Tất Thư cũng không có đáp ứng thỉnh cầu của Khoái Triệt, hắn thực sự không dám mạo hiểm, không sai, Sở Quốc cùng Hoài Nam Quốc đúng là liên bang, quả thực Sở Quốc cũng có nghĩa vụ, trách nhiệm bảo hộ Hoài Nam Quốc, nhưng hiện tại Hoài Nam Quốc đã được bảo vệ, tất nhiên quân Sở sẽ không cần liều mạng cùng đại quân Tề Quốc, nhất là phía trước còn phải mạo hiểm rất nhiều, lại càng không thể đi.
Huống chi, nhìn tình hình trước mắt, ngược lại không có Hoài Nam Vương Anh Bố đối với Sở Quốc là chuyện có lợi.
Kỳ thực, bây giờ Tất Thư có một việc muốn làm chính là, tìm một lều trại yên ắng, nhớ lại những trận quyết đấu với Hàn Tín từ đầu đến cuối, nghiên cứu lại những chi tiết trong đó, Tất Thư tin tưởng, thông qua phân tích như vậy, hắn nhất định có thể học rất nhiều điều từ đó, đợi tới lần sau giao thủ cùng Hàn Tín, hắn sẽ tìm cách khác chế.
Bính lính chỉ có trong chiến tranh mới có thể đủ trưởng thành, làm một vị Thống soái, như vậy chỉ có trong chiến tranh, binh lính cần đúc máu tươi mới có thể trở thanh lão binh, mà Thống soái thì cần mạng người đống triệt, mới có thể trúc khởi năng lực chỉ huy cao siêu. Trận chiến Tứ Thủy, ước chừng Sở Quốc thương vong hơn năm vạn người, phải trả giá thê thảm và nghiêm trọng như vậy để đổi lấy tâm đắc, Tất Thư sao có thể khinh thường?
Tất Thư khóe léo từ chối, Khoái Triệt bất đắc dĩ, chỉ còn cách vội vàng quay vào trong Bành Thành tìm Triệu Chấn.
Lại nói về Anh Bố, lúc này mang theo hai vạn cấm quân truy kích Tề quân, đã đi được hơn hai mươi dặm.
Dọc theo đường đi, Tề quân vừa ngăn cản, vừa lui về phía sau. Tiếp đó là một phương trận bộ binh, lại còn có khinh binh phương trận, thậm chí còn có một cũng tiễn phương trận. Bất kể khi hai vạn cấm quân Anh Bố đuổi giết, nhưng, toàn quân bộ trận địa quân Tề không có chút nào loạn lạc.
Hơn nữa, vừa đánh, vừa trong quá trình lui binh, Hàn Tín đã nắm giữ chi tiết Anh Bố dẫn hao vạn cấm quân, bao gồm quân đội binh lực, tính ra tiến lên tổng lực chiến đấu là hơn, ftrong lúc đuổi giết, Hoài Nam cấm quân bị tiêu hao thể lực nghiêm trọng, hiện tại thế suy sức yếu.
Cốt yếu chính là, quân Sở không đuổi theo, Hoài Nam viện quân không ngờ cũng không đuổi theo!
Sau khi nắm giữ tình hình, rốt cục Hàn Tín cũng động thủ, phát động một đòn sấm sét đánh Hoài Nam quân!
Vì phải lui lại, vọng xe cao tới hơn bốn trượng phải vứt bỏ, tuy nhiên điều này không làm khó được Hàn Tín, Hàn Tín lệnh thân quân tại trung quân bản trận dựng thẳng lên mấy chục cái cột cờ, sau đó đem một đám đèn lồng màu sắc sặc sỡ treo lên.
Lệnh kỳ tất cả đều giống nhau, nhưng đối với đèn lồng hoàn toàn khác biệt, mỗi loại có một ký hiệu riêng. Thí dụ như đèn lồng màu đỏ thay cho tả quân, hai đèn lồng màu đỏ song song thay cho tả quân tả doanh, phía trước ba cái đèn lồng màu đỏ, lại thêm một cái đèn lồng màu xanh thì là tả quân tả doanh bộ trung khúc. Sau đó đèn lòng bày thả cao thấp, sáng tối, phương vị cũng là có hàm ý khác nhau.
Binh lính Tề quân cơ bản không hiểu điều này, nhưng quan quân từ Khúc Trưởng trở lên lại theo Hàn Tín lâu ngày, cực kỳ quen thuộc với hệ thống đưa tin của Hàn Tín ban đêm. Bởi vậy, sau khi trên cột cờ đèn lồng được treo lên, hơn hai mươi vạn quân tề nhanh chóng xoay người mà đến, hướng tới hai vạn cấm quân Anh Bố tấn công mãnh liệt.
Lúc này, Anh Bố mới đột nhiên kinh giác, chỉ mang theo hai vạn nhân mã đuổi giết Hàn Tín quả thực rất liều lĩnh, tuy nhiên lúc này hối hạn cũng đã chậm, hai vạn nhân mã của hắn sớm đã bị quân Tề bao vây. Trong bóng đêm, khắp nơi đều là binh lính Tề Quốc, khắp trốn đều là âm thanh sát phạt ồn ào náo động, thậm chí Anh Bố không biết nên đi theo hướng nào phá vây.
