Đông tàn xuân đến, thoáng chốc nửa năm đã trôi qua
Tính theo dương lịch, bây giờ đã bước sang mùa xuân năm 198.
Ngụy Duyệt, Bách Lý Y Thủy đã mang thai được mười tháng. Trong vòng ba ngày, hai nàng sinh hạ cho Hạng Trang thêm hai hà tử. Hạng Trang vui mừng khôn xiết, khẩn trương mời Á Phụ Phạm Tăng đặt tên cho nhi tử, Phạm Tăng chiếu cố, đặt tên cho nhi tử thứ ba của Ngụy Duyệt tên Quyền, hài tử thứ tư của Bách Lý Y Thủy tên Thuật.
Cho tới lúc này, Hạng Trang có bốn hài tử, trường tử Hạng Chính, thứ tử Hạng Trị, tam tử Hạng Quyền, tứ tử Hạng Thuật.
Nửa năm qua, Giang Đông cơ bản không phát sinh đại sự, thông qua luật nhập hộ khẩu toàn dân, sĩ nông công thương cùng với tân thuế ruộng pháp, vương quyền Hạng Trang vững chắc hơn bao giờ hết, chính trị các quận, các huyện tất thảy được chuyển tới triều đình, các dòng họ, sĩ tộc cùng ba thế gia có thế lực lớn đã dần suy yếu.
Tại Sở Vương cung, Hạng Trang đang ở hậu hoa viên luyện kiếm.
Lúc này là mùa xuân, cũng không phải thời điểm săn thù, ngoài việc săn thú, ở thời đại này vốn không có trò giải trí nào khác. Trong lòng Hạng Trang muốn tuyển chọn những ca kỹ xinh đẹp mang về hoàng cung, kết quả bị Á Phụ, Hạng Tha phản đối kịch liệt, cũng đành phải thôi.
Nhàn rỗi vô sự, Hạng Trang cũng chỉ có thể luyện kiếm giải sầu.
Luyện kiếm một hồi, mồ hôi chảy toàn thân, khi Hạng Trang chuẩn bị đi tắm, bỗng nhiên Doanh Trinh đi tới hậu hoa viên.
- Trinh nương, sao nàng lại tới đây?
Hạng Trang thuận tay đưa bảo kiếm cho Tấn Tương, tiếp nhận khăn lau mặt trong tay Doanh Trinh.
Doanh Trinh khẽ ừ một tiếng, nhẹ nhàng nói:
- Đại Vương, thần thiếp có chuyện muốn thương nghị với người.
Hạng Trang khẽ mỉm cười, nói:
- Lại là chuyện nhận Thuật nhi làm con thừa phải không? Quả nhân sớm đã nói, chỉ cần Y Thủy không phản đối. Quả nhân cũng không phản đối, nàng nên đi tìm Y Thủy mới đúng.
Trước khi Bách Lý Y Thủy sinh hạ Hạng Thuật, Doanh đã nảy sinh ý niệm nhận con thừa trong đầu, Chuyện này cũng bình thường, Doanh Trinh theo Hạng Trang đã ba năm, mắt thấy Ngụy Duyệt đã có lưỡng thai, Bách Lý Y Thủy cũng đã sinh nhi tử, Doanh Trinh biết rằng bản thân phân nửa không thể sinh dưỡng, cho nên nảy sinh ý niệm nhận một hài tử làm con thừa trong đầu.
Về phần vì sao muốn nhận con thừa là Hạng Thuật do Bách Lý Y Thủy sinh hạ, mà không phải Hạng Quyền do Ngụy Duyệt sinh. Doanh Trinh biết rằng Ngụy Diệt đã giao một hài tử làm con thừa của Hạng Võ, cho nên biết ý không hỏi Ngụy Duyệt, nhưng điểm này nàng có cẩn thận suy nghĩ cũng không sao giấu được Hạng Trang. Doanh Trinh kỳ thực từng nghĩ nhận một hài tử của lão Tần nhân làm con thừa nối dõi.
