Kết quả như vậy thực ra Hạng Trang đã dự kiến trước rồi.
Con người sống ở trên đời, ngoài dựa vào bản thân ra thì chẳng còn ai có thể giúp đỡ mình được. Hoàn Sở, Quý Bố, Chung Ly Muội, Tiêu Công Giác, Ngu Tử Kỳ đã nguyện trung thành với Hạng Võ, điều này không có nghĩa là họ cũng sẽ phục tùng Hạng Trang cho dù hắn đã được Hạng Võ phong chức thượng tướng quân nước Sở, hơn nữa lại còn giao cho hắn ngọc tỷ Tần Thủy Hoàng và Vương Kiếm. Nhưng thế thì đã sao?
Uy danh là do tự mình giành được từng chút một trên chiến trường chứ không phải do người khác mang tới.
Trận chiến trước mắt vô cùng nguy hiểm, đối với Hạng Trang đây là thử thách ác liệt, nếu hắn làm không tốt thì chứng tỏ hắn căn bản không đủ tư cách giữ chức thượng tướng quân nhà Sở.
Hoàn Sở, Quý Bố, Chung Ly Muội, Tiêu Công Giác, Ngu Tử Kỳ sở dĩ khoanh tay đứng nhìn không phải vì họ không muốn tuân theo lệnh của Hạng Võ, càng không phải họ có ý định phản nước Sở theo nhà Hán mà là họ hiểu rất rõ nếu Hạng Trang không hoàn thành trọng trách đó thì chẳng thà mau giải tán, tự tìm đường thoát thân vẫn tốt hơn sao?
Cuộc đối đầu cứ thế tiếp diễn không ngừng, bầu không khí căng thẳng khiến người ta nghẹt thở.
Hạng Trang hít một hơi thật sâu, đột nhiên quát to:
- Nói cho ta biết, các ngươi muốn sống hay muốn chết.
Tiếng quát của hắn chả khác gì sấm sét, vang dội trong sơn cốc yên tĩnh, làm giật mình vô số động vật trong đêm, thậm chí quân Sở canh gác vùng ngoại biên đều có thể mơ hồ nghe được.
-Muốn chết thì hãy giết ta trước, sau đó hãy chia nhau ra mà chạy thoát thân.
-Nhưng các ngươi nên nhớ, các ngươi căn bản không thể chạy thoát, liên quân chư hầu sẽ nhanh chóng phát hiện ra các ngươi, chắc cũng chỉ mất nửa ngày, tất cả sẽ bị giết sạch. Các ngươi lại càng không thể đầu hàng, trước kia đầu hàng vẫn có thể bảo toàn tính mạng nhưng hiện tại quân đội nhà Sở chẳng còn lại bao nhiêu, liên quân vì chém đầu lập công mà không chấp nhận sự đầu hàng đó.
2000 bộ hạ của Hạng Bá lập tức vùng dậy lên tiếng, bởi vì họ biết, Hạng Trang không hề nói càn. Hiện tại đầu hàng chỉ là hạ sách, nếu như có địa vị và thân phận cao trong nghĩa quân may ra họ mới có cơ hội sống, nhưng họ chỉ là quân dưới trướng, một khi đầu hàng nhất định sẽ bị liên quân tướng sĩ chém đầu lập công.
-Không muốn chết thì hãy quay về ngủ đi.
Hạng Trang lại rống một tiếng to, những âm thanh thì thầm to nhỏ cũng dừng hẳn.
Trước ánh mắt vô cùng kinh ngạc của các tướng sĩ, Hạng Trang lại nói:
-Mau về dưỡng sức, ngày mai theo ta thoát thân. Ta không dám chắc tất cả mọi người sẽ sống sót về tới Giang Đông, nhưng ít nhất, các ngươi theo ta khả năng sống sẽ cao hơn. Luận về võ nghệ ta không bằng một phần Đại Vương, nhưng luận về kế thoát thân, Đại Vương chưa chắc đã bằng ta.
