Tỷ Lăng, hoàng cung.
Sáng sớm tinh mơ, Hạng Trang thức dậy, đang được Tào phu nhân hầu hạ mặc mũ miện.
Mấy năm trước, Tỷ Lăng đã xây xong, thành trì hình chữ nhật, đông tây dài tám dặm, nam bắc dài năm dặm, tường thành cao bốn trượng, chiến hào xung quanh thành chì sâu ba trượng, rộng tầm bốn trượng, dẫn nước từ sông Ô Giang đến ngập hào giữ thành, cả thành trì đều lấy đá lớn xây dựng, có thể nói rất kiên cố.
Sau khi thành Tỷ Lăng xây dựng, Hạng Trang liền rời đô đến nơi này.
Trong thành Lăng Tỷ đông tây có hai con phố lớn, nam bắc có ba con phố lớn, chia cắt thành ra làm mười hai khu, hai khu trung tâm nhất nối liền thành làm một, đó là hoàng cung, sườn phía tây hoàng cung làm quan nha, sườn phía đông làm khu cư trú của quan viên, phú thân, sĩ tộc, khu công nghiệp với khu buôn bán có thể là rất trật tự.
Mặc lễ phục xong cho Hạng Trang, Tào phu nhân lại lệnh cho cung nữ cầm đến chiếc gương đồng,
Nhìn gương mặt qua gương, Hạng Trang không khỏi có chút hoảng hốt, chớp mắt mười năm đã trôi qua.
Mình đã ba sáu tuổi, ngồi ngôi vị Sở vương đã mười hai năm, Á phụ Phạm Tăng sớm đã làm cố vấn tám năm trước, đứa con trưởng Hạng Chính, con thứ Hạng Trị đã mười hai tuổi, tam thái tử Hạng Quyền, tứ thái tử Hạng Thuật cũng đã mười một tuổi, ở đỉnh cao quyền lực, sau Hạng Thuật, mười năm này, hắn lại sinh dưỡng ra ba đứa con trai, sáu đứa con gái.
Hiện tại Hạng Trang hắn đã có bảy đứa con trai sáu đứa con gái, phương diện này cũng đã hoàn toàn thắng Lưu bang.
Trong tiếng ngọc bội leng keng, Ngụy Duyệt mặc trang phục đã chầm chậm đi vào tẩm cung của Hạng Trang.
Năm năm trước, Hạng Trang đã chính thức sắc phong Ngụy Duyệt làm vương hậu, sau khi sinh Hạng Chính, Hạng Trị, Hạng Quyền, Ngụy Duyệt lại sinh ra chưởng nữ Hạng Ngọc Anh cùng với thái tử thứ bảy Hạng Kình. Địa vị của nàng ở Sở quốc có thể nói là vững như bàn thạch, có thể hiện tại Tào Cơ được sủng ái nhất, cũng căn bản không thể uy hiếp đến địa vị của Ngụy Duyệt.
Ngụy Duyệt năm nay hai mươi tám tuổi, đúng là lúc phong tình thịnh nhất của một đời con gái.
Cho dù đã sinh bốn người, nhưng dáng người của Ngụy Duyệt cũng không có biến dạng, da thịt trên người vẫn là trắng nõn như vậy, má lúm đồng tiền như hoa vẫn là tinh xảo như vậy, chỗ nên nhỏ vẫn là nhỏ nhắn như vậy, chỗ cần nhô vẫn là nhô lên như vậy, chỗ cần vểnh thì vẫn là vểnh như vậy, chỉ có chỗ cần lớn lại không lớn như trước kia!
Hạng Trang không kìm được nhìn bằng hai mắt, hắn liền thích những phụ nữ phong tình như vậy.
- Đại vương, bọn tỷ muội, các con đến đông đủ.
Ngụy Duyệt hành lễ với Hạng Trang.
- Biết rồi, quả nhân biết rồi.
Giữa lúc Hạng Trang nói xong, Tào Cơ đã búi tóc xong cho hắn.
Ngụy Duyệt lại đích thân đội cửu lưu quan cho Hạng Trang (mũ chuyên dùng cho hoàng đế), sau đó thản nhiên cười với Hạng Trang. Lại duỗi bàn tay ngọc ngà ra, Hạng Trang lập tức kéo lấy bàn tay bé nhỏ của Ngụy Duyệt, hai người dắt tay nhau đi ra tẩm cung.
