trì liên hoành đồng minh trong khoảnh khắc sẽ tan rã, điều này có thể thấy được. Quả nhân vẫn muốn duy trì không qua lại, giữ vững lập trường không giúp nước nào.
Lâu Kính chỉ có thể lắc đầu, thực lực nước Tề cũng không đủ hùng mạnh, nhưng lại một mình bằng lòng đứng ngoài hai đại trận Sở Hán giữ cân bằng lực lượng, kết quả chỉ có thể là tự chịu diệt vong! Tuy nhiên, những gì cần nói Lâu Kính đều đã nói, chỉ sợ hắn nói nữa Hàn Hạp cũng không nghe, cũng chỉ có thể như trước vậy.
Lập tức có người hầu tiến vào bẩm báo nói:
- Đại vương, sứ giả hai nước Sở Hán đã đến ngoài cửa cung.
Hàn Hạp ồ một tiếng, cất cao giọng nói:
- Truyền lệnh, mở tiệc thiết yến trong điện, mời hai sứ giả dự tiệc.
Dứt lời, Hàn Hạp quay đầu hướng Lâu Kính nói:
- Tướng quốc, ngươi đi cùng quả nhân tới đó.
*****
Ngày hôm sau, tin tức ở Lâm Truy đã truyền quay lại Hàm Dương.
Lưu Hằng hỏi Trần Bình nói:
- Thái sư, ngươi thấy thế nào?
Trần Bình cười nhạt liên tục:
- Ha hả, thằng nhãi Hàn Hạp dã tâm thật ra là khá lớn, nếu Hàn Tín còn sống, quân lực, quốc lực của nước Tề cũng không có đến mức yếu như này, có lẽ còn có cơ hội cân bằng lực lượng giữa hai đại trận Sở Hán, nhưng hiện giờ, hành vi của thằng nhãi Hàn Hạp vốn là trò cười, hắn tự chịu diệt vong!
- Tự chịu diệt vong?
Lưu Hằng nói:
- Thái sư nói lànước Sở sẽ xuống tay trước tiên với nước Tề?
- Kết quả này là điều tất nhiên.
Trần Bình gật nhẹ đầu, lấy giọng điệu chắc chắn nói:
- Trước dễ sau khó, xa thân gần đánh là quy luật của chiến tranh. Cá nước Hán, Hàn, Triệu đã kết thành đồng minh, còn Nam Việt, nước Yến khoảng cách xa xôi, cũng không là mục tiêu lý tưởng, dự kiến là đầu tiên nước Sở sẽ lấy nước Tề.
- Ngay cả khi nước Tề bị nước Sở tiêu diệt, đó cũng là gieo gió gặt bão.
Giọng Lưu Hằng căm hận nói:
- Chỉ là cứ như vậy, đề xướng đồng minh liên hoành của Thừa tướng cũng biến thành giấc mơ, chỉ có ba nước Hán, Hàn, Triệu tham gia đồng minh liên hoành khi đối mặt với đồng minh hợp tung hai nước Yến, Sở thật là chưa chiếm được ưu thế.
- Đúng vậy, đây chính là vấn đề lớn.
Trần Bình nghe vậy lập tức chau mày.
Nước Tề trung lập không chỉ là vấn đề của riêng nước Tề, mà là sẽ sinh ra tác dụng liên quan, mà tác dụng phụ lớn nhất chính là ảnh hưởng nghiêm trọng đến thái độ nước Yến và nước Nam Việt đối với nước Sở. Từ tình hình trước mắt nắm giữ cho thấy, rất có khả năng cuối cùng nước Yến, nước Nam Việt sẽ là chủ đạo gia nhập đồng minh hợp tung với nước Sở.
Cứ như vậy, vận mệnh thiên hạ liền biến thành sự quyết đấu giữa Hán, Hàn, Triệu cùng Sở, Yến, Nam Việt, trong đó Nam Việt là nước xa xôi, ngoại trừ quyên góp lương thưc cho nước Sở thì cũng sẽ không phát huy lực ảnh hưởng gì nhiều, nhưng phương bắc nước Yến lại tạo nên sự kiềm chế rất lớn đối với hai nước Hàn, Triệu, đến lúc đó, khi nước Sở thật sự là xuống tay với nước Tề, nước Hán cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Đợi cho nước Sở tiêu diệt nước Tề, đúng lúc nước Yến, nước Nam Việt ý thức được tình hình không có lợi lập tức phản chiến, đại thế nước Sở hùng mạnh nuốt thiên hạ cũng không thể nghịch chuyển được nữa.
