Thạch Ấp là một huyện lớn thuộc sự cai trị của quận Hằng Sơn nước Triệu, toàn bộ nhân khẩu của huyện vượt qua con số một trăm ngàn, gần như nhiều hơn cả so với nhân khẩu của một quận. Nhất là thị trấn Thạch Âp, bởi vì một trong tám khe núi phải lần lượt đi qua, là nơi mà thương lữ Hà bắc đi tới Sơn Tây để buôn bán, và cũng là nơi tập kết hàng hóa, cực kỳ phồn hoa.
Tuy nhiên hiện tại, thị trấn Thạch Ấp lại đang rên rỉ dưới gót sắt của Hung Nô.
- A Mỗ, a Mỗ...
Một đứa trẻ nhỏ vừa mới đi học về thất tha thất thểu đi xuống bậc thang, thất tha thất thểu đi về phía mẫu thân đang ở trong vũng máu, sau đó lay lay thân thể đầy máu của mẫu thân, hồn nhiên không biết mẫu thân đã chết từ lâu, trên cổ nàng bị một vũ khí sắc bén cắt qua.
Đột nhiên tiếng vó ngựa dồn dập từ ngoài phố vọng đến.
Đứa nhỏ mờ mịt ngẩng cái đầu nhỏ lên, nhưng một luồng hàn quang vụt tới, lập tức toàn bộ thế giới quay cuồng kịch liệt...Kê Chúc vươn tay ra chộp lấy đầu đứa nhỏ ném lên không trung, ngửa mặt lên trời không kiêng nể gì cười ha hả, vẻ mặt của y đầy sự tàn nhẫn và sung mãn.
- Giết, giết cho ta, đốt cho ta, cướp cho ta, ha ha ha...
Kê Chúc cầm lấy đầu đứa nhỏ phóng ngựa chạy trên phố dài, vừa hướng về phía kỵ binh Hung Nô đang đốt giết ở trong ngõ nhỏ mà gào lên, so với Mặc Đốn, Tả Hiền Vương Kê Chúc tuổi trẻ hơn mà hung tàn hơn, khát máu hơn!
Dưới sự giết chóc điên cuồng, Kê Chúc sớm đã đem lời dặn dò của Mặc Đốn ném lên chín tầng mây, cái gì mà phụ nữ và trẻ em, thợ thủ công y đều không bỏ qua. Giờ khắc này, y chỉ muốn giết chóc, giết chóc và giết chóc. Theo y thấy, Hung Nô là sói, còn người Trung Nguyên là cừu, mà cừu thì nên bị người Hung Nô cắn nuốt.
Trong ngõ nhỏ thôn lớn của Thạch Ấp vang lên những tiếng kêu rên. Text được lấy tại truyenyy[.c]om
Ngàn vạn người Hung Nô như dã thú nổi cơn, bọn họ trừng mắt đỏ ngầu, hai tròng mắt điên cuồng, cầm đoản kiếm đồng thau đầy máu phá cửa đạp hộ, tiến vào. Bọn họ gặp người thì giết, gặp nhà thì đốt, gặp đồ vật thì cướp...Còn những tiểu nương đất Triệu mỹ miều trẻ trung cũng bị chà đạp giày vò.
Người Hung Nô đã giằng co đối với việc đốt giết người cướp của tại Thạch Ấp suốt cả một ngày đêm, tận đến hừng đông ngày hôm sau bọn chúng mới cảm thấy mỹ mãn rời khỏi đó, mục tiêu tiếp tục đánh về phía trước – Đông viên!
***
Vừa qua buổi trưa, đất lớn đột nhiên rung động, lập tức kỵ binh quân Hán đông nghìn nghịt xuất hiện tại chân trời phía nam hướng đông Thạch Ấp. Quan sát từ không trung, giống như là một đàn trâu rừng đang di chuyển từ hướng bắc tới, tầm nhìn từ Thạch Ấp kéo dài tận cuối, bụi mù cuồn cuộn vô cùng vô tận.
