Hai mươi ngàn khinh binh quân Hán ùa lên, bắt đầu dọn dẹp những chướng ngại vật, cự mã trước doanh trướng quân Sở, san lấp chiến hào. Từ tháp tiễn trên tường thành của đại doanh quân Sở, vẫn có cung tiễn thủ đang bắn tên ra, xe bắn đá của quân Sở cũng không ngừng oanh kích. Tuy nhiên, tất cả những việc này đều không còn đủ sức để ngăn cản sự lấn áp của quân Hán nữa rồi.
Bởi vì cung tiễn thù của quân Sở đang bị cung tiễn thủ của quân Hán kiềm chế.
Chẳng đầy phút chốc, gần một nửa số chướng ngại vật, cự mã được sắp đặt trước đại doanh đã bị dẹp bỏ, vài đoạn chiến hào cũng bị lấp đầy.
Mắt nhìn cảnh này, trong mắt Lưu Bang không khỏi lộ ra một vẻ kinh ngạc, quay đầu lại nói với Trương Lương:
- Tử Phòng, đến bây giờ mà Hạng Trang vẫn không chịu dùng đến liên nỏ, hắn còn muốn đợi đến bao giờ?
Trương Lương khẽ vuốt những sợi râu thưa thớt dưới cằm, nói:
- Hoặc giả là Hạng Trang định trực tiếp dùng luôn kỵ binh?
Tình hình trước mắt đã được bày rõ, hai mươi ngàn khinh binh quân Hán đã vào vị trí, chỉ dựa vào cung tiễn thủ là không đủ sức để ngăn cản sức lấn áp của bọn họ nữa rồi. Nếu quân Sở không muốn bị quân Hán phá dẹp hết các chướng ngại vật, cự mã, rồi san bằng chiến hào, thì bọn họ chỉ còn có một cách duy nhất, đó là xuất động kỵ binh ra đánh đuổi.
- Kỵ binh? Không thể nào.
Lưu Bang nghe nói thoáng cau mày, ông ta không tin Hạng Trang sẽ dùng tới hạ sách này.
Bất luận nói thế nào đi nữa, Lưu Bang cũng từng trải qua cả đời chinh chiến, đương nhiên là ông ta biết kỵ binh quân Sở có thể dễ dàng phá bỏ trận hình đang dâng lên của quân Hán. Nhưng nếu một khi quân Hán cũng theo đó mà xuất động kỵ binh, vậy thì kỵ binh của hai phe sẽ mãi giằng co với nhau ở một chỗ. Đến lúc đó, thì các thứ vũ khí tầm xa của hai phe, bao gồm cả liên nỏ của quân Sở, cũng đều không thể dùng được nữa.
Tên tiểu tử Hạng Trang sẽ chọn cách đấu kỵ binh với mình sao? Không thể đâu?
Nhưng mà, khi lời nói của Lưu Bang vừa dứt, thì cánh cổng lớn và hai cổng phụ của đại doanh quân Sở đột nhiên mở ra, ba chiếc cầu treo cũng nhanh chóng được thả xuống. Liền sau đó là từng toán kỵ binh quân Sở từ trong đại doanh nối đuôi lao ra. Cánh kỵ binh này chỉ thoáng chính đốn đội hình một chút ở trước đại doanh, đoạn tản ra hai bên phải trái, giống như hổ báo lao đến đám khinh binh quân Hán đang lo dẹp bỏ chướng ngại vật.
- Này, này, việc này… tên tiểu tử Hạng Trang quả thật đã cho xuất động kỵ binh kìa?!
Nét mặt Lưu Bang lộ vẻ hết sức khó tin.
Nơi giữa hai đầu mày của Trương Lương, Trần Bình dường như bị bao phủ bởi một màn sương u ám, cả hai người đột nhiên đều có một dự cảm không hay. Hạng Trang tuyệt đối không phải là hạng không biết gì, sao hắn lại không nhận thức được hậu quả một khi kỵ binh của hai bên giằng co với nhau? Thế nhưng, Hạng Trang đã làm rồi đó thôi, không lẽ trong việc này còn ẩn chứa điều gì khác? Chẳng lẽ quân Sở còn có chiêu gì khác nữa?
Ngay cả những người tài trí hơn người như Trương Lương, Trần Bình, lúc này đây cũng nghĩ không ra.
Lã Đài thì chẳng do dự gì cả, lập tức đưa hai cánh tay đánh thẳng tới trước một cái ra hiệu, Chu Quan Phu bèn quay đầu phắt đầu lại, ngửa mặt gầm lên như sấm:
- Thượng tướng quân có lệnh, hai cánh cùng lên, Hồ Kỵ… đánh!
Quân lệnh vừa truyền xuống, tám mươi ngàn Hồ kỵ ở hai cánh lập tức tràn lên như nước vỡ bờ, tràn qua trận hình quân Hán, nhắm thẳng hướng nam mà cuốn tới. Lã Đài tuy tuổi còn trẻ, nhưng dùng quân thì hết sức tàn độc, y nhạy bén nắm bắt được một tia cơ hội, bèn quyết định dốc hết luôn lực lượng của toàn bộ kỵ binh, đột kích vào đại doanh quân Sở.
Trong thoáng chốc, bãi sông Miện Thủy đã bị Hồ kỵ của quân Hán lấp đầy, vô số chiếc đầu ngựa nhấp nhô lên xuống, vô số những bờm ngựa phần phật tung bay, vô số chiếc vó sắt cuồng bạo dẵm đạp lên đồng cỏ. Giữa những tiếng vó ngựa rầm rập, có vô số những lá cây ngọn cỏ và bùn đất văng lên tung tóe, giữa trời và đất không còn nghe thấy âm thanh gì khác nữa.
Hơn mười ngàn kỵ binh đồng loạt xông trận, đâu chỉ là thanh thế rợp trời?
Nghe âm thanh trời long đất lở, mười ngàn quân mang trọng giáp và ba mươi ngàn cung tiễn thủ của quân Hán, lúc nãy đã đến cách đại doanh quân Sở chừng một trăm bước, đột nhiên xôn xao, đoạn nhanh chóng chạy tán loạn ra bốn phía. Không sai, nếu bọn chúng không nhanh chóng nhường đường, chắc chắn sẽ bị kỵ binh giẫm đạp tan nát, bọn người Hồ lạnh lùng tàn nhẫn đó đời nào lại thèm để tâm đến sự sống chết của bọn chúng.
Đám khinh binh quân Hán đã dẹp xong chướng ngại vật và cự mã, bây giờ cũng chẳng còn lòng dạ nào mà lấp chiến hào nữa, người nào người nấy nhao nhao nhảy xuống chiến hào, mặc cho kỵ binh quân Sở chém giết, bắn tên. Bởi vì đội quân Hồ kỵ dũng mãnh sẽ tới trong giây lát, bọn họ không muốn bị nghiền nát dưới vó sắt của ngàn vạn con ngựa.
Hạng Trang cũng không nén nổi, nuốt ngược một ngụm khí lạnh, lãnh đạm nói:
- Lão già Lưu Bang quả nhiên tàn độc!
Bách Lý Hiền nghiêm nghị gật đầu, kính nể nói:
- Nếu không phải chúng ta đã sớm có chuẩn bị từ trước, thì chỉ cần một sơ suất nhỏ này thôi, đại doanh e rằng sẽ thất thủ mất!
Lời này tuyệt đối không có gì là nói quá, số kỵ binh quân Sở xông ra chỉ có năm ngàn người ngựa, không những không ngăn cản được đám Hồ kỵ đang mãnh liệt ập đến kia, mà ngược lại còn ảnh hưởng đến cung tiễn thủ, xe ném đá và các loại cung nỏ. Nhân lúc quân Sở không dám ngắm bắn kỵ binh vì sợ bắn phải quân mình, binh tướng Hồ kỵ sẽ nhanh chóng áp sát đại doanh quân Sở mà chẳng mất nhiều công sức.
Kế tiếp, sẽ là một kiếp nạn!
Bởi vì lúc này, tường trại của đại doanh quân Sở đã bị xe bắn đá của quân Hán đánh cho vỡ thành từng mảng, khả năng phòng ngự gần như bằng không. Những chướng ngại vật, cự mã ở đằng trước cũng đã bị dẹp bỏ gần hết, thứ duy nhất còn có khả năng chống đỡ với Hồ kỵ chỉ là một dãy chiến hào rộng hai trượng, sâu một trượng mà thôi, nhưng đây cũng chẳng phải là một cái hào rộng đến mức không thể vượt qua.
Chưa nói đến việc cầu treo ở cổng chính và hai cổng phụ của doanh trại quân Sở có kịp kéo lên hay không, riêng khinh binh quân Hán đã kịp lấp gần xong chiến hào rồi, đủ để cho Hồ kỵ tràn qua. Một khi để cho Hồ kỵ vào được đại doanh, thì cho dù quân Sở có được huấn luyện tốt đến đâu đi nữa, nhất định cũng sẽ tan rã. Kế tiếp e rằng sẽ là một phen đồ sát.
Bách Lý Hiền thở phào một hơi, trầm giọng nói:
- May mà đây không phải là sơ xuất, mà là một cạm bẫy!
Hạng Trang gật gật đầu, đoạn giơ hai cánh tay lên, phất mạnh về phía trước một cái. Hô Diên đang đứng phía sau Hạng Trang đột nhiên quay người lại, hô lớn:
- Đại vương có lệnh, thủy quân hai cánh… đánh!
Quân lệnh vừa được ban xuống, từ hai bờ nam bắc của sông Miện Thủy xông ra hơn sáu trăm chiến thuyền của thủy quân, dàn thành hình chữ "nhất" chéo, trên những mũi thuyền đều phủ chiếu cói. Trong thoáng chốc, liền lộ ra từng cỗ liên nỏ đáng sợ. Một thoáng sau, hơn sáu trăm viên Tiểu Giáo úy của quân Sở trên những chiếc chiến thuyền bèn nhất loạt giơ cao thanh hoành đao trong tay.
- Đây là….?
Hai đồng tử mắt của Lưu Bang đột nhiên co rút hê gớm.
- Liên nỏ?!
Trương Lương, Trần Bình ngơ ngác nhìn nhau. Hay cho cái tên Hạng Trang giảo hoạt, lại mang liên nỏ đưa lên những chiếc chiến thuyền của thủy quân. Chuyến này thì phiền toái lớn rồi đây, đội Hồ kỵ vừa xuất kích sợ rằng sẽ bị tổn thất nặng nề mất.
Trong khoảng khắc đó, trên trán Lã Đài rịn ra những giọt mồ hôi lạnh to cỡ hạt đậu, vốn cho rằng gặp được cơ hội chiến đấu hiếm có, ai dè lại là cái bẫy. Đây không ngờ lại là một cái bẫy quá đỗi tinh vi! Trong thoáng chốc, trái tim của Lã Đài như rơi xuống đến tận đáy Cửu U Cốc, phiền toái rồi, e rằng số Hồ kỵ vừa xuất kích sẽ gặp phải tổn thất nặng nề.
Lúc này, số kỵ binh người Hồ vừa xuất kích đã hoàn toàn tăng tốc, đang ở vào thế "mũi tên bắn ra không thu lại được", bây giờ bọn chúng có muốn rút lui cũng không thể lui được nữa.
Cùng với những thanh hoành đao trong tay tiểu Giáo úy quân Sở được chém xuống, hơn sáu trăm lực sỹ của quân Sở bèn dào dào nện thanh gùi gỗ trong tay mình xuống. Khắp mặt sông Miện Thủy đột nhiên vang lên từng tràng tiếng "bựt, bựt, bựt…" không dứt, đó là tiếng văng của những cánh nỏ. Tiếp sau đó, là năm ngàn mũi tên lớn, to cỡ cánh tay trẻ con, nhắm thẳng hướng đám Hồ kỵ đang điên cuồng phóng tới tên bãi sông mà lao đi.
Chỉ trong chốc lát, năm ngàn mũi tên lớn đã găm vào giữa biển người Hồ kỵ, trên bãi sông thoáng chốc ngổn ngang một cảnh người ngã, ngựa đổ.
"Víu…" một mũi tên lớn xuyên thẳng qua đầu một con chiến mã lớn, lực bắn mạnh vẫn tiếp tục đưa mũi tên bay tới găm vào bụng của con chiến mã phía sau. Hai con ngựa bị thương nặng lập tức đổ rầm xuống đất, hai kỵ binh người Nguyệt Thị trên lưng ngựa theo quán tính bị ném bay về phía trước, cứ thế bay thẳng mấy chục bước mới rơi xuống đất.
Sau đó, chẳng đợi cho hai người bọn họ kịp bò dậy, hai con chiến mã khác đã đổ ập xuống như trời giáng, lập tức đề lên cơ thể hai người. Hai người bọn họ không kêu nổi một tiếng, đã bị con chiến mã to lớn nặng nề đè nát.
Một tiểu vương người Hưu Đồ phản ứng nhanh, kịp thu mình nép sang một bên bụng ngựa trong khoảnh khắc tai nạn sảy ra. Thế nhưng, kỹ thuật cưỡi ngựa điêu luyện cũng không giúp y thoát khỏi được vận rủi, một mũi tên lớn xé gió bay tới, bắn xuyên qua bụng ngựa găm luôn vào ngực y, đóng đinh tên tiểu vương Hưu Đồ này vào chiến mã của y, chết tại trận.
Sức xuyên thấu và khả năng sát thương của liên nỏ, giờ khắc này được biểu hiện rõ ràng sống động nhất!
Ngay cả những con chiến mã cường tráng đến đâu cũng không chống đỡ nổi, những người Hồ trên lưng chúng thì lại càng không cần phải nói, trúng tên là chết!
Mới chỉ qua một lượt bắn tên, Hồ kỵ đã phải trả giá bằng sự thương vong của hơn một ngàn người ngựa, số Hồ kỵ bị té ngã dưới đất còn nhiều hơn nữa. Người ngựa ngã chỏng trơ, lại gây cản trở cho nhưng đợt kỵ binh phía sau tiếp tục xung phong. Ngoại trừ phía trước còn sót lại dăm ba ngàn kỵ binh may mắn thoát qua, đang tiếp tục lao tới, bảy mươi ngàn kỵ binh phía sau đành buộc phải hãm chậm tốc độ lại.
Thế nhưng, cơn ác mộng của kỵ binh người Hồ mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Kỵ binh chỉ có xông lên thì mới tạo thành uy lực, một khi để mất đi tốc độ thì sẽ phiền toái lớn. Truyện được copy tại TruyệnYY.com
Nửa khắc sau, đợt tên lớn thứ hai lại xé gió bay tới. Rồi đợt ba, đợt bốn… liên nỏ của quân Sở không chỉ có sức sát thương không gì sánh bằng, mà còn sở hữu tốc độ bắn vượt quá sức tưởng tượng.
Toàn bộ bãi sông trong phút chốc đã biến thành biển ngục nhuốm máu của Tu La (thần chết). Mất đi tốc độ, những kỵ binh người Hồ dồn thành một đám, bị những đợt bắn liên nỏ liên tiếp của quân Sở bắn gục từng mảng. Những tiếng kêu rên thảm thiết không dứt, cùng với những tiếng hý đau thương cuối cùng của những con chiến mã trước lúc chết, lập tức hòa trộn vào nhau, tạo thành một khúc nhạc chết chóc vô cùng bi tráng, choáng váng đến mức khiến người ta khó mà hít thở.
- Lui, mau lui về phía sau…
Lã Đài nắm chặt hai nắm tay, cuồng loạn ngửa cổ lên trời giận giữ rống lên:
- Lui về!
- Thượng tướng quân có lệnh, kỵ binh lui về, lui về…
Chu Quan Phu cũng giận giữ quát theo. Trên thực tế, cờ lệnh rút quân sớm đã được phất lên từ trên xe chỉ huy chính và các xe chỉ huy cấp một xung quanh từ lâu, nhưng bảy mươi ngàn Hồ kỵ trên bến sông sớm đã trở nên rối loạn, muốn rút lui cũng đâu có dễ?
Gương mặt nhăn nheo già nua của Lưu Bang không ngớt co giật. Ưu thế lớn nhất của quân Hán so với quân Sở chính là kỵ binh, thế nhưng hiện nay, những kỵ binh người Hồ đó đang bị liên nỏ của quân Sở tàn sát trên bãi sông kia. Không sai, đúng là tàn sát, một trận tàn sát đến tận cùng. Hay cho tên tiểu tử Hạng Trang giảo hoạt, lần này lại trúng đòn của hắn.
Vẻ mặt của Trương Lương, Trần Bình cũng hết sức nặng nề. Hôm nay ngay trong trận chiến mở màn đã mất đi lợi thế, sau này e sẽ phải chiến đấu chật vật rồi. Tuy nhiên, bất luận thế nào đi nữa, quân Hán cũng nhất định sẽ chiến thắng trong trận chiến Miện Thủy, nhất định!