Bên trong thành Khúc Dương, hành dinh của Lưu Khấu.
Lưu Khấu đang đem một tiểu cô nương ấn ở dưới chân mà mạnh mẽ tới lui, hắn một mặt điên cuồng cử động phần dưới, một mặt chụp tay vào cái mông phì nộn trắng như tuyết của tiểu cô nương, tức thì cô ta khẽ rên lên vài tiếng. Lưu Khấu hưng phấn bừng bừng, lại càng hăng hái cử động, bên cạnh đó còn đắc ý cười rộ lên.
Giữa những tiếng bước chân dồn dập, một thuộc cấp tên là Chử Thuần đã bước tới hành viên.
Lưu Khấu vẫn thản nhiên không thèm để ý, bàn tay to thô ráp vẫn còn gắt gao nắm lấy cái eo nhỏ nhắn của tiểu cô nương mà mãnh liệt vào ra. Chử Thuần nhìn liếc qua cái vật tròn trịa trắng như tuyết của tiểu cô nương, chắp tay thi lễ nói:
- Thượng Tướng Quân, Lý Tả Xa, Cận Hấp bị đại quân của Anh Bố vây ở huyện Từ.
- Sao?
Lưu Khấu nghe vậy rùng mình, lập tức ở phía dưới nhấn mạnh làm cho tiểu cô nương lên tới đỉnh điểm, phía dưới thân lại run rẩy, thuận tay lấy áo khoác ngoài che lại, trầm giọng nói:
- Chử Thuần, sao lại thế này?
Ánh mắt Chử Thuần lại liếc nhìn qua thân mình trắng bóng của tiểu cô nương kia, đáp:
- Là như thế này, Cận Hấp, Lý Tả Xa thăm dò được quân Hoài Nam có một nhóm quân lương đi qua huyện Từ, trong đầu bèn nổi lên ý tưởng chặn đường cướp quân lương. Sáng sớm hôm sau, hai người liền mang theo hai ngàn tinh binh đi tới huyện Từ đoạt lương, kết quả bị đại quân của Anh Bố vây ở huyện Từ.
- Hai cái tên ngu ngốc này.
Lưu Khấu giọng căm hận nói:
- Lấy lương thực còn tốn công sức như vậy.
Chử Thuần nói:
- Thượng Tướng Quân, chúng ta có nên xuất binh tiếp ứng hai tên ngu ngốc này không?
- Ngươi nói những lời này không phải vô nghĩa sao?
Lưu Khấu trừng mắt liếc nhìn Chử Thuần, tức giận nói:
- Nếu không phải vì hai tên đần độn ấy, nước Đại Lương ta cần gì phải hao tổn binh lực, bản tướng quân cần gì phải đến Cửu Giang này?
Ngừng một chút Lưu Khấu lại nói:
- Như thế này, bản tướng quân mang theo đại quân đi tới huyện Từ tiếp ứng, ngươi dẫn đội ngũ trọng yếu đóng giữ Khúc Dương.
- Vâng!
Chử Thuần dõng dạc lên tiếng, lĩnh mệnh đi.
Hợp Phì, hành dinh của Hạng Trang.
Lưu Khoái vừa mới dẫn theo quân Lương ra khỏi thành Yên Lăng, khoái mã của quân Sở đi đến Hợp Phì.
Đợi Bách Lý Hiền, Vũ Thiệp đọc xong mật thư, Hạng Trang nói:
- Hai vị, việc này hai vị thấy như thế nào?
Bách Lý Hiền phe phẩy quạt lông, trầm ngâm nói:
- Việc này không giống có âm mưu, hơn nữa từ khi Anh Bố bất ngờ đánh chiếm ba quận Tiết Quận, Đông Hải, Tứ Thủy, mối quan hệ cùng với Lương Vương Bành Việt vẫn rất tế nhị, trong lúc cấp thiết nếu muốn liên kết lại để tính kế đối phó với Đại Sở ta chỉ sợ cũng không quá thực tế. Thần nghĩ, quân Lương cùng với quân Hoài Nam xung đột chắc là sự thật.
- Nếu vậy thì tốt.
Vũ Thiệp kích động nói:
- Quân ta lúc này thừa dịp chiếm đoạt Yên Lăng!