Hạng Trang vừa mới dứt lời, Doanh Trinh liền vui mừng không xiết, nói:
- Đại Vương, người nói thật sao?
- Tất nhiên rồi.
Hạng Trang cười cười, nói:
- Đã khi nào quả nhân nói ra mà không tính toán kỹ lưỡng chưa?
- Đại Vương, Y Thủy đã bằng lòng cho Hạng Thuật làm con thừa của thần thiếp.
Doanh Trinh nói xong, tựa như bươm bướm trên cành hoa bay đi.
Hạng Trang lắc đầu, đang muốn đi tắm. Bỗng nhiên, Hô Duyên Chính Đức vội vàng đi tới hậu hoa viên.
- Đại Vương!
Hô Duyên Chính Đức thi lễ, nói:
- Có tin cấp báo, Qua Thắng đã trở về!
- Ủa, Qua Thắng đã trở về sao?!
Hạng Trang nghe vậy mừng rỡ. Không cần tắm rửa thay đồ, vội la lớn:
- Qua Thắng giờ ở đâu, mau kêu hắn lập tức vào cung gặp quả nhân!
- Rõ!
Hô Duyên Chính Đức tuân lệnh hô lớn, lĩnh mệnh đi.
Trong chốc lát, Hô Duyên Chính Đức dẫn Qua Thắng tới.
Lúc đầu trông thấy Qua Thắng, Hạng Trang suýt nữa không nhận ra, hắn đúng là Qua Thắng sao? Thân hình đã gầy hơn trước, y phục trông cũng lam lũ qua, da thịt đen như than, toàn thân giống như người bản sứ ở Đông Nam Á!
- Qua Thăng, sao bộ dạng người lại trở thành thế này?
Hạng Trang chậm rãi hỏi.
Nhìn bộ dạng Qua Thắng, Hạng Trang sợ rằng Nam Dương đã thất bại.
- Đại Vương!
Qua Thắng quỳ xuống đất, lộ vẻ sầu thảm nói:
- Đại Vương, thần không làm tốt sứ mệnh, khiến người thất vọng rồi.
- Đứng lên, đứng lên, mau đứng lên mà nói.
Hạng Trang vội vàng tiến tới gần Qua Thắng đỡ dậy, lại nói tiếp:
- Ngươi hãy từ từ, nói từ từ đến cuối ta nghe.
Qua Thắng gật gật đầu, nói:
- Đại Vương, mùa hạ năm trước, thần dẫ mười thuyền lón, hai ngàn quân tinh nhuệ xuống Nam Dương, có thể nói trên đường mọi chuyện đều thuận lợi, chỉ không tới nửa tháng, đội tàu đã tới bến tàu Phiên Vũ. Tuy nhiên, quan viên Nam Việt quốc căn bản không cho chúng ta cập bến, cho nên, thần đành phải thống lĩnh đội tàu tiếp tục nam hạ.
- Ở phía nam có một người dân bản xứ gần bến tàu, thần có giao dịch với họ, dùng tơ lụa đổi lấy thóc gạo, ở nơi đây, thần còn tìm được loại thực vật có tên là " Bông". Nói xong, Qua Thắng lấy trong ngực ra một bao da, cởi bao da ra, bên trong quả thực có mấy chục hạt bông hạt.
- Qua Thắng, đấy quả là hạt bông sao?
Hạng Trang vui mừng khôn xiết, nói:
- Ngươi có tận mắt trông thấy loài cây này hay không, lá nó hình dạng thế nào, hoa có nở rộ không, có phải giống như bức họa ngươi đưa cho quả nhân không?
Qua Thắng gật đầu, kiên quyết nói:
- Đúng vậy, giống bức tranh kia như đúc.
- Tốt, thật tốt quá!