*****
Gần như là cùng lúc, Tỷ Lăng cũng nhận được chim bồ câu ở Lâm Truy truyền đến.
Bách Lý Hiền cười nói:
- Đại vương, xem ra vở tuồng phong phân Ngụy vương vẫn phát huy được tác dụng, ít nhất thằng nhãi Hàn Hạp cũng bị mê muội, thế nên đã nảy sinh dã tâm, ha ha.
Hạng Trang cũng cười nói:
- Quả nhân thật đúng là không nhìn ra, Hàn Hạp lại có dã tâm như thế.
Bách Lý Hiền lại nói:
- Đại vương, nếu chúng ta làm cho người Ô Mộc Nhai tại đất Tề tạo ra vài cái điềm lành, lại âm thầm xúi giục một số gia tộc quyền thế ủng hộ lên ngôi, Hàn Hạp hắn có thể hay không bắt đầu nảy sinh dã tâm xưng đế?
Hạng Trang nghe vậy ánh mắt lập tức sáng ngời, nói:
- Dường như, đều không phải là không có khả năng.
Bách Lý Hiền nhẹ nhàng hùa theonói:
- Kể từ đó, không phải không có cớ dụng binh đối với nước Tề?
- Ha hả, Tử Lương kế này rất hay!
Hạng Trang có chút động lòng, lập tức lại nói:
- Tuy nhiên việc quan trọng bây giờ vẫn là tiêu diệt Hung Nô uy hiếp đối với tộc Hoa Hạ, và phá hủy Hung Nô sau đó lo lắng đến vấn đề nước Tề cũng không muộn.
- Cũng đúng.
Bách Lý Hiền nói:
- Tính toán thời gian, Thượng Tướng Quân hẳn là đã đem tin tức tiết lộ cho Bạch Mặc?
Nhắc đến Bạch Mặc, sắc mặt Hạng Trang trở nên có chút âm trầm, bởi vì vài lần có hành động ám sát Bạch Mặc cũng đều thất bại, còn chết oan một nhóm lớn tử sĩ Ô Mộc Nhai, hơn nữa Tất Thư cũng đã phi chim bồ câu báo tin rõ ràng, thái độ Hàn Hạp đã rõ ràng, đã không còn khả năng ám sát Bạch Mặc ở nước Tề rồi.
Giết Bạch Mặc không được, điều này làm cho Hạng Trang có chút tức giận, tuy nhiên nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy bình thường thường, nên thận trọng với Bạch Mặc, lại làm sao có thể dễ dàng mạo hiểm? Nếu hắn không có nắm chắc mười phần, làm sao lại mang ba trăm Phiêu Kỵ đi Lâm Truy? Hạng Trang nghiêm lệnh làm cho Ô Mộc Nhai không tiếc bằng bất cứ giá nào ám sát Bạch Mặc, thật sự là có chút ép buộc.
Lập tức Hạng Trang nói:
- Cũng được, thả Bạch Mặc trở về ít nhất cũng có thể kiềm chế được Hung Nô ở Hà Tây, như vậy hành động tác chiến của Học Kiếm ở Mạc Bắc cũng có thể thuận lợi chút.
*****
Chu Quan Phu có chút không tin, nhìn Bạch Mặc nói:
- Thừa tướng, hay đây là kế điệu hổ ly sơn của Tất Thư? Nói dối Hung Nô dụng binh ở Hà Tây, để làm cho Thừa tướng phải về nước, sau đó hắn mới chậm rãi sắp xếp, kéo nước Tề vào l đồng minh hợp tung.
- Điệu hổ ly sơn?
Bạch Mặc khua tay áo, nói:
- Không, ta không phải con cọp, nước Tề cũng không phải đỉnh núi, thái độ của Tề vương đã rất rõ ràng, dù cho Tất Thư có ở Lâm Truy một năm, hơn nữa ngày nào cũng đến thuyết phục Tề vương, tuyệt đối Tề vương cũng không thay đổi lập trường, mặc dù Tề vương tuổi còn trẻ, nhưng cũng rất có chủ kiến.