- Hu..
Lã Đài bỗng nhiên ghìm chiến mãn sau đó giơ tay phải lên.
Kỵ binh quân hán, còn có kỵ binh Nguyệt thị vô cùng vô tận phía sau đều ngừng lại. Mấy chục ngàn kỵ binh từ động đến tĩnh chỉ trong một thời gian cực ngắn, chỉ có bầu trời đầy bụi mù càng cuốn lên cao.
Nhìn cửa thành rộng mở, cầu treo gãy của thị trấn Thạch Ấp, Lã Đài bất chợt chau mày.
Chu Quan Phu, Chu Á Phu cũng giục ngựa chậm rãi lại gần, xuyên qua cửa thành rộng mở để nhìn, thấy trên đường cái thi thể ngổn ngang, không khí tràn ngập mùi máu tươi, từ xa cũng nhìn rất rõ ràng.
- Ta đi xem.
Dứt lời, Chu Quán Phu đã sớm ghìm ngựa đi lên cầu treo.
Lã Đài không ngăn cản, cũng mang theo hơn mười thân binh đi qua cầu treo, vào thị trấn Thạch Ấp, vào cửa thanhf, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc khiến người khác muốn nôn mửa, mà cảnh tượng thảm thiết trước mắt khiến Lã Đài và hơn mười thân binh trợn mắt há mồm.Trong khoảnh khắc sắc mặt Chu Quan Phu trầm xuống.
Thảm, rất thảm. Quả thực là cực kỳ tàn ác, con mẹ nó là ai làm?
- Leng keng...
Trong áp lực khiến người ta hít thở không thông, trong tiểu viện gần đó bỗng nhiên vang lên tiếng ngói vỡ vụn, không đợi Lã Đài hạ lệnh, số thân kỵ binh phía sau đã phóng ngựa vào đó, chỉ một lát, hai gã thân binh đã đem một người đàn ông gầy như que củi, cả người run rẩy không ngớt.
Lã Đài xoay người xuống ngựa, trầm giọng hỏi:
- Ai tàn sát thành? Quân Yến?
Quần hùng cuối đời Tần quật khởi, đến cuối cùng công phạt Sở Hán, hai quân tranh chấp, việc tàn sát hàng loạt dân trong thành cũng là chuyện thường, nhưng tàn sát hàng loạt dân trong thành không có nghĩa là tàn sát toàn thành, mà chỉ là lục soát tàn binh quân địch trong thành đem ra xử tử, đương nhiên, trong đó khó tránh khỏi sẽ ngộ thương người vô tội, nhưng loại tàn sát giống như trước mắt đây người già, phụ nưx và trẻ em cũng không buông tha là có một không hai.
- Không không không phải, là người Hung Nô.
Người đàn ông gầy yếu run giọng nói:
- Là người Hung Nô.
- Người Hung Nô?
Lã Đaì nghe vậy thoáng chốc chau mày, người Hung nô thật sự đã xuống phía Nam?
- Thắng Chi, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện chúng ta nên đi xuyên qua khe núi rồi nói sau.
Lã Đài xoay người lại, không thấy Chu Quán Phu đâu, lại nhìn quanh bốn phía, thấy Chu Quán Phu đang xanh mặt đứng ở trên bậc thang nhìn xuống, từ ánh mắt của Chu Quán Phu mà nhìn thấy một thủ cấp của một đứa trẻ.
Sắc mặt Lã Đài trong khoảnh khắc cũng trầm xuống.
Đúng lúc này, một gã tiểu giáo quân Hán bỗng nhiên vội vàng vào thành, đến trước mặt Lã Đài bẩm báo:
- Thượng Tướng Quân, thám báo du kỵ ở phía đông bắc mười dặm có gặp một đội kỵ binh Hung Nô, đã chết hơn mười người!