Hạng Trang vẫn trầm ngâm không nói, xem ra lúc này đúng thật là cơ hội tốt, thậm chí các huyện Khúc Dương, Đông Thành, Chung Ly có thể thừa cơ lấy, cứ như vậy có thể đem quân Lương cùng với các thế lực của Cận Hấp, Lý Tả Xa hoàn toàn trục xuất khỏi quận Cửu Giang. Nhưng như thế, Lương Vương Bành Việt chưa chắc chịu để yên, nếu như làm không tốt sẽ cùng nước Lương toàn diện khai chiến.
Nước Sở lúc này, vừa mới trải qua một hồi đại chiến, tuy là đánh thắng nhưng cũng bị tổn thất không nhỏ. Tổn thất về quân binh thì khỏi phải nói, trong khoảng thời gian ngắn căn bản là bổ sung không kịp, vấn đề cung cấp lương thực cũng là vấn đề lớn. Một trận chiến lúc trước trên cơ bản đã tiêu hao hết tiền trong quốc khố, lúc này thật sự không có dư lực để cùng nước Lương toàn diện khai chiến được nữa.
Hơn nữa, nếu như nước Sở đem hết toàn lực đánh bại nước Lương, quận Cửu Giang chưa chắc có thể thuộc về nước Sở.
Phải biết rằng con mãnh hổ Anh Bố này có thể đang ở bên cạnh giống như hổ rình mồi, làm sao hắn có thể bỏ qua cơ hội này? Nếu nước Sở lại cùng nước Hoài Nam động binh, như thế có thể gọi là cực kì hiếu chiến. Nước Sở cuối cùng có thắng cũng nhất định là tổn thất nặng nề, cứ như vậy, ý đồ ba con hổ tranh mồi do Lưu Bang thiết kế đã hoàn toàn được thực hiện.
Bách Lý Hiền nói:
- Lời nói của Thượng Đại Phu hoàn toàn có lý, lúc này quả thật là thời cơ tốt để cướp lấy Yên Lăng các huyện. Tuy nhiên, thần nghĩ nếu như lúc này ta bất ngờ đánh chiếm các huyện sẽ thật là tai hại, rất có khả năng Lưu Khấu sẽ điều quân trở về Cửu Giang cùng quân ta khiêu chiến, nếu Lưu Khấu thất bại nhất định sẽ dẫn tới đại quân của Bành Việt, Sở, Lương cùng tranh chấp, chẳng phải là Lưu Bang ở giữa sẽ được lợi sao?
Vũ Thiệp nói:
- Nhưng vấn đề nan giải ở quận Cửu Giang rốt cục vẫn phải giải quyết, quân ta cũng không thể mãi cùng với quân Lương giằng co?
- Đúng vậy, vấn đề nan giải ở quận Cửu Giang chung quy vẫn phải giải quyết. Tuy nhiên, muốn giải quyết vấn đề khó khăn này không nhất thiết đánh mới là biện pháp tốt nhất.
Hạng Trang yên lặng gật đầu, Cửu Giang không thể không lấy, nhưng không có nghĩa là quân Sở nhất định phải cùng quân Lương giao chiến.
Nghe vậy Vũ Thiệp cũng hưng phấn, lập tức hỏi:
- Ồ, quân sư nói là không đánh cũng có thể giải quyết được vấn đề nan giải ở quận Cửu Giang?
Bách Lý Hiền nhẹ nhàng phe phẩy quạt lông, thản nhiên nói:
- Nếu muốn không đánh nhau mà vẫn giải quyết được vấn đề nan giải ở quận Cửu Giang, mấu chốt là cần phải biết rõ ràng ba vấn đề: Đầu tiên, Đại Sở ta muốn được cái gì? Tiếp theo, nước Lương lại muốn được cái gì từ Cửu Giang? Cuối cùng, Hoài Nam vương Anh Bố ở giữa lại muốn được lợi ích gì?
Vũ Thiệp không cần phải nghĩ ngợi nói:
- Đại Sở ta mục đích đương nhiên là toàn bộ quận Cửu Giang, bởi vì quận Cửu Giang nguyên bản chính là một trong chín quận cũ của nước Sở trước kia. Về phía nước Lương, chưa chắc đã nghĩ giành được quận Cửu Giang, chắn hẳn là Bành Việt còn là vì hai đội nhân mã của Cận Hấp, Lý Tả Xa. Về phần Anh Bố, đơn giản là muốn nước đục mō ngư, ở giữa mưu lợi bất chính mà thôi.