Quả thực, Anh Bố biết Tề quân hư hư thực thực, e rằng không thể cùng cấm quân xông ra.
Tuy rằng hai vạn cấm quân Anh Bố đều là tinh nhuệ, nhưng lúc trước công kích đại doanh Tề quân, bọn họ cũng đã cùng một trăm nghìn đại quân Tào Tham trải qua một trận ác chiến, vả lại vừa rồi đuổi giết đại quân Hàn Tín năm mươi dặm đường, bất kể là thế lực hay tinh lực, tất cả đã cạn kiệt hết mức, bây giờ căn bản sức suy lực yếu.
Hơn nữa, Hoài Nam quân rõ ràng trang bị không bằng Sở quân!
Cung tiễn thủ, phi mâu thủ Tề quân nhất sóng sóng đã kích, cấm quân thương vong nhanh chóng gia tăng, khiến binh sĩ Tề quân bốn phương tám hướng khởi xướng mãnh liệt tấn công, rốt cục trận hình Hoài Nam cấm quân bắt đầu buông lỏng, như vậy không thể ngăn cản Hoài Nam cấm quân bại vong, nói cho cùng, Anh Bố cũng là người mà không phải thần.
Bất đắc dĩ, Anh Bố chỉ có thể co rút hết binh lực lại kết thành số trận, chuẩn bị tử thủ.
Hiên tại, hy vọng duy nhất của Anh Bố chính là đại quân Sở Quốc mong chóng tới, nếu không thì Triệu Chấn, Phì Thù mang theo đại quân Hoài Nam tới, có lẽ cũng có thể khiến cho Hàn Tín lui binh.
Anh Bố không biết, bây giờ trong nước đang hỗn loạn.
Về vấn đề có phát binh giải cứu Anh Bố hay không. Tướng Quốc Khoái Triệt, Trung Đại Phu Bí Hách, Tướng Quân Triệu Chấn, Mạt Tướng Quân Phì Thù và các văn võ đại thần đang ầm ĩ tranh luận.
Thượng Tướng Quân Triệu Chấn nghĩ, Hoài Nam quân không thể hành động thiếu suy nghĩ, cần phò tá Thái Tử bảo vệ Bành Thành.
Nói trằng ra là, Triệu Chấn không có tin Anh Bố có thể trở về, trong lòng đã chuẩn bị trước, phải lập Thái Tử làm Tân Vương.
Trung Đại Phu Bí Hách, Mạt Tướng Quân Phì Thù thì cho rằng, Anh Bố là Hoài Nam Vương, không thể không cứu, biết rõ không thể địch lại, cũng muốn phát động đại quân Hoài Nam tiếp ứng.
Khoái Triệt trong lòng nặng trũi, một khi đại quân Hoài Nam dốc toàn bộ lực lượng đi cứu Hoài Nam Vương, quân Sở có nhân cơ hội này đánh lén Bành Thành không? Tuy nói rằng cùng Hoài Nam Quốc là liên minh, nhưng lợi ích rất lớn trước mắt, bất luận là minh ước gì cũng không đáng tín cậy. Nếu quân Sở có cơ hội tiêu diệt, thâu tóm Hoài Nam Quốc, tin rằng Tất Thư tuyệt đối không nhân từ nương tay.
Lúc này, nếu Anh Bố gặp chuyện xấu, Khoái Triệt là Tướng Quốc, trên danh nghĩa là thủ trưởng tối cao khi Anh Bố không có ở Hoài Nam Quốc, kỳ thực cũng không đúng, bất kể là Triệu Chấn, Phì Thù là đại lão quân đội, hay là Bí Hách là quan to trong triều, khi Anh Bố không có, dường như bọn họ cũng đều không kém Khoái Triệt.
Mười mấy đại thần ầm ĩ tới gần sáng, cũng không có kết quả.
Ngoài Bành Thành, đại quân Sở Quốc đã tiến vào chiếm giữ đại doanh Tề quân.
Vương Trướng Hàn Tín đã trở thành hành dinh của Tất Thư, đêm dài yên tĩnh, nhưng vẫn như mọi khi đèn đuốc sáng trưng, Tất Thư còn đang tâm đắc tổng kết trận chiến Tứ Thủy, nhất là từng chi tiết trong đó, đều được hắn cẩn thận viết lên giấy Công Thâu, không ngờ trước sau tràn ngập trăm trương, dài thật dài.
Nhưng mà, nhìn lại bút tích, Tất Thư lại chau mày lại.
Đứng dậy, chắp tay sau lưng trong đại trướng thong thả bước đi nửa ngày, khi chân trời Đông Phương hơi lộ ra mặt trời, Tất Thư mới chợt ngộ ra, xoay người cầm lấy Công Thâu tràn ngập " tâm đắc nhận thức" ném tới chậu than để đốt, nhìn trang giấy trắng như tuyết trong ngọn lửa hóa thành tro bụi, Tất Thư trên mặt rốt cục lộ ra một tia thoải mái.