Hạng Trang như lấy được chí bảo, nhận mấy chục hạt bông trong tay Qua Thắng, lại nói tiếp:
- Tuy nhiên Qua Thắng, chỉ có vậy thôi sao? Nếu như người đã tìm được cây bông, vì sao không lấy thêm nhiều hạt trở về? Còn nữa, vì sao không lấy một ít cây bông trở về đây?
- Ôi.
Qua Thắng ảm đạm nói:
- Thần kỳ thực giao dịch ước chừng có sáu thuyền bông, bông hạt cũng có mấy chục thùng lớn, tuy nhiên cây bông này, hạt bông trên đường trở về toàn bộ thuyền đều bị lật bởi gió lốc, toàn bộ hai nghìn quân theo thần đều bị vùi thân dưới đáy biển, chỉ có thần bị sóng biển đưa lên chỗ nước cạn, được ngư dân ở huyện lân cận cứu lên, còn lại mấy chục hạt bông này, cũng là thần mắt vài ngày tìm trên bãi biển nhặt mang về.
Hạng Trang nghe vậy buồn lòng, mười chiếc thuyền lón, hai nghìn thủy thủ không ngờ toàn bộ đã tiêu rồi? Truyện được copy tại TruyệnYY.com
Không nghĩ tới cảnh tượng đó, Hạng Trang cũng liền trở lại bình thường, ở thế kỷ 21, cũng thường xuyên có thuyền cá gặp bão bị lật úp, huống chi là ở thời đại này? Tuy rằng Công Thâu Xa tạo thuyền trọng tâm vững vàng, mà nếu gặp phải bão lớn, lốc xoáy vẫn có thể dễ dàng xé rách thuyền lớn.
- Không cần bàn nhiều, Qua Thắng trở về là tốt rồi.
Hạng Trang vỗ vỗ bả vai Qua Thắng, lại nói:
- Nói cho cùng, ngươi không phải đã đem hạt bông về đây? Mang bông hạt về đây, lân này xuống Nam Dương coi như là đại công cáo thành, mười thuyền lớn có gì đáng nói, cho dù là một trăm thuyền lón, cũng không hơn được một bông hạt này!
- Đại Vương, thần...
Qua Thắng nghẹn ngào không nói thành lời.
- Được rồi, ngươi mau trở về nghỉ ngơi đi.
Hạng Trang lại nói:
- Mấy tháng này, ngươi không cần làm gì hết, hãy ở nhà an dưỡng, khi nào thân thể khôi phục, lại huấn luyện cho quả nhân một đội Thủy Sư tinh nhuệ, đến lúc đó quả nhân lại sai người đóng hàng trăm thuyền lớn, chúng ta còn đi xuống Tây Dương!
- Vâng!
Qua Thắng hô lớn, lúc này mới xoay người đi.
Lúc này Hạng Trang mang theo mấy hạt bông nhỏ kia tới hậu hoa viên, ở hậu hoa viên luôn để chừa ra một mảnh đất, lại lệnh Tấn Tương sai người khẩn trương tùng thổ, làm phì mảnh đất này, sau đó đem mấy chục bông hạt này cẩn thận gieo xuống. Hạng Trang thuở nhỏ lớn lên ở nông thôn, biết bông sinh trưởng trong thời gian khá dài, cho nên gieo được vào mùa xuân.
Trải qua nửa năm chuẩn bị, rốt cục Bạch Mặc cũng bắt đầu thi hành biến pháp ở Quan Trung.
Bạch Mặc thi hành " Toàn quân phục dịch, bình tính phú" cùng Chương Cư Chính thực hiện tiên pháp và cùng với Ung Chính chia đinh nhập mẫu, kỳ thực còn có thêm một số người khác.
Trương Cư Chính thực hiện tiên pháp, là chuyển toàn bộ ngọc dịch, tạp dịch thành ngân lượng. Tuy nhiên Bạch Mặc cũng đem ngọc nhỏ còn lại chuyển thành ngọc dịch tương ứng để thay cho lương thực trưng thu thuế ruộng đất. Nhưng Bạch Mặc bình tính phú cùng Ung Chính chia đinh nhập mẫu là một chuyện, tuy nhiên cũng đều thu thuế ruộng chia theo đầu người tương ứng. Từ đó về sau chỉ trưng thu thuế ruộng đất, nếu không trưng thu thuế đầu người.
Khi tân pháp được phát triển rộng, ngay lập tức bị cường hào Quan Trung phản đối kịch liệt.
Bởi vì " ngọc dịch bình tính phú" bản chất chính là giảm bớt thuế của dân chúng, tăng lượng lớn thuế của thế gia, sĩ tộc và cường hào. Làm ảnh hưởng lớn tới lợi ích của cường hào Quan Trung.
Tần Thủy Hoàng sau khi nhất thống thiên hạ, từng ép cường hào trong thiên hạ đổ vào Quan Trung, bởi vậy Quan Trung rất nhiều cường hào. Sau khi Đại Tần diệt vong, bộ phận cường hào cũng tiêu vong theo, phần lớn trở về vùng thôn quê, tuy nhiên phần lớn bộ phận cường hào vì " Ước pháp tam chương" mà vè hàng Lưu Bang, ở thời Hán Sở Tranh Hùng, cường hào vì Lưu Bang lập không ít công lao.
Cho nên, cường hào Quan Trung thế lực rất lớn, hơn nữa cũng là có công lao, hiện tại Lưu Bang chăng những không luận công ban thưởng, ngược lại đoạt miếng cơm trên miệng bọn họ, cường hào Quan Trung há chịu để yên sao? Lúc ấy không ít cường hào tụ tập gây rối, tìm mọi cách chống đối quan viên đo đạc thổ địa.
Tuy nhiên, Lưu Bang quyết tâm thay đổi biến pháp, không chỉ giao cho Bạch Mặc toàn quyền xử trí, đồng thời còn cắt cử kiêu tướng Chu Quan Phu làm Hộ Pháp Tướng Quân thống lĩnh năm nghìn tinh binh hộ pháp. Mặc dù, Chu Quan Phu còn trẻ tuổi, nhưng làm việc rất nghiêm túc, nội trong thời gian nửa tháng ngắn ngủn liên tục trấn áp cường hào mười mấy huyện gây rối, chặt hơn một nghìn cái đầu!
Hơn một nghìn đầu người, máu me nhầy nhụa rơi xuống đất, cường hào Quan Trung đột nhiên tỉnh ngộ, lần này Hán Vương quyết tâm thực. Bọn họ nếu ngoan cố chống lại, ắt sẽ mang họa vào thân, nói cho cùng, Hán Vương là vương Quan Trung, đứng đầu Ba Thục, người ta năm trong tay hơn hai mươi vạn đại quân, cho dù cường hào Quan Trung liên hợp tạo phản, cũng không phải đối thủ của Hán Vương.
Quan trọng hơn cả, tân pháp được hơn ba triệu bách tính lê dân Quan Trung, Ba Thục hết lòng ủng hộ!
Không ngoa chút nào, nếu nói là thuế đầu người chính là đeo gông xiềng lên cổ thứ dân, hiện tại Hán Vương muốn phế khí thuế đầu người, việc này đối với bách tính lê dân mà nói chẳng phải là thiên đại giáo lý Phúc Âm sao, bọn họ không ủng hộ sao được? Chỉ có điều ban đầu bọn họ không có tin Hán Vương, Cho đến khi Chu Quan Phu trấn áp cường hào mười mấy huyện gây rối, chặt hơn một nghìn đầu người. Lúc này, dân chúng rốt cục mới tin, do đó mới bắt đầu hết lòng ủng hộ biến pháp.
Đối mặt với vương quyền cùng lê dân hai bên giáp công, cường hào Quan Trung rất nhanh sau đó cũng lặng lẽ thoái lui.