- Còn sau đó?
Hạng Trang lại nói:
- Chỉ chiếm Ngao Thương thôi thì e rằng chưa đủ?
- Đương nhiên là không đủ! Cực kỳ không đủ!
Úy Liêu vuốt vuốt chòm râu dài dưới cằm, lại nói:
- Thượng Tướng Quân lấy được Ngao Thương. Tất nhiên sẽ khiến cho các đường liên quân, không còn lòng dạ nào ham chiến, nhưng Lưu Bang cũng có thể tướt đi quyền cầm quân của bọn họ trước, sau đó lại phái đại tướng tâm phúc thống lĩnh đại quân, đi truy giết Thượng Tướng Quân. Nếu là như vậy, thì đại sự chẳng thành rồi.
Hạng Trang sờ sờ cằm, trầm giọng nói:
- Sau khi chiếm được Ngao Thương, lại đông kích Đại Lương?
- Đúng, đông kích Đại Lương!
Úy Liêu vui vẻ gật đầu nói:
- Tốt nhất là có thể một lần hành động là lấy được Đại Lương, như vậy quân Lương nhất định lòng quân dao động, Lương vương Bành Việt cũng chắc chắn sẽ dẫn quân trở về ứng cứu Đại Lương. Lúc này, Lưu Bang chỉ có thể trơ mắt nhìn Bành Việt đem quân về nước. Bởi vì nếu hắn đoạt đi binh quyền của Bành Việt vào lúc này, thì không chỉ Bành Việt sẽ đem lòng oán hận, mà kể cả các đường chư hầu khác cũng sẽ lục đục trong nội bộ.
- Tuyệt hay!
Hạng Trang vô cùng tán thưởng nói:
- Đợi khi Bành Việt dẫn quân về Đại Lương, ta lại chuyển quân về phía đông, dùng binh bức đánh Lâm Truy!
Lúc này, Hạng Trang chỉ có thể thở dài, Úy Liêu quả không hổ danh là một đại binh gia nổi danh như là Tôn Vũ, Ngô Khởi. Tầm nhìn chiến lược đúng là uyên thâm lão luyện. Nếu thật phải đối mặt với cục diện thế này, dù có là Trương Lương, Trần Bình chỉ e rằng chỉ có thể thấy đòn nào thì đỡ đòn đó, ứng phó một cách bị động thôi. Đây cũng chính gọi là dương mưu, đường đường chính chính, tuyệt đối không chút gian xảo!
- Đúng, tiếp đến lại dùng binh bức đánh Lâm Truy!
Úy Liêu gật gật đầu, lại nói:
- Tề Vương Hàn Tín đối với Lưu Bang tuy rằng nhất mực trung thành, nhưng sự trung nghĩa của hắn dành cho Lưu Bang là tình nghĩa anh em, chứ không phải là tình nghĩa của thần tử. Một khi Lâm Truy báo nguy cấp, Hàn Tín cũng y như rằng sẽ điều quân trở về giải cứu, Lưu Bang trứơc đó không dám đoạt binh quyền của Bành Việt, bây giờ sẽ càng không dám lấy đi binh quyền của Hàn Tín!
- Tốt!
Hạng Trang lại lần nữa tán đồng một cách mạnh mẻ, tiếp lời nói:
- Kế tiếp có phải như vậy không, đợi Hàn Tín dẫn quân về nước Tề, quân Sở ta lại sang sông Hoàng Hà đi về hướng Tây, tiến đánh nước Triệu; Đợi khi quân Triệu chuyển quân quay về, quân Sở lại bước sang Đại Hành sơn, tiến đánh nước Hàn; Đợi quân Hàn điều binh về nước, quân Sở lại lần nữa vượt sông Hoàng Hà đi về phía tây, công kích nước Tần, cuối cùng ép Lưu Bang quay trở về Quang Trung?
- Đúng, chiến lược lớn này căn bản là như vậy.
Úy Liêu gật gật đầu, lại nói:
- Chỉ cần Thượng Tướng Quân có thể ép quân của các đường chư hầu, quay trở về ổ của chúng. Lưu Bang có muốn điều họ quay về, sẽ khó như lên trời. cuộc phân tranh giữa Sở Hán sau này, sẽ là cuộc đọ sức giữa Thượng Tướng Quân và Lưu Bang!
Lời này của Úy Liêu cũng không phải là nói bừa, Lưu Bang và Hạng Võ quyết chiến tại Cai Hạ. Lúc bắt đầu cũng chỉ là cuộc chiến đơn thuần giữa hai nước Sở Hán, cho đến khi bị bại trận, Lưu Bang mới nghe theo lời kiến nghị của Trương Lương và Trần Bình, đem Hoài Tứ chia ra cấp cho Hàn Tín và Bành Việt, vậy nên rốt cục cũng điều được bốn trăm ngàn đại quân của hai người đó, Cuối cùng mới có thể đánh bại được Hạng Võ.
Hiện tại, Hạng Võ đã chết, Sở quốc chỉ còn trên danh nghĩa. Lưu Bang còn muốn điều động đại quân của Hàn Tín, Bành Việt, thế thì không dễ dàng rồi. Nói cho cùng, Lưu Bang là vương, Hàn Tín, Bành Việt, Anh Bố bọn họ cũng là vương, chúng chỉ xem Lưu Bang là anhem thôi. Cùng lắm thì thừa nhận hắn là một bá vương, mà chưa bao giờ cảm thấy Lưu Bang là Hoàng đế cao hơn chúng một bậc!
Điều quan trọng hơn là, Lưu Bang chẳng còn mảnh đất Hoài Tứ thứ hai để chia cho Hàn Tín và Bành Việt nữa.
Tuy nhiên rất nhanh, Úy Liêu lại thở dài và ảm đạm nói:
- Nhưng Thượng Tướng Quân có từng nghĩ tới chăng, muốn hoàn thành một trận viễn chinh xưa nay chưa từng có như vậy, cuối cùng còn phải đánh Giang Đông, giữa núi cao ngàn dặm, hành trình đẫm máu, xin phép cho lão đây nói thẳng, chỉ dựa vào năm ngàn quân của Thượng Tướng Quân hiện giờ, e rằng khó mà làm được!
Hạng Trang im lặng, cho dù hiện giờ binh mã trong thiên hạ này, đều quy tụ ở Hoài Tứ, còn toàn bộ Trung Nguyên, Tề Quốc, Hà Bắc, Quang Trung đều phòng thủ lỏng lẻo. Nhưng nếu Hạng Trang muốn dựa vào năm ngàn tàn quân, thực hiện một cuộc viễn chinh chưa từng có trong lịch sử, đích thực là khó khăn trùng trùng. Phải biết rằng, quân Sở đơn độc tác chiến, trên đường khó mà kiếm được lực lượng bổ sung đấy!
Sau một lúc lâu, Hạng Trang mới nói:
- Tiên sinh cho rằng, cần bao nhiêu nhân mã?
Úy Liêu nói:
- Hiện nay binh mã thiên hạ tập trung ở Hoài Tứ, các nơi khác đều canh phòng lỏng lẻo, nhưng muốn hoàn thành trận viễn chinh xưa nay chưa từng có, lão đây cho rằng ít nhất cũng cần ba mươi ngàn tinh binh!
Ba mươi ngàn tinh binh? Hạng Trang chỉ có thể lắc đầu.
Đừng nói là ba mươi ngàn, hiện giờ còn chưa đến ba ngàn tinh binh.
Úy Liêu lại thở dài một hơi, tiếp đến lại nói:
- Hơn nữa, cho dù Thượng Tướng Quân có ba mươi ngàn tinh binh, việc này vẫn là khó khăn nghìn trùng. Bởi vì trước khi Thượng Tướng Quân tấn công Ngao Thương, phải có ít nhất một đại tướng lĩnh quân yểm trợ và chấn giữ tại nơi này. Thật sự thu hút được sự chú ý của Lưu Bang và đại quân của các chư hầu khác, mà đây, căn bản là điều không thể được.
Hạng Trang gượng cười, đây đích thật là một nhiệm vụ không thể nào hoàn thành được!
Nếu như năm ngàn tàn quân đều ở lại, dựa vào địa hình đa dạng và phức tạp, cùng núi non trùng điệp của Đại Biệt sơn, hoặc giả có thể tạm thời giữ chân đại quân của Lưu Bang và các đường chư hầu. Nhưng một khi Hạng Trang dẫn theo quân chủ lực nước Sở đi khỏi, chỉ dựa vào số ít tàn quân còn lại, lại làm sao có thể ngăn được mấy trăm ngàn liên quân? Hơn nữa phái ai để đóng giữ đây?
Hoàn Sở? Tiêu Công Giác? Dũng mãnh có thừa, trí mưu thì không đủ!
Quý Bố? Chung Ly Muội? Trí dũng vẹn toàn, nhưng không đủ gan dạ!
Ngu Tử Kỳ? Năng lực thì có, nhưng trước giờ chưa từng đơn độc tác chiến bao giờ.