Lý Hiền gật đầu nói:
- Vấn đề mấu chốt là ở chỗ đó, Đại Sở ta, nước Lương còn có Hoài Nam muốn từ quận Cửu Giang mưu cầu lợi ích. Đại Sở ta mưu cầu chính là toàn bộ quận Cửu Giang, nước Lương mưu cầu chính là hai đội nhân mã của Cận Hấp, Lý Tả Xa. Mà nước Hoài Nam mưu cầu lại là ngư ông đắc lợi, đã biết được mấu chốt, chúng ta có thể tùy bệnh hốt thuốc.
Vũ Thiệp như thoáng chút suy nghĩ gật đầu, lại nói:
- Xin hỏi quân sư, như thế nào là biện pháp tùy bệnh hốt thuốc?
Bách Lý Hiền nói:
- Trước tiên là nói về nước Hoài Nam, kỳ thật Anh Bố cũng không có mục tiêu rõ ràng, chỉ có điều hắn nhìn thấy Đại Sở ta có khả năng cùng nước Lương bùng nổ xung đột, muốn ở giữa mưu lợi bất chính mà thôi. Nếu Đại Sở ta cùng nước Lương không đánh nhau, Anh Bố sẽ không được hưởng lợi ích gì, cứ như vậy, hắn sẽ từ bỏ ảo tưởng, một lần nữa lựa chọn cùng Đại Sở ta liên minh.
Trái lại việc này lại là sự thật, trước khi quân Lương xuất binh đi Cửu Giang, thậm chí sứ giả của Anh Bố đã tới Ngô Trung rồi, nếu không phải xảy ra sự việc này nước Hoài Nam đã cùng với nước Sở ký kết liên minh. Như vậy theo hiện tại, nếu nước Sở cùng nước Lương nghị hòa, phần lớn khả năng Anh Bố có thể theo con đường cũ lựa chọn cùng nước Sở kết minh.
Nước Sở muốn ổn định chính trị ngoại giao, nước Hoài Nam lúc ấy chẳng lẽ không muốn như vậy?
Vũ Thiệp hết sức tán thành, gật đầu nói:
- Như vậy, làm thế nào để nước Lương bãi binh?
Bách Lý Hiền nói:
- Nếu muốn nước Lương bãi binh, biện pháp tốt nhất chờ cho Đại vương cùng Lưu Khấu công khai hội đàm một lần, tuy nhiên trên cơ bản không có khả năng này, bởi vì Lưu Khấu căn bản không tín nhiệm Đại vương. Nhưng hiện tại đã có cơ hội vô cùng tốt, Đại vương hoàn toàn có thể đem ý đồ của mình giáp mặt tường thuật lại với Lưu Khấu cùng Anh Bố, hơn nữa bọn họ không thể không tin.
Hạng Trang sờ sờ ria mép, nói:
- Tử Lương, ý của ngươi là...
Bách Lý Hiền nhẹ nhàng vuốt cằm nói:
- Đại vương minh giám, nếu muốn phá giải kế ba con hổ tranh mồi của Lưu Bang, nếu muốn hóa giải phân tranh ở quận Cửu Giang, chỉ sợ đây là cơ hội duy nhất!
Huyện Từ là một huyện nhỏ nơi giáp ranh giữa quận Tứ Thủy và quận Đông Hải. Trên thực tế, trước kia ở đế quốc Tần, ấp Từ vẫn chưa lên huyện, cho đến khi lập nước Tây Sở, Hạng Tha mới đem ấp Từ lập nên huyện. Huyện Từ vốn chỉ có không quá ba mươi ngàn nhân khẩu toàn huyện, tuy nhiên hiện tại lại bất ngờ trở thành trung tâm gió lốc tác động đến thế cục của thiên hạ.
Năm ngày trước, đại tướng Phì Thù dưới trướng Anh Bố áp tải tám ngàn thạch quân lương đi đến huyện Từ, kết quả bị hai quân của Cận Hấp và Lý Tả Xa chặn đánh, may mà Phì Thù phản ứng nhanh nhẹn đem năm ngàn thạch quân lương vận chuyển vào thị trấn, nếu không, chỉ sợ năm ngàn thạch quân lương này cũng bị Cận Hấp, Lý Tả Xa đoạt đi rồi.