Dứt lời, không ít tướng sĩ không kìm nổi cười, không khí căng thẳng lập tức tan biến trong vô hình.
Bên ngoài, Hoàn Sở và Quý Bố đưa mắt nhìn nhau. Bản lĩnh giữ mạng của Hạng Trang họ đã từng chứng kiến không chỉ một lần, cho dù là ở trên bờ sông, dưới chân núi Song Long hay dưới bình nguyên hắn luôn giữ được tỉnh táo. Dường như trong hắn luôn có sẵn khả năng biết trước được những nguy hiểm đang tới gần.
Thế nhưng, điều mà Hoàn Sở và Quý Bố bất ngờ hơn cả là cuộc tranh luận xôn xao ác liệt trong binh sĩ vừa rồi Hạng Trang lại có thể xoa dịu một cách dễ dàng như vậy? Cộng thêm với việc tàn nhẫn giết Hạng Bá trước đây, hắn đã thể hiện là một kẻ có thủ đoạn tàn độc. Ngoại trừ việc chưa từng đích thân một mình dẫn quân ra trận, hắn đích thị là một thống soái có bản lĩnh.
Chung Ly Muội, Tiêu Công Giác trên mặt hiện hữu vẻ kinh ngạc, khẽ vuốt râu và suy nghĩ.
Ngu Tử Kỳ lại ngẩng đầu nhìn trời, không ai biết trong lòng y đang suy nghĩ những gì?
Cuộc nổi loạn xôn xao ác liệt trong binh sĩ phút chốc được giải quyết. Nhóm bộ hạ Hạng Bá vừa mới giương cung, tuốt kiếm làm loạn cũng đã trở về doanh trại ngủ, Hoàn Sở, Quý Bố, Chung Ly Muội, Tiêu Công Giác cùng với Ngu Tử Kỳ cũng tiến lên, bái chào Hạng Trang rồi lần lượt dẫn bộ hạ trở về doanh trại.
Đến giờ phút này, Hạng Trang mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Vội vã trở về doanh trại, Hạng Trang liền lệnh cho Kinh Thiên và Cao Sơ treo bức vải trắng lên bức tường của cửa sau. Trên bức vải chính là bản đồ quân sự, ghi ra địa hình núi sông mà hắn đã mất công nhờ những tướng sĩ am hiểu địa thế khu vực này vẽ ra.
Ánh sáng của ngọn đuốc xua đi bóng tối trong túp lều, nhưng không thể che dấu được vẻ lo lắng trên gương mặt Hạng Trang.
Việc bộ hạ của Hạng Bá bất ngờ làm phản đã được hóa giải, nhưng những khó khăn mà tàn quân nhà Sở phải đối mặt vẫn không hề thay đổi. 700 000 tướng sĩ dưới trướng Lưu Bang, Hàn Tín, Bành Việt, Anh Bố vẫn canh chừng ở bên. Một khi hành tung quân Sở bị bại lộ, liên quân các nước sẽ ồ ạt tiến tới, chẳng cần tới nửa ngày 4000 quân nhà Sở sẽ bị nghiền nát như bột mịn.
Chạy thoát thân, ngoài cách đó ra chẳng còn kế sánh nào khác, việc cấp bách hiện giờ chỉ có tìm đường tháo chạy.
Nhưng tàn quân nhà Sở nên đi theo hướng nào để trốn chạy? Đâu mới là con đường sống của họ?
Tàn quân nhà Sở đang ở khu vực giữa Hoài Thủy và Ô Giang, trong một thung lũng không xa Đông Thành là mấy. Trước kia nơi này có một thôn nhỏ với gần trăm hộ dân, nhưng hiện tại, do Hán Sở tranh bá, năm nào cũng xảy ra chiến tranh, dân chúng trong thôn người thì bỏ đi, người thì chết, chẳng còn đến 1 con vật nào sống sót, ngay cả một con chuột cũng chưa chắc đã tìm thấy được.