Ngoài tẩm cung, Chư Phi, bảy đứa con trai, sáu đứa con gái đã đến đông đủ, Hạng Kình trong tã lót cũng được bế đến. Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com
Hôm nay là đầu năm (Hạng Trang đã sửa lại lịch pháp, lấy tháng đầu trong một năm), dựa theo lễ pháp (kỷ cương phép tắc của xã hội), Hạng Trang dẫn theo vương hậu, cơ thiếp, con trai, con gái đi tế miếu tổ ở ngoài Tỷ Lăng.
- Đại vương mạnh khỏe
- Phụ vương mạnh khỏe.
Nhìn thấy Hạng Trang, ngoại trừ Hạng Kình trong tã lót ra, Chư phi, con trai, con gái dần dần tiến lên trước hành lễ.
- Tất cả đều bình thân. Hạng Trang xua tay, ánh mắt dừng lại ở trên người Hạng Chính, hỏi:
- Chính nhi, nghe nói con đã đọc xong bốn mươi bài binh pháp Thái Công với Úy Liêu Tử, hiện tại đang đọc binh pháp Tôn Tử?
Hạng Chính chắp tay, cung kính hồi đáp:
- Hồi bẩm phụ vương, con quả thức đang đọc binh pháp Tôn Tử.
Hạng Trang bỗng chau mày, nói:
- Bốn mươi bài Úy Liêu Tử con đã đọc thấu?
Hạng Chính lắc đầu, thành thật hồi đáp:
- Không dám lừa gạt phụ vương, binh pháp Thái Công cùng với mười hai bài Úy Liêu Tử, có không ít nội dung con không quá hiểu, tiên sinh Bách Lý Hiền, tiên sinh Tất Thư đã giảng giải nhiều lần, con vẫn chưa hiểu thấu, cho nên hai vị tiên sinh đề nghị con chuyển qua đọc binh pháp Tôn Tử, có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
Trong lòng Hạng Trang liền thở dài, tư chất của đứa con cả này thật sự rất bình thường.
Hạng Trang cố gắng khích lệ Hạng Chính vài câu, lại đem ánh mắt hướng về Hạng Trị đứng bên cạnh Hạng Chính.
Nhưng mà, không đợi Hạng Trang lên tiếng, Hạng Trị liền giành nói trước:
- Thúc Vương, người cũng đừng ép con đọc sách, con ghét nhất những dòng chữ như con nòng nọc, vừa nhìn thấy chúng não của con đã to lên làm hai.
Hạng Trang nghe vậy chau mày, chính trị từ thưở nhỏ liền nhận làm con thừa tự cho Hạng Vũ, cho nên bình thường do Ngu Cơ nuôi nấng, Ngu Cơ nuông chiều những đứa bảo bối này quá, cho nên từ thưở nhỏ liền dưỡng thành tính cách ngang ngược, kiêu ngạo, thậm chí ngay cả lời của thúc vương chúng cũng không nghe, Hạng Trị từ nhỏ không thích đọc sách, chỉ thích múa đao xách kiếm.
Ngại cho Ngu Cơ cũng đang ở đây, Hạng Trang chỉ có thể huấn luyện Hạng Trị vài câu không đến nơi đến chốn.
Lập tức Hạng Trang lại đem ánh mắt chuyển hướng về phía Hạng Quyền, hỏi:
- Quyền nhi, con gần đây nhất đọc sách gì?
Hạng Quyền mày rậm mắt to, diện mạo rất giống Hạng Trang, đáp:
- Phụ vương, con gần đây nhất đang đọc sách Thương Quân.
- Ồ, con đang đọc sách Thương Quân?Có thể đọc một đoạn cho phụ vương nghe không? Hạng Trang nghe vậy có chút ngạc nhiên, sách Thương Quân là sáng tác pháp học của Vệ Ưởng cùng với kẻ học đời sau tổng hợp lại, nội dung cực kì buồn tẻ, chán nản, một đứa trẻ mới mười tuổi như Hạng Quyền, thích đều là khoa mục binh thư, lịch sử như vậy, nó làm sao lại thích đọc sáng tác pháp học chứ?
- Vâng!
Hạng Quyền đồng ý một tiếng, lập tức âm thanh non nớt đọc sách Thương Quân lên.
Hắng giọng, Hạng Quyền một hơi đọc ba bài 《 khẩn khiến 》《 lệnh cưỡng chế 》《 cảnh nội 》.
Đối với sách Thương Quân, Hạng Trang cũng đã đọc đi đọc lại, tuy không nói được làu làu, nhưng nội dung tổng thế lại nhớ rất rõ, kết quả đối chiếu lại thật kinh ngạc khi phát hiện Hạng Quyền thuộc hết.
- Con ngoan, không tồi. Hạng Trang xoa đầu nhỏ của Hạng Quyền, lại đi tới trước mặt Hạng Thuật.
Ở giữa tất cả con trai con gái đã kể, Hạng Thuật tuyệt đối là người trí tuệ nhất, thậm chí ngay cả thái tử phó Tất Thư, Bách Lý Hiền cũng không không che dấu sự thưởng thức đối với Hạng Thuật, Hạng Thuật tuổi còn nhỏ cũng đã đọc xong xong 《 Thượng thư 》《 Luận Ngữ 》《 Mặc tử 》《 thái công binh pháp 》《 Úy Liêu Tử bốn mươi hai thiên 》《 Tôn Tử binh pháp 》 và các sách khác.
Bách Lý Hiền, Tất Thư hai vị thầy dạy thái tử nói chuyện với Hạng Trang thậm chí cười tán dương, nhiều nhất qua ba năm, hai người bọn họ sẽ không có gì để dạy cho Hạng Thuật.
Đối với Hạng Thuật, Hạng Trang đã không có tâm tư suy nghĩ, chỉ có điều miễn cưỡng nói:
- Thuật nhi, hai vị thầy dạy thái tử đều nói con trí tuệ hơn người, xem qua có thể thuộc lòng, tuy nhiên con nhất định không nên kiêu ngạo, nhất định cần duy trì tâm tính khiêm tốn, khiếm tốn thỉnh giáo hai vị thầy dạy thái tử với danh sĩ Giang Đông, vả lại không thể không coi ai ra gì.
Hạng Thuật đáp:
- Con luôn ghi nhớ lời dạy bảo của phụ vương.
Cách đó không xa, nhìn hai cha con Hạng Trang, Hạng Thuật, trong lòng của Doanh Trinh vô cùng phức tạp, nếu không có Hạng Vọng phía sau, Doanh Trinh sẽ rất vui mừng, nhưng sau khi có thể sinh hạ Hạng Vọng, cảm tình của Doanh Trinh đối với Hạng Thuật liền trở nên tế nhị, mặc kệ nói như thế nào, Hạng Thuật cũng không phải con nàng thân sinh ra, so sánh con riêng với thân tử, đúng là vẫn cách một tầng.
Giảng giải xong Hạng Thuật, Hạng Trang trực tiếp đi tới trước mặt mấy người con trai còn lại.
Bởi vì còn mấy đứa con gái còn lại, Hạng Vọng tuổi lớn nhất vừa mới đang học vỡ lòng, Hạng Kình tuổi ít nhất, phải còn ở trong tã lót, căn bản liền không có cái gì để hỏi.
Một lát sau, cả nhà mười mấy người bước lên xe ngựa chạy thẳng ra ngoài cung thành.
Theo hướng cung thành đi ra, ven con phố lớn dọc đường, ngựa xe rầm rộ, rộn ràng nhốn nháo, cấm quân hộ vệ đi theo cùng tốn nhiều sức mới dẹp gọn đường phố, Hạng trang nhìn xuyên qua bức màn xe ngựa ra bên ngoài, chỉ thấy cửa hàng, tửu quán, quán trà, nhà trọ được xây dựng san sát nối tiếp nhau hai bên đường cái, cảnh tượng rất phồn vinh.
So sánh với mười năm trước bắt đầu cải cách chính trị, hiện giờ không khí buôn bán của Giang Đông sớm đã nổi dậy một góc trời.
Mười năm trước, quy mô buôn bán của Giang Đông còn rất nhỏ, ngoại trừ giấy Công Thâu, thư tịch cùng với rượu trắng, hàng hóa lưu thông ở chợ cũng cực kì ít, thu thuế đóng góp cũng rất ít, nhưng hiện tại, buôn bán mậu dịch của Giang Đông đã cực kì phồn vinh, ở trên chợ Tỷ Lăng, gần như không có gì là không thể mua được.
Cùng với sự phồn vinh của buôn bán, thu thuế buôn bán cũng tăng trưởng nhanh chóng.
Mười năm trước, thu thuế buôn bán của Giang Đông tính bằng gạo sớm đã vượt qua ba chục ngàn thạch (đơn vị dung tích khoảng 100 lít), sau đó hiện nay, thu thuế buôn bán của Giang Đông tính bằng lương thực sớm đã vượt qua năm trăm ngàn thạch, tuy không bằng một nửa thuế ruộng, nhưng thuế ruộng tăng trưởng quá chậm, thu thuế buôn bán lại tăng trưởng nhanh chóng, năm năm nay, thuế buôn bán đã vượt qua thuế ruộng trở thành tài nguyên thu nhập chủ yếu của quốc khố.
Đương nhiên rồi, thuế buôn bán của Sở quốc trưng thu không phải gạo, mà là tiền với vàng!
Phương thức lũng đoạn phá giá mượn dùng giấy Công Thâu, thư tịch và rượu trắng, Sở Quốc chiếm đoạt vàng của các quốc gia trung nguyên hầu như không còn, từ lúc năm năm trước, Sở quốc cũng đã dành dụm hơn sáu mươi ngàn cân vàng, căn cứ theo sự ghi chép của lịch sử, tổng số vàng của Tần Mạt Tiên Tần ít nhiều có một trăm tám mươi nghìn cân, hợp lại thành bảy trăm hai mươi ngàn cân.
Hiện tại, số vàng này cơ bản đều chảy vào Sở quốc.
Có số vàng vừa đủ, Hạng Trang lập tức thực thi cải cách tiền tệ, đúc vàng số lượng lớn theo trọng lượng nhất định, một tấm vàng được chia làm một phần hai, chia năm vừa đủ, có thể đổi thành hai ngàn miếng tiền Ngũ Thù, giá vàng thời kì này cao hơn so với thời Tiên Tần, thời kì Tiên Tần một hai miếng vàng bằng ba mươi sáu thạch, một thạch hạt kê bằng ba mươi đồng, dựa vào giá cả, một hai miếng vàng có thể đổi được một ngàn tám mươi đồng!
Bởi vậy có thể thấy được, giá trị tiền tệ của Sở quốc quy định đã vượt xa giá trị thực tế, tuy nhiên sau khi tích trữ toàn bộ số vàng ở Sở quốc, định lượng giá cả như vậy cũng không có gì là không ổn, ai khiến Sở quốc nắm giữ quyền nói đâu cơ chứ? Sở quốc chính là cần thông qua định lượng giá cả như vậy để thi hành chiếm đoạt của cái trắng trợn đối với Trung Nguyên.
Kỳ thực, sở dĩ Hạng Trang định lượng giá trị tỉ đoái vàng như vậy, còn có một nguyên nhân chính là dự trữ vàng không đủ.
Lấy quy mô buôn bán của Sở quốc trước đây mà nói, dự trữ vàng hơn sáu trăm tấn đã đủ, nhưng năm năm sau thì sao? Mười năm hai mươi năm sau thì sao? Còn nữa, Sở quốc nếu thống nhất Hoa Hạ, quy mô nhân khẩu sẽ tăng vọt, quy mô buôn bán liền sẽ nhân lên, lúc đó, mấy chục tấn vàng khu này sẽ thực sự không đủ.
Cho nên, Hạng Trang đã phòng ngừa chu đáo, đem giá trị tỉ đoái của vàng nâng cao lên một chút.
Đợi đến tương lai, mỏ vàng Hoa Hạ nhiều hơn, công nghệ khai thác vàng tăng lên, lại đem giá trị tỉ đoái của vàng hạ xuống cũng chưa muộn.