Chu Quan Phu có vẻ sợ hãi nói:
- Nói như vậy thì thật sự là Hung Nô dụng binh ở Hà Tây?
- Ta không biết nước Sở có tin tức đó từ đâu, nhưng tin tức này có độ tin cậy rất cao.
Bạch Mặc nói:
- Lúc này nước Đại Hán ta quân lính ít, thực lực của một nước yếu, nếu lúc này Hung Nô dụng binh ở Hà Tây, căn bản chúng ta không thể triệu tập đại quân đi cứu viện trước, nhiều nhất cũng chỉ phái ra hai ba nghìn kỵ binh, Mặc Đốn là con sói trên thảo nguyên thật đúng là biết đâm đúng thời điểm.
Chu Quan Phu nói:
- Thừa tướng, Hà Tây là lá chắn phía tây Quan Trung, không được để thất thế, chúng ta khẩn trương đi về!
- Không.
Bạch Mặc vung tay áo, bỗng nhiên nói:
- Thắng Chi, ngươi lập tức phái người đến cửa nam Sở doanh, sau đó bày tiệc rượu ở Tam Lý Đình, mời sư đệ ta dự tiệc.
- Hả?
Chu Quan Phu ngạc nhiên nói:
- Mời Tất Thư dự tiệc, vào lúc này ư?
- Đúng, là lúc này.
Bạch Mặc nói:
- Ngươi mau phái người đi đi.
- Vâng!
Chu Quan Phu cúi chào, đi có vẻ không vui.
*****
Ngoài cửa nam Sở doanh.
Hô Diên không hiểu hỏi Tất Thư nói:
- Thượng Tướng Quân, sao người không tiết lộ tin tức Đại vương đã quyết định triệu tập quân kỵ binh dũng mãnh viễn chinh Mạc Bắc cho Bạch Mặc biết?
- Ai, cái này không thể nói, ít nhất không thể nói bây giờ.
Tất Thư mỉm cười xua tay nói:
- Tuy nói Đại vương đã quyết định dụng binh với Hung Nô, nhưng sư huynh ta còn không biết, cho nên, đợi chờ hắn cầu đến đây, chúng ta lại gắng gượng mà đáp ứng, chỉ có như thế chúng ta mới có thể đề xuất thêm điều kiện hà khắc.
Hô Diên không tin nói:
- Bạch Mặc thực sẽ đến cầu chúng ta?
- Khẳng định sẽ đến.
Tất Thư tràn đầy tự tin nói:
- Hung Nô dụng binh đối với Hà Tây, chính là tấn công nanh vuốt của nước Hán, cho nên, nước Hán nóng lòng sốt ruột, mà không phải là Đại Sở chúng ta, nói cho cùng, Hung Nô vừa tiêu diệt các bộ lạc Nguyệt Thị, Hưu Chư, Hồn Tà, đối với Đại Sở chúng ta không có gì tổn thất phải không?
Hô Diên nói:
- Cho nên, mạt tướng không biết là Bạch Mặc sẽ đến cầu chúng ta.
Cũng không có thể nói Hô Diên nghĩ không đúng, Hung Nô dụng binh ở Hà Tây dường như không liên quan gì đến nước Sở, dưới tình hình bình thường, nước Sở không có khả năng chủ động xuất binh trợ giúp nước Hán, nếu nước Sở không có khả năng xuất binh trợ giúp nước Hán, Bạch Mặc làm Thừa tướng nước Hán, lại làm sao có đủ khả năng chủ động đến cầu Thượng Tướng Quân đâu?
- Không, sư huynh ta sẽ đến.
Tất Thư khua tay áo, nói:
- Đại vương diễn kịch phân phong Ngụy vương có thể lừa gạt Tề vương nhưng lại không thể lừa gạt sư huynh ta, sư huynh ta biết ý chí Đại vương khắp nơi, mà sớm muộn gì thì Hung Nô cũng là mối họa lớn cho Đại Sở ta, cho nên chuyện chèn ép Hung Nô, Sở Hán hai nước đều có nhu cầu lợi ích chung.
Vừa nói dứt lời, liền có Thiên Lang vệ tiến vào bẩm báo nói:
- Thượng Tướng Quân, có sứ Hán cầu kiến.
- Xem?
Tất Thư nhìn Hô Diên mỉm cười nói:
- Chẳng phải Sư huynh ta đã phái người đến đây sao?