Lâu thật là lâu, Hạng Trang mới hỏi:
- Thế thì tiên sinh, có còn chiến lược nào có thể lựa chọn không?
- Không có.
Úy Liêu thở dài nói:
- Vẫn là câu nói đó, Hán vương Lưu Bang đang có thế lực nắm giữ thiên hạ, Nếu quân Sở có thể trước lúc Lưu Bang phân chia thiên hạ, làm cho liên quân hoàn toàn tan rã, bắt các đường chư hầu phải dẫn quân về tự cứu, vậy thì còn có một tia hy vọng. Nếu không, thì chỉ có thể đợi lúc Lưu Bang mắc sai lầm, nhưng theo lão phu nhận thấy, là chắc chắn sẽ không phạm sai lầm!
Hạng Trang im lặng, Lưu Bang không phạm sai lầm, vậy thì đành nghĩ cách khiến cho các chư hầu dẫn quân về nước thôi.
Nhưng vấn đề là, Hiện giờ Hạng Trang căn bản là không có đủ số quân đội, cũng thiếu một đại tướng có thể một mình chấn giữ ở đây. Việc này, thật sự làm khó Hạng Trang rồi.
Cao Sơ bên cạnh đột nhiên kiến nghị nói:
- Thượng Tướng Quân, hay là trực tiếp tập kích Ngao Thương đi!
- Không được.
Hạng Trang gượng cười lắc đầu, nếu như bây giờ tập kích Ngao Thương, vậy thì ít nhất phải mất nửa tháng đi vượt ngọn núi lớn này.
Trong nửa tháng đó, liên quân tìm mãi không ra tàn quân nước Sở, khẳng định là sẽ cho rằng tàn quân Sở đã chết trong núi, như vậy thì tiếp đến, Lưu Bang chắc hẳn sẽ nhân thời cơ này cấp phong thiên hạ, sau khi cấp phong thì sẽ tướt đoạt binh quyền, một khi để Lưu Bang nắm được binh quyền của các chư hầu, thì cho dù quân Sở có lấy được Ngao Thương, cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Kinh Thiên bỗng nhiên nắm chặt nắm tay, la lên nói:
- Thượng Tướng Quân, dù gì cũng chết, cũng đừng chạy đi Ngao Thương xa xôi làm gì, cứ ở lại Đại Biệt sơn này liều mạng với bọn quân Hán đi!
- Liều mạng ư?
Hạng Trang nghe xong lập tức trong lòng dao động.
Co rụt đuôi, lo trứơc sợ sau, lại há có thể thành đại sự?
Chui đầu ra cũng là một đao, rút đầu vào cũng là một đao, trái hay phải cũng chết, không bằng liều mạng đi!
Có một mạng thì liều một mạng, có khi còn có thể sống xót, miễn cưỡng mở ra một con đường máu!
Hạng Trang lập tức nói với Úy Liêu:
- Tiên sinh, nếu như quân ta có thể đánh cho liên quân không dám lên núi thì sao?
- Đánh cho liên quân không dám vào núi à!?
Úy Liêu nghe vậy liền nghiêm nghị, thầm nghĩ Thượng Tướng Quân cũng đúng là khẩu khí lớn thật!
Tuy nhiên, nếu như quân Sở có thể đánh cho liên quân không dám vào núi, vậy thì quân Sở đích thật có cơ hội thừa nước đục thả câu rồi.
Đạo lý rất đơn giản, chỉ cần liên quân không dám vào núi truy quét, thì chỉ cần để lại một đội quân nhỏ, là có thể công khai bám sát liên quân các nước đến cùng. Mà nhân cơ hội này, Hạng Trang thân trinh dẫn binh chủ lực đi theo hướng bắc, ra khỏi Đại Biệt Sơn, tập kích Ngao Thương, đợi khi tập kích Ngao Thương thành công, dù cho liên quân biết được chân tướng sự việc cũng không sao cả.
Chỉ có điều, muốn đánh cho liên quân không dám lên núi, có được không đây?
- Ta biết việc này không dễ dàng gì, nhưng bất kể có khó khăn đến đâu, cũng nhất định phải làm được!
Hạng Trang đứng thẳng người dậy, nhìn về chân trời phía đông đầy u ám, nói với giọng điệu lạ lùng:
- Bởi vì, Đại Sở đã không còn đường lui nữa rồi, chúng ta chỉ có thể xông lên trước, mới mong mở được một con đường máu!
Trên con đường thông giữa Cai Hạ với Khúc Dương, Lưu Bang thân trinh dẫn quân chậm rãi tiến về hướng tây.