Đại quân Anh Bố lập tức đuổi tới, đem Cận Hấp, Lý Tả Xa bao vây ở núi Từ bên ngoài thị trấn huyện Từ.
Ba ngày trước, Thượng Tướng Quân của nước Lương là Lưu Khấu suất lĩnh hai mươi ngàn quân Lương tinh nhuệ cộng thêm bộ binh của Cận Hấp, Lý Tả Xa tổng cộng hơn hai mươi ngàn người chạy tới bên ngoài thị trấn huyện Từ. Anh Bố nghe tin cũng khẩn trương điều đại quân từ Hu Dị đến, lập tức hai quân ở phụ cận huyện Từ lâm vào giằng co, tuy rằng cục diện hết sức căng thẳng nhưng Anh Bố và Lưu Khấu đều không tùy tiện khai chiến.
Giáp với thị trấn huyện Từ, đại doanh quân Hoài Nam.
Khoái Triệt đang cố gắng khuyên Anh Bố:
- Đại vương, nhanh chóng lui binh vây núi Từ thả Cận Hấp, Lý Tả Xa đi thôi, bằng không, nước Hoài Nam chúng ta phải đánh cùng với nước Lương trước tiên!
- Nhưng bọn Cận Hấp, Lý Tả Xa đốt của quả nhân ba nghìn thạch quân lương, còn bị thương mấy trăm quân sĩ, cứ như vậy thả bọn họ đi, quả nhân làm sao nuốt được cơn giận này? Truyện được copy tại TruyệnYY.com
Anh Bố cũng biết Khoái Triệt nói có lý, nước Hoài Nam xuất binh lần này, chính là đến để nhặt tiện nghi, cũng không phải là phải cùng nước Lương hoặc là nước Sở sống mái với nhau, nhưng Cận Hấp, Lý Tả Xa lại mạo phạm khiến Anh Bố có chút bị bẽ mặt.
Cận Hấp, Lý Tả Xa đốt của quân Hoài Nam hơn ba nghìn thạch quân lương, còn sát thương hơn tám trăm tướng sĩ Hoài Nam, nếu Anh Bố cứ như vậy thả bọn họ đi, tin tức một khi truyền ra, anh hùng thiên hạ chẳng phải sẽ cười nhạo Anh Bố hắn sợ hãi quân tiên phong của Bành Việt? Hơn nữa, Anh Bố làm như vậy chỉ sợ cũng sẽ đánh động quân tâm, sĩ khí của tướng sĩ Hoài Nam.
Khoái Triệt thở dài, nói lời thành khẩn, tình ý sâu xa:
- Đại vương, việc nhỏ không nhịn việc lớn sẽ khó thành.
Anh Bố im lặng không nói, lý trí nói cho hắn, hẳn nên chấp nhận đề nghị của Khoái Triệt, nhưng về mặt tình cảm, Anh Bố lại thật sự không thể chấp nhận sự thật như vậy, Anh Bố hắn là ai? Dõi mắt khắp thiên hạ, ngoại trừ Lưu Bang, Hàn Tín còn có Bành Việt, Anh Bố hắn thật đúng là không coi ai vào mắt, Hạng Trang vẫn còn chưa đủ phân lượng, Cận Hấp, Lý Tả Xa thì tính cái gì? Cũng dám xúc phạm một người có quyền thế như hắn?
Trong khi Khoái Triệt vẫn còn muốn khuyên nữa, giáo úy thân quân Lợi Kỷ bỗng nhiên đi nhanh vào trong lều, chắp tay thi lễ với Anh Bố và bẩm báo:
- Đại vương, thám mã báo lại, Sở Vương Hạng Trang tự mình dẫn hai mươi ngàn kỵ binh đã tiến vào địa giới huyện Từ, đội quân tiên phong đã cách huyện Từ không quá năm mươi dặm, nội trong ngày hôm sau, quân Sở nhất định đóng quân dưới thành huyện Từ.
- Hạng Trang?!
Anh Bố nghe vậy đột nhiên biến sắc.
- Hai mươi ngàn kỵ binh quân Sở?!
Khoái Triệt cũng có phần biến sắc:
- Lúc này ư?!