Hạng Trang rảo mắt quan sát bản đồ, cuối cùng ánh mắt của hắn dừng lại tại thành Thọ Xuân. Nguồn tại http://truyenyy[.c]om
Sau khi diệt Tần, Hạng Võ đã xưng bá thiên hạ, phong cho Anh Bố chức Cửu Giang Vương, đóng đô ngay tại Thọ Xuân. Sau này Anh Bố phản Sở, Hạng Bố đã điều quân đánh lại y, Cửu Giang Quốc bỗng chốc biến thành một quận của Sở quốc. Trước khi Cai Hạ ra quân quyết chiến, kẻ đóng giữ quận Cửu Giang lúc bấy giờ là Chu Ân đã cấu kết với Anh Bố và Lưu Cổ của nhà Hán phản Hạng Bá. Phản quân lúc đó kéo quân lên từ phía bắc Thọ Xuân.
Hiện tại, phản quân Chu Ân hẳn còn chưa rời khỏi khu vực doanh trại của Cai Hạ, phòng thủ của Thọ Xuân lúc này có cũng như không.
Hơn nữa, cho dù Chu Ân phản bội Sở quốc thì chưa chắc bộ hạ của y cũng đồng lòng với y. Trong đám phản quân tại Thọ Xuân lúc này biết đâu lại có kẻ trung thành với họ Hạng, trung thành với Sở quốc. Nếu Hạng Trang có thể giành thắng lợi ở Thọ Xuân trước khi phản quân Chu Ân kéo về thì việc đoạt lại thành Thọ Xuân sẽ dễ như trở bàn tay.
Cho dù trong đám phản quân không còn quân sĩ nhà Sở hay việc giành lại thành Thọ Xuân không thắng lợi thì cũng không cần quá lo lắng.
Bởi vì, mục tiêu chính của Hạng Trang lại không phải là thành Thọ Xuân mà là ngọn núi lớn phía tây Thọ Xuân —— Đại biệt sơn khu!
Tàn quân nhà Sở cũng chỉ còn lại 4000 quân sĩ, nhưng liên quân các nước lại có tới hơn 700 000 quân. Vì thế, nếu muốn sống, chỉ có thể lẩn trong núi lớn, Đại Biệt Sơn chính là lựa chọn tốt nhất trong lúc này.
Đương nhiên, Hạng Trang cũng không nghĩ tới việc chiếm núi xưng vương, điều đó chẳng phải là mộng tưởng hão huyền sao? Bởi vì Đại Biệt Sơn lúc này đích thị là khu rừng rậm um tùm, tiều phu, thợ săn tìm cũng chẳng được 1-2 người, càng không cần nói tới việc có người sống trong thôn, trấn ở đâu đó, cho nên Đại Biệt Sơn căn bản không có đủ những điều kiện tiên quyết để trở thành căn cứ địa của tàn quân.
Điều duy nhất mà hắn muốn là lợi dụng vào địa hình của Đại Biệt Sơn để tiến hành đọ sức với 700 000 liên quân các nước kia.
Đợi cho liên quân bị kiệt sức, mệt mỏi, muốn bỏ cuộc, buông tha cho tàn quân rồi tản đi, quân Sở sẽ vùng dậy xông tới, hoặc đánh lại Giang Đông, hoặc chiến đấu trên các chiến trường khác. Tóm lại, nếu vẫn còn mạng sống, Hạng Trang nhất định không bao giờ từ bỏ, vì hắn biết, đầu hàng Lưu Bang bây giờ chỉ có nước chết mà thôi. Cứ kiên trì tới cùng thì mới còn có hi vọng sống.
Quyết định tới đó, Hạng Trang phần nào bớt lo lắng, lệnh cho Kinh Thiên và Cao Sơ:
-Mau cất gọn bản đồ, đi ngủ.