Trời đã sáng, từ bốn phương tám hướng, mãnh quân Hoài Nam tấn công Tề quân giống như nước thủy triều rút.
Anh Bố lau vết máu trên lưng, quay đầu về Đông Phương, cảm nhận ánh nắng bình mình, hết sâu một hơi, sáng sớm không khí thật mát mẻ. Hương vị tươi mát của máu tươi không thể che dấu được, chỉ tiếc, có khả năng đây là bình minh cuối cùng trong cuộc đời hắn, sau khi chiến lược Tề quân đã được điều chỉnh, kế tiếp lên quyết chiến sao?
Cái chết trước mắt, Anh Bố cũng không có hối hận, kỳ thực hối hận cũng có lợi ích gì đâu?
Chỉ trong chốc lát, một đội quân Tề quân trang bị vũ khí chỉnh tề, trong bản trận Tề quân đi ra, sau đó lập tức hướng về cấm quân Hoài Nam nghiền đè, Anh Bố tay cầm hoành đao, đang muốn hạ lệnh tử chiến, bỗng nhiên Tề quân ngừng lại, mở ra trận hình, một đại kỳ màu tím chợt hiện ra.
Đại kỳ Tề Vương? Hàn Tín sao?!
Anh Bố thoáng chốc căng tròn mắt lên.
Quả nhiên, Hàn Tín mặc tử bào, cưỡi Bạch Mã từ trong trận đi ra, trong mắt Anh Bố, Hàn Tín vẫn như vậy, mũi chẳng phải mũi, miệng chẳng phải miệng, trên mặt mỗi cái lỗ chân lông đều tràn ngập kiêu ngạo. Anh Bố thực sự rất muốn tát mạnh vài cái lên mặt Hàn Tín, tuy nhiên thoạt nhìn, hắn không có tư cách này.
- Hàn Tín, ngươi muốn chế nhạo quả nhân sao?
Anh Bố lạnh lùng nói.
Hàn Tín thản nhiên, mỉm cười nói:
- Anh Bố, xét đến tình cảm trước kia, ngươi mau đi đi.
- Hả? Text được lấy tại truyenyy[.c]om
Anh Bố nghe vậy ngạc nhiên, không tin được, nói:
- Ngươi lại để quả nhân đi sao?
- Đúng vậy, mau đi đi.
Hàn Tín gật đầu, thản nhiên nói:
- Nhân lúc quả nhân còn chưa thay đổi chủ ý, đi nhanh còn kịp.
Thấy Hàn Tín gật đầu, Anh Bố lại càng cảm thấy hoang mang, thằng nhãi Hàn Tín này rất đáng ghét, nhưng hắn cũng là người biết giữ lời, hắn nói thả Anh Bố đi tuyệt đối không lật lọng, nhưng vì sao thả Anh Bố đi? Hắn Anh Bố thế nào đi nữa cũng được coi là mãnh hổ kiêu hùng, việc này chẳng phải Hàn Tín thả hổ về rừng sao?
- Vậy là sao?
Thấy Anh Bố hơi chần chừ, Hàn Tín bình thản nói:
- Anh Bố, rất muốn được làm tù nhân sao?
Anh Bố có phần khó hiểu, nuốt nước miếng, quay đầu quát lớn:
- Các tướng sĩ Hoài Nam, đi theo quả nhân...
- Không, ngươi chỉ được đi một mình.
Anh Bố còn chưa dứt lời, Hàn Tín thản nhiên ngắt lời:
- Về phần, mấy nghìn tàn binh dưới trướng ngươi, không cần phải trở về, hãy để bọn họ theo quả nhân đi về Lâm Truy.
Anh Bố nghe vậy, liếc mắt nhìn cấm quân tướng sĩ phía sau, cuối cùng thúc ngựa mà đi.
Cuối cùng còn lại mấy nghìn cấm quân muốn đi theo, lại bị đại quân Tề Quốc kiếm sáng như tuyết chém giết. Chỉ trong chốc lát, Anh Bố đã phóng ngựa ra khỏi bản trận quân Tề, quả nhiên tướng sĩ Tề quân không có gây khó dễ.
Thúc ngựa lao thẳng đi, Anh Bố mới thở phào một hơi thật dài.
Anh Bố thế nào cũng không nghĩ ra, vì sao Hàn Tín lại thả hắn đi?
Anh Bố thực không biết, kỳ thực Hàn Tín cũng không muốn thả hắn đi, người thực sự muốn thả hắn đi chính là Tề Quốc Á Tướng Lâu Kính. Lâu Kính nói với Hàn Tín rằng:
- Đại Vương, quân ta sau chuyến đi này có nhiều tổn thất, trong khoảng thời gian ngắn không thể đủ lực nam hạ, nếu người thực sự muốn giết chết Anh Bố, quả thực chỉ có Sở Quốc được hưởng lợi, Hạng Trang có thể dễ dàng tiêu diệt Hoài Nam Quốc, cho nên còn không bằng việc thả Anh Bố trở về.
Bỗng nhiên Hàn Tín thấy lời nói của Lâu Kính rất có đạo lý, liền tiếp thu gián nghị, sau đó thả Anh Bố quay trở về.