- Hừ!
Chu Quán Phu kêu lên một tiếng trầm đục, đánh một chưởng ra, khung cửa đá lớn gãy rập, toàn bộ cửa chính ầm ầm sụp xuống, vùi lấp đầu của đứa trẻ nhỏ kia. Chu Quán Phu lập tức xoay người lên ngựa, đồng thời dỡ xuống song thiết kích trừng mắt quát với Lã Đài:
- Tương Chi, đừng có cản cản ta!
Dứt lời, Chu Quan Phu ghìm cương ngựa, phóng ngựa xông ra khỏi cửa thành.
- Thắng Chi, ta với ngươi cùng đi!
Lã Đài cũng xoay người lên ngựa.
Giờ khắc này, Lã Đài thậm chí không có một tia do dự, người Hán cũng tốt, người Triệu cũng thế, chung quy đều là quý tộc hậu duệ thiên hoàng Hoa Hạ, vậy mà lại bị man di Hung Nô bắt nạt làm nhục như vậy?
Đương nhiên, bày ra khí khái nhà Hán cũng không phải là mục đích chủ yếu!
Chủ yếu chính là từ Miện Thủy đến để đoạt lấy đất Triệu.
Quân Hán đã lẻn vào vài ngàn dặm, sĩ khí đã giảm sút tới cực điểm, nếu không nghĩ cách làm tăng sĩ khí của tướng sĩ thì sẽ còn sụp đổ nữa!
Trong lòng tướng sĩ quân Hán nghẹn uất, phấn uất, bọn họ cần giải phóng, cần giết chóc!
Đây đúng là đánh người khác đang ngủ, người khác lại lấy gối đưa cho, thế sự chính là khéo như vậy!
Nước đục này, giờ đến lượt quân Hán! Người Hung Nô tuy rằng không phải là quả hồng nhũn, nhưng trong mắt tướng sĩ quân Hán, người Hung nô chẳng khác gì gốc rạ khô, bởi vì mười mấy năm trước trận chiến tại Bạch Vu Sơ, trận chiến Hà Tây cùng với trận chiến Cửu Nguyên, kỵ binh quân Hán đối mặt với người Hung Nô vẫn có ưu thế tâm lý mạnh hơn.
***
Thành Đông viên lại ngã xuống dưới gót sắt của Hung Nô.
Tuy rằng Đông Viên dưới sự cai trị của quận Hằng Sơn, nhưng thành chỉ cao ba trượng, quân coi giữ bên trong thành chỉ có lơ thơ hơn ngàn ngươi, đối mặt với người Hung Nô đông như đàn kiến cuồn cuộn đến, quân Triệu gần như chống cự không tới nửa ngày thì thất thủ. Sau khi phá thành, người Hung Nô lại thực thi tàn sát hàng loạt dân trong thành, không để lại người già phụ nữ và trẻ em, toàn bộ tàn sát tận tuyệt!
Dưới màn đêm, hai mươi ngàn kỵ binh Hung Nô đang đóng quân trên cánh đồng bát ngát ngoài thành Đông Viên.
Cho dù gần Đông Viên có vô số phòng ốc, nhưng người Hung Nô vẫn có thói quen ở tại trong lều trại, lúc này, Kê Chúc đang uống rượu nghe nhạc trong lều lớn của y, mười mấy tiểu vương Hung Nô ở hai bên chái nhà tiếp khách, thức ăn bọn họ là gà vịt cướp được, đồ uống chính là rượu mạnh Trung Nguyê, còn có mười mấy mỹ nhân đất Triệu đáng thương phải tiếp rượu.
- Đến đây, uống!
Kê Chúc giơ cao cốc rượu ở tay trái lên, tay phải thuận thế bóp lấy cặp mông của mỹ nhân đứng bên cạnh, mỹ nhân cúi đầu rên rỉ, Kê Chúc phấn khởi bật cười ha hả, mười mấy tiểu vương Hung Nô bắt chước theo, vừa uống rượu vừa giở trò với mỹ nhân bên cạnh mình.