-Vâng
Kinh Thiên, Cao Sơ cẩn thận thu hồi bản đồ rồi rời khỏi lều.
Sau khi ra khỏi, Cao Sơ khẽ giọng hỏi Kinh Thiên:
-Kinh Thiên, vừa rồi thượng tướng quân một mực nhìn vào thành Thọ Xuân, liệu có phải ông ấy sẽ tiến đánh Thọ Xuân? Quân sĩ bên ta cũng chỉ còn chưa đầy 4000 quân, hơn nữa lòng quân đang bất an, dũng sĩ chẳng còn, lại bị đói tới vài ngày rồi, Thọ Xuân thành cao hào sâu, sao có thể đánh vào được?
-Ta sao mà biết được?
Kinh Thiên đáp lời:
-Dù sao thượng tướng quân bảo sao thì ta sẽ làm vậy.
Cao Sơ tức giận nói:
-Ông đúng là không biết suy nghĩ. Đến lúc nào mới sáng suốt ra được chứ?
Tiếng tranh luận của 2 con người xa dần, Hạng Trang đã tháo áo giáp nằm xuống nhưng trong lòng vẫn không yên. Kinh Thiên và Cao Sơ là tâm phúc trung thành của hắn, hai người hai tính cách khác nhau, Kinh Thiên dũng mãnh hơn người, trời sinh đã ngay thẳng, Cao Sơ mặc dù võ nghệ không cao, nhưng lại mưu trí hơn người. Tài nghệ đó đáng được bồi dưỡng.
Tại đại bản doanh quân Tề của Cai Hạ, tiệc rượu vẫn chưa kết thúc.
Lưu Bang giả bộ tửu lượng kém, nhân lúc Trương Lương, Trần Bình nâng ly, nhẹ nhàng rời khỏi lều. Trương Lương khẽ đánh mắt về phía Tào Tham đang ngồi dưới, hiểu được ý, sau khi Lưu Bang rời đi không lâu, y cũng lấy cớ thay y phục để đi theo, lặng lẽ đi tới lều lớn của Lưu Bang.
Khi Tào Tham tới, hai tiểu a hầu xinh đẹp đang giúp Lưu Bang ngâm chân.
Ngâm chân trong lúc tiếp kiến khách hay bộ hạ có thể coi là việc khá thất lễ, nhưng Tào Tham đã theo Lưu Bang lăn lộn chiến trường bao nhêu năm, Lưu Bang là người ra sao y biết rất rõ, vì thế cũng không để lòng, ung dung đi tới ghế trên, ngồi xuống cạnh chỗ Trần Bình đang quỳ gối.
Lưu Bang khẽ mở mắt, hỏi Tào Tham:
-Hàn Tín, ra sao rồi?
Câu hỏi không đầu không đuôi, nhưng Tào Tham dường như hiểu được ý của Lưu Bang, liền đáp lời:
-Đại Vương đã phân chia đất Hoài Tứ cho Tề quốc, Tề vương rất vừa lòng, bất kể nơi đâu cũng hết lời khen ngợi Đại Vương. Phạm Dương, Khoái Triệt vài lần có ý hãm hại Đại Vương cũng đều bị Tề vương răn dạy.
Lưu Bang gật đầu, nói thêm:
-Vậy ngươi về trước đi.
-Thần xin cáo lui.
Tào Tham vái chào Lưu Bang rồi đứng dậy lui ra.
Đợi Tào Tham đi khỏi,, Lưu Bang đột nhiên hỏi Trương Lương và Trần Bình:
-Các ngươi nghĩ sao nếu Hàn Tín làm vua nước Sở?
-Đại Vương anh minh
Trương Lương, Trần Bình ôm quyền chắp tay, cao giọng đồng lòng. Hạng Võ đã chết, Sở quốc đã vong, hiện tại đích thị là lúc lột bỏ binh quyền của Hàn Tín.