Ngày cuối cùng của năm là ngày Kỷ Sơ Hạ và Tần Ý cử hành hôn lễ, địa điểm ngay ở làng du lịch gần bờ biển.
Kỷ Sơ Hạ không muốn làm lễ cưới quá phô trương, bọn họ cũng mời không nhiều người, nhưng mỗi chi tiết trong hôn lễ đều được chuẩn bị tỉ mỉ, bỏ ra rất nhiều tâm tư. Hiện trường được trang trí vô số hoa hướng dương, là loại hoa mà Kỷ Sơ Hạ thích nhất.
Mấy phóng viên giải trí ai cũng dốc hết sức muốn lấy được tin tức có một không hai, cuối cùng không ai có được thiệp mời, chỉ có phóng viên kinh tế tài chính là được vào, người này cũng là bạn của Tần Ý.
Kỷ Sơ Hạ mời vài người trong giới giải trí, Hứa Ánh Dương và Phương Đường cũng đến, là do Tần Ý mời. Rất ít người biết thật ra Hứa Ánh Dương là đàn em của Tần Ý khi hắn du học ở nước ngoài.
Hai người đưa quà tặng, chân thành chúc mừng Kỷ Sơ Hạ và Tần Ý. Cậu cười bắt tay với hai người, cậu đã từng rất hâm mộ họ, trong cái vòng lẩn quẩn phức tạp này lại có thể có được tình yêu chân thành tha thiết, hơn nữa còn kiên trì nhiều năm, thủy chung trước sau như một. Hiện tại cậu cũng tìm được một nửa có thể cùng cậu nắm tay cả đời, không cần phải tiếp tục mong ước tình yêu của người khác.
Lúc bắt tay với Hứa Ánh Dương, Kỷ Sơ Hạ nhỏ giọng nói: “Anh Dương, cám ơn anh.”
Hứa Ánh Dương hơi bất ngờ nhíu mày, Kỷ Sơ Hạ lại cười cười không giải thích nhiều. Tần Ý có kể với cậu, lúc hắn ở nước ngoài bị xã hội đen bắt cóc, may mà có người thông báo với quản gia, nhờ vậy hắn mới được giải cứu, người đó chính là Hứa Ánh Dương. Vì thế cậu nghĩ nên cám ơn người ta một lần nữa.
Trước khi nghi thức hôn lễ chính thức bắt đầu, Kỷ Sơ Hạ và Tần Ý đứng trước gương, chỉnh đốn trang phục cho nhau. Hai người mặc tây trang đặt may riêng màu xám đen có kiểu dáng giống nhau, cổ áo và cổ tay được thêu vàng vừa mới lạ vừa độc đáo, cũng rất hợp với khí chất của hai người.
“Rất đẹp trai.” Bàn tay Kỷ Sơ Hạ lướt qua bả vai rộng lớn của Tần Ý, cười nhẹ nói. Người đàn ông này giