- Đuổi, đuổi cho quả nhân!
Hạng Trang tức sùi bọt mép, rào rào rút ra hoành đao giận dữ hét,
- Cũng mới một canh giờ, quân Hán chạy không được bao xa, hãy đuổi theo cho quả nhân, bất kế như thế nào cũng phải chặt đầu Bạch Mặc cho ta!
Dứt lời, Hạng Trang lại lấy hoành đao trong tay giơ lên hướng về phía đường núi gập ghềnh, Bàng Ngọc liền mang theo hai nghìn Thiên Lang vệ cuồn cuồn mà đi.
Bàng Ngọc mang theo hai nghìn THiên Lang vệ hướng về phía trước đuổi ra không đến mười dặm, liền bị quân Hán phục kích.
Quân Sở lọt vào đoạn đường núi cực kỳ hiểm trở phục kích này, bên trái là đoạn vách đá cao năm sáu trượng, bên phải là vực sâu trăm trượng, quân Hán liền mai phục hai bên trên đoạn vách đá, bọn họ chỉ ném cây lôi thạch lăn xuống, liền phong tỏa toàn bộ con đường, bất đắc dĩ, Bàng Ngọc chỉ có thể hạ lệnh chặt gỗ tạo mái chèo thuẫn, chuẩn bị từ trực diện tấn công.
Mất hai canh giờ, cuối cùng cũng tạo xong mười mấy mặt tấm chắn lớn.
Trải qua một phen chiến kịch liệt, quân Sở rốt cuộc tấn công tiêu diệt quân Hán mai phục trên sườn núi, sau cùng mới phát hiện, quân Hán mai phục ở trên sườn chỉ có bốn năm trăm người, nhưng mà thời gian đã trôi qua hơn nửa ngày, Hạng Trang suất lĩnh đại quân đuổi tới cũng chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài. Thời gian nửa ngày đủ để quân Hán chạy đi ít nhất năm mươi dặm, muốn đuổi theo rất khó khăn.
Huống chi, nơi này có quân Hán mai phục, đường phía trước đâu biết được có phục binh không?
Chính như Hạng Trang suy nghĩ như vậy, Bạch Mặc ở trên đường bố trí bốn tốp phục binh, tuy rằng mỗi tốp binh lực phục binh không nhiều, toàn bộ đều chỉ có bốn năm trăm người, hơn nữa rõ ràng không phải là quân tinh nhuệ, nhưng tốc độ truy kích của quân Sở lại chậm chạp nghiêm trọng, chờ khi Hạng Trang mang theo đại quân Sở quốc đi tới đường Kim Ngưu, khi đặt chân trên đồng bằng của Hán Trung, đã là giờ tý đêm khuya rồi.
Lúc này, hơn hai nghìn quân Hán tinh nhuệ của Bạch Mặc đã sớm lui giữ đầu đường Trần Thương.
Ở đầu đường Trần Thương, Bạch Mặc gặp Quận Thủ Hề Quyên của Hán Trung cùng với Quận Thủ Lũng Tây Lưu Cổ. Hề Quyên chỉ còn hơn nghìn bại binh, Lưu Cổ lại mang đến tám nghìn binh lính Lũng Tây, ngoài ra còn có hai nghìn kỵ binh Nguyệt Thị. Sau khi hội họp ba đường, binh lực quân Hán trấn giữ ở đầu đường Trần Thương đã tăng lên tới hơn mười ba ngàn kỵ binh.
Buổi sáng ngày hôm sau, Hạ Hầu Anh lại mang theo năm nghìn kỵ binh chạy tới đầu đường Trần Thương, đồng thời cũng mang đến tin tức của Lưu Bang, biết được rằng đại quân Lưu Bang đã lui giữ ở cửa Tử Ngọ Cốc, Bạch Mặc này mới thở dài một hơi thư thả, chỉ cần quân Hán có thể trấn giữ ở cửa Tử Ngọ Cốc cùng với đầu đường Trần Thương, quân Sở liền lấy được Hán Trung, cũng tuyệt đối uy hiếp không được Quan Trung!
Nhiều nhất lại qua mười ngày, năm trăm ngàn đại quân Bắc chinh Hung Nô đã quay trở về Quan Trung.
Khi đó, quân Hán có thể chia binh ra làm hai đường, phân chia hai đường Tử Ngọ Cốc, đường Trần Thương giết ra, hai mặt giáp công quân Sở tại Hán Trung. Nếu Hạng Trang không muốn đến binh bại thân tử, hắn cũng chỉ có thể rút khỏi Hán Trung!
- giếng, giếng, giếng
Quận trị Hán Trung, Nam Trịnh.
Phủ Quận Thủ của Hề Quyên hiện giờ đã trở thành hành dinh tạm thời của Hạng Trang.
Trong đại sảnh hành dinh, Hạng Trang nhăn lông mày dày lại, đang đứng treo tấm bản đồ Hán Trung nén trước bình phong.
Đứng phía sau Hạng Trang, Bách Lý Hiền, Cao Sơn, Bàng Ngọc, Tấn Tương, Hô Diên và một số lớn tướng lĩnh quân Sở cùng với Tần phu nhân, hào cường Đường Thông và Ba Thục.
Hán Trung mặc dù đã lấy được, trong lòng Hạng Trang không vui trái lại còn ưu sầu.
Tình báo căn cứ Ô Mộc Nhai, quân Hán đã chặn cửa Tử Ngọc Cốc cùng với đường Trần Thương, đến lúc này, mục tiêu chiến lược của quân Sở căn bản không có cách nào thực hiện rồi, vốn dĩ, dựa theo suy nghĩ của Hạng Trang, quân Sở sau khi đánh chiến Hán Trung, lại thừa cơ đánh lén, không cầu hoàn toàn không chế được Tử Ngọc Cốc, đường Trần Thương, ít nhất cũng phải không chế đường ra hướng nam của hai con đường này.
Đến lúc này, quân Sở căn cứ vào nguy hiểm mà thủ, chỉ cần chút ít binh lực cũng có thể bảo vệ cho Hán Trung, Ba Thục.
Nhưng mà hiện tại, quân Sở căn bản không có nguy hiểm nào mà thủ được, đại quân Hán quốc lại chỉ có thể thông qua Tử Ngọ Cốc và đường Trần Thương liên tục không dứt khai tiến đồng bằng Hán Trung, thì phải từ trong nước liên tục không ngừng điều đại quân đến, đến cùng với quân Hán tử khải, điều này đối với Sở quốc mà nói, căn bản chính là không có cách nào chịu đựng được.
Trâm ngâm sau một lúc lâu, Hạng Trang bỗng nhiên xoay người quay đầu lại hỏi Khuất Bất Tài nói:
- Lão Khuất, chủ lực quân Hán bắc chinh Hung Nô khi nào thì có thể quay về Quan Trung?
Khuất Bất Tài nói:
- Chậm thì nửa tháng, nhanh thì mười ngày, năm mươi vạn đại quân của Chu Bột sẽ về tới Quan Trung.
Cao Sơ, Bàng Ngọc và đại tướng quân Sở nghe thấy thì mặt có vẻ hơi biến sắc, thời gian mười ngày, nếu muốn trước sau tập kích bất ngờ đánh chiếm Tử Ngọ Cốc cùng đường Trần Thương thật không dễ dàng.
Huống chi, quân Sở còn yếu thế về phần binh lực, quân Sở tiến vào, khi có năm vạn đại quân, ngoài trừ chiến sĩ cùng với binh lực đóng giữ Ba Thục, hiện tại đã chỉ còn lại hơn ba vạn năm nghìn người, mà quân Hán đâu? Chỉ là đại quân Lưu Bang trấn giữ Tử Ngọ Cốc có đủ hơn bốn vạn người, bộ phận trấn giữ đường Trần Thương Bạch Mặc, Hạ Hầu Anh cũng có gần hai vạn người.
Tuy nói hai đại doanh Hổ Bí, Thiên Lang dũng mãnh vô song, có thể quân Hán theo hiểm mà thủ, hai đại doanh nếu muốn trong vòng mười ngày trước sau công chiếm Tử Ngọ Cốc và đường Trần Thương, có khả năng hiện tại không lớn, càng sợ là, kịch chiến mười ngày, quân Sở không có khả năng chiếm Tử Ngọ Cốc và đường Trần THương, mà đại quân Chu Bột lại chạy tới cản, quân Sở kia lại binh vỡ như núi.
Khuất Bất Tài dừng một chút, lại nói:
- Tuy nhiên, sáu vạn binh của Lã Đài đã trở về Hàm Dương, nhiều nhất chỉ cần ba ngày, chỉ đủ tiếp viện gấp rút Tử Ngọ Cốc hoặc là đường Trần Thương!
Lời vừa nói ra, trong sảnh chư tướng gần như sắc mặt biến sắc.
Căn cứ tình báo Ô Mộc Nhai cung cấp, sáu vạn quân này của Lã Đài cực kỳ dũng mãnh, thậm chí ngay cả kỵ binh Hung Nô hoành hành thảo nguyên đều không phải đối thủ của nhóm kỵ binh này. Nếu như quân Sở có thể khống chế Tử Ngọ Cốc cùng với đường Trần Thương, nhóm kỵ binh này không được vào trong cửa kia, vậy cũng không gì là lớn lắm, nhưng một khi kỵ binh xâm nhập vào bình nguyên Hán Trung, vậy thì là muốn chết rồi.
- THôi!
Hạng Trang thở dài một tiếng, nói,
- Ôi, quận Hán Trung này chính là làm việc vô bổ, không cần cũng thế.
Giờ khắc này, Hạng Trang thật sự muốn nghĩ tới Tào Tháo trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, lúc trước cùng với quân tranh đoạt Hán Trung, Tào Tháo cảm thấy không đến nỗi cũng là như vậy thôi?
Dừng một chút, Hạng Trang lại quát:
- Cao Sơ.
Cao Sơ tiến lên trước hai bước, đáp:
- Có mạt tướng.
Hạng Trang nói:
- Quả nhân cho ngươi năm nghìn Thiên Lang vệ cộng thêm hai vạn phủ binh, ngươi có thể bảo vệ Ba Thục không?
Cao Sơ ngang nhiên nói:
- Có thể!
Hạng Trang gật gật đầu, lại nói:
- Ngươi định như thế nào?
Cao Sơ không cần nghĩ ngợi nói:
- Bốn phía triệu tập dân phu Hán Trung đi tới đường Kim Ngưu, trước một căn cứ giản dị, sau đó lại ở sau một căn cứ giản dị kiến cố!
Hạng Trang vui vẻ gật đầu nói:
- Tốt, ngươi chọn người đi.
- Vâng!
Cao Sơ ầm ầm ứng với vâng, xoay người nghênh ngang đi.
Hạng Trang lại nói:
-Chư tướng còn lại, dẫn người ngựa của mình, theo quả nhân quay về đất Thục.
Nếu đã quyết định buông tha cho Hán Trung, ở lại Nam Trịnh không có ý nghĩa gì, huống chi, đại chiến giữa Tề Sở ở Hoài Nam đã hết sức căng thẳng, Hạng Trang cũng thực tại có chút lo lắng hang ổ Giang Đông bị Hàn Tín vớ lấy, binh pháp Tất Thư bao hàm tuy rằng không người nào có thể biết, nhưng dù sao hắn vẫn là tên thư sinh, lần đầu tiên lãnh binh chống lại Hàn Tín, cũng không biết là hắn may mắn hay bất hạnh?
Giếng, giếng
Thủ đô Hoài Nam, Bành thành
Anh Bố ở Khoái Triệt, Triệu Chấn, Chu KIến và văn võ bá quan trọng thần vây quanh hạ viện chậm rãi đi về phía đầu thành Bắc Môn, năm ngày rồi, đại quân binh Tề quốc ở dưới Bành thành suốt năm ngày liền, lại đến nay không có bất cứ động tĩnh gì, Hàn Tín hắn ở đó chờ cái gì? Khó mà thành còn có trợ chiến tiếp theo của Tề quân? Nhìn về hướng lều trại Tề quân mấy ngày liền, Anh Bố cũng không khỏi có chút tâm trạng sợ hãi.
Tay nhấc mui thuyền lạnh hướng về ngoại ô phía Bắc, Anh Bố hỏi Khoái Triệt:
- Tướng quốc, viện quân Sở quốc khi nào đến?
Khoái Triệt nói:
- kỵ binh dũng mãnh Sở quốc do tướng quân Mông Cức dẫn đầu hai vạn kỵ binh đã qua trúc ấp, không có gì bất ngờ xảy ra, tối nay có thể sẽ đến Bành thành rồi, về phần đại quân Sở quốc, chỉ sợ còn phải ba ngày mới có thể đuổi tới, chẳng qua…
Nói tới đây, giọng Khoái Triệt bỗng nhiên dừng lại, hơn nữa trên mặt cũng lộ một chút vẻ ưu tư.
Anh Bố nhíu mày nói:
- Nhưng mà thế nào? Tướng quốc nói ra mau.
Khoái Triệt thở dài nói:
- Ôi, thần nghe nói chủ tướng lãnh binh quân Sở không phải là Hạng Trang, mà là Hạng Trang vừa mới ủy nhiệm cho Vệ tướng quận Tất Thư, một người chưa bào giờ lãnh binh, cũng chưa từng ra bạch diện thư sinh chiến trường.
- Ngươi nói cái gì?
Anh Bố hai mặt trợn lên, khó mà tin nổi,
Cho một người chưa từng lãnh binh, thư sinh chưa từng ra chiến trường lãnh binh? Hạng Trang không phải là đang đùa sao? Hơn nữa, Sở quốc lại không phải là không có người có thể dùng được, bất luận là Chung Ly Muội, NGu Tử Kỳ, hay là Cao Sở, đều là tướng già đã trải qua trăm trận chiến, Hạng Trang sao lại ra hạ sách này?!
Khoái Triệt lắc lắc đầu, cười khổ nói:
- Điều này thần cũng không biết, có lẽ Hạng Trang có suy tính riêng của hắn.
- Suy tính gì? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
Anh Bố nói,
- Đem mấy chục vạn quân giao cho một thư sinh bạch diện, quả thực là càn quấy!
Nếu như việc này không có quan hệ với Hoài Nam quốc, Anh Bố cũng sẽ trốn bên cạnh cười chế giễu, nhưng hiện tại, quân Sở thắng bại lại quan hệ trực tiếp đến Hoài Nam quốc không có thoát được trận cướp này, Anh Bố lại có thể không nóng nảy sao?
Thượng tướng quân Triệu Chấn nói:
- Đại vương, khoan hãy quan tâm đến quân Sở, hay là phải nghĩ đến đại quân Tề quốc ngoài thành đi, đều đã năm ngày rồi, đại quân Tề quốc lại có động tĩnh gì nữa, trong lòng thần đây thật sự lo sợ, con người Hàn Tín dụng binh như thần, càng gom kỳ kế ra, đừng nói là ngoài mặt hắn án binh bất động, trong lòng lại giấu đào đường đất đi.
- Đào đường đất?
Khoái Triệt lắc đầu nói,
- Hẳn là không đến nỗi như vậy.
Chỗ thủy cốc Bành thành, giao hội đất của Hà Thủy cùng với Tứ Thủy, càng làm tơi đất, Tề quân nếu thực sự muốn đào đường đất, không thể nghi ngờ là tự chui đầu vào rọ, không đợi hắn đào đất vào trong thành, nguyên cả đường đất chỉ sợ sớm đã sụp rồi, hơn nữa, đào đường đất đâu có dễ dàng như vậy, Khoái Triệt hắn làm sao có thể tùy ý buông tay cho Tề quân làm vậy?
Triệu chấn lại nói:
- Vậy Tề quân kia sao đến bây giờ vẫn chưa công thành?
Khoái Triệt giơ lên tay lại thò tay phải chỉ:
- Đại quân Tề quốc đến nay vẫn chưa có động tĩnh gì, đơn giản là vì hai nguyên nhân, một là đồ quan nhu khí giới chưa chuyển đến, hai là, Hán Tín rất có khả năng đang nghĩ chờ viện quân Sở quốc đuổi tới, sau đó một lần tấn công là xong, đồng thời giải quyết đại quân Hoài Nam cùng với viện quân Sở quốc.
- Đồng thời giải quyết đại quân Hoài Nam cùng viện quân Sở quốc?
Anh Bố ánh mắt mãnh liệt, giận dữ nói:
- Hàn Tín thật là tham lam!
Khi nói chuyện, một trận tiếng sấm rền vang loáng thoáng đột ngột vang lên, Anh Bố Khoái Triệt cùng với đám người Triệu Chấn theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn trời, lại phát hiện trên bầu trời xanh không mây, ngay cả đến một áng mây cũng không có, vậy tiếng sấm ở đâu? Sau đó rất nhanh, kỵ quân Sở quốc, hơn nửa kỵ binh Sở quốc đến rồi!