Lúc này, bên trong lãnh thổ Khúc Dương, nước lũ vẫn chưa rút, tất cả các quốc lộ, đại lộ toàn bộ bị chiềm ngập, quân nhu của đại quân chỉ có thể đi theo con đường nhỏ trên núi, quả thực khổ không kể xiết.
Tuy nhiên, Lưu Bang cũng không vì vậy mà từ bỏ ý muốn đích thân cầm quân.
Bởi vì Lưu Bang biết rõ, Hạng Trang đã thay thế Hạng Võ trở thành kẻ địch hàng đầu của hắn, Hạng Trang không chỉ là con cháu chính thống của họ Hạng, mà càng tỏ ra có đủ dũng lược, trước thì đánh bại Phàn Khoái, sau đánh bại Lý Tả Xa chính là một minh chứng!
Lưu Bang không phải là Hạng Võ, hắn tuyệt đối không nuôi ong tay áo, càng không cho dư nghiệt nước Sở có bất cứ cơ hội nào để mà tro tàn lại cháy.
Đương nhiên, Lưu Bang cũng không nhất thiết phải thân chinh, Hàn Tín, Quý Bố, Bành Việt bọn họ cũng có thể thu thập được Hạng Trang. Truyện được copy tại TruyệnYY.com
Lưu Bang khăng khăng phải đích thân cầm binh xuất trận, cốt yếu là không muốn cho các đường chư hầu có cơ hội một mình dẫn binh. Mắt nhìn thiên hạ sắp thống nhất rồi, các đường chư hầu cũng sắp giao nộp binh quyền, Lưu Bang thật không muốn xảy ra rắc rối vào lúc này. Đối với đám chư hầu vương này, trong lòng Lưu Bang cả trăm lần không thể yên tâm được.
Lưu Bang cũng từng nghĩ đến việc đoạt binh quyền ngay lúc này, sau đó lại phái đại tướng thân tín đi thảo phạt Hạng Trang. Nhưng làm vậy khó tránh khỏi làm cho Hàn Tín, Bành Việt, Anh Bố đám người bọn họ sinh lòng bất mãn, Lưu Bang ngươi nóng lòng đến thế sao?
Cứ thế này không tin tưởng được anh em bọn ta à? Dư nghiệt Hạng Sở còn chưa giết sạch mà, đã gấp gáp đòi lấy binh quyền của bọn ta rồi?
Một khi các đường chư hầu sinh lòng bất mãn, vậy cục diễn sẽ phức tạp hẳn lên. Đám chư hầu này cũng không phải nhánh đèn cạn dầu, một khi liên quân tạo phản, vậy thì không phải chuyện đùa đâu. Cho nên, trừ phi Lưu Bang nhẫn tâm chút, bây giờ luộc chín cả đám bọn họ đi, nếu không thì đừng nghĩ đến việc đoạt binh quyền nữa thì tốt hơn.
Cân nhắc hết lần này đến lần khác, Lưu Bang cuối cùng cũng từ bỏ ý nghĩ đoạt binh quyền vào lúc này.
Không thể đoạt binh quyền, lại không muốn các chư hầu có cơ hội tự mình dẫn binh, Lưu Bang đành phải đích thân dẫn binh ra trận. Cũng may là Hạng Trang chỉ có mấy ngàn tàn binh, địa bàn Thọ Xuân là nơi nằm trong tầm tay, bây giờ càng bị hắn tự mình dẫn nước làm cho ngập lụt, cứ như vậy một nhánh quân không có viện trợ từ bên ngoài, căn bản là chỉ đơn độc một mình, vậy chẳng phải sẽ bị tiêu diệt dễ dàng như chơi sao?
Mặc dù Hạng Trang liên tiếp đánh bại Phàn Khoái, Lý Tả Xa, nhưng Lưu Bang thật sự chẳng xem hắn ra gì.
Hạng Trang có lợi hại đi nữa, có thể lợi hại bằng Hạng Võ không?
Một trăm ngàn đại quân của Hạng Võ, đều bị Lưu Bang hắn đánh cho tan thành tro bụi, Hạng Trang ngươi chỉ có mấy ngàn tàn quân, khó lòng mà đấu lại với bảy trăm ngàn đại quân của Lưu Bang ta!?
Cho nên, có vất vả đi nữa cũng chỉ là việc của mười ngày nửa tháng trở lại, chịu đựng một chút là được rồi.
Ba năm phạt Tần, năm năm đánh Sở, cả hành trình gian khổ suốt tám năm liền, Lưu Bang hắn còn có thể vượt qua, còn phải để tâm đến thời gian vỏn vẹn có mười ngày hay nửa tháng này sao?