Kê Chúc uống vào mấy cốc rượu mạnh, dục vọng dần bốc cao, đanh định đẩy mỹ nhân nằm xuống thì một thủ lĩnh Hung Nô bỗng nhiên vội vàng đi vào trước đống lửa, thở hổn hển bẩm báo:
- Tả Hiền Vương, Kỵ binh Trung Nguyên giết đến đây!
- Kỵ binh Trung Nguyên?
Kê Chúc bật dậy:
- Tới rất hay, diệt bọn chúng!
Kê Chúc lập tức xoay người lên ngựa, mười mấy tiểu vương Hung Nô cũng đều lên ngựa, sau đó tự mình triệu tập binh mã, dù sao Hung Nô cũng là dân tộc sống trên lưng ngựa, tốc độ tập kết quả nhiên hạng nhất, không tới một lát, hơn hai mươi ngàn kỵ binh dưới trướng Tả Hiền Vương đã hoàn thành tập kết, từ xa nhìn lại, từng mảng lớn đông nghịt.
Một ánh lửa bỗng nhiên hiện ra từ hướng tay nam, rồi biến thành hai điểm, sau đó nhanh chóng khuếch tán thành bốn điểm, tám điểm...Chỉ trong chốc lát, đã hình thành một con rồng đuốc, lại qua một lát, con rồng đuốc này biến thành đại dương mênh mông ánh lửa.
Trong ánh lửa vô tận, vô số đầu ngựa phập phồng di động.
Kỵ binh, quả nhiên là kỵ binh người Trung Nguyên, hơn nữa còn là kỵ binh tinhh nhuệ!
Nhưng trên mặt Kê Chúc lại không chút để tâm, hơn mười năm trước trận chiến Cửu Nguyên y không tham gia, bởi vậy căn bản y không biết sự lợi hại của người Trung Nguyên. Trong tiềm thức của y, người Trung Nguyên cũng chẳng khác gì người phương Bắc, so với người Đông Hồ thì mạnh hơn chút, nhưng so với người Hung nô thì chắc chắn kém xa.
- Haha.
Kê Chúc ngửa mặt lên trời cười dài hai tiếng, rút kiếm đi đầu, hai mươi ngàn kỵ binh Hung Nô đều chậm rãi đi theo Kê Chúc nghênh ngang tiến về phía kỵ binh Trung Nguyên đang mãnh liệt tới. Tốc độ ngựa của người Hung Nô cực nhanh, chỉ trong chốc lát, hơn hai mươi ngàn kỵ binh Hung Nô cũng đã bắt đầu tiến lên cực nhanh.
***
Nhìn kỵ binh Hung nô như thủy triều thổi quét tới, khóe miệng Lã Đài thoáng chốc hiện lên tia sát khí lạnh băng.
Tiếp theo chốc lát, Lã Đài nhẹ nhàng ghìm cương ngựa, chiến mã dưới hông thoáng chốc ngẩng đầu hí lên một tiếng dài lao về phía trước, gần như là cùng lúc, Lã Đài giơ hai tay lên phía trước, kỵ binh quân Hán phía sau mãnh liệt chia làm hai đường, một nửa đi theo Lã Đài lao về hướng cánh tả người Hung Nô, một cánh khác thì lao về phía hữu quân.
Kỵ binh quân Hán phân chia ra, trong bụi mù cuồn cuộn lại xuất hiện một đội kỵ binh khác.
Bưu kỵ binh này chỉ có ba nghìn kỵ, lại bày thành một trận hình tam giác sắc bén. Chu Quán Phu cầm song thiết kích trong tay, cưỡi ngựa Xích Long, đầu tầu gương mẫu xông vào nơi cao nhất của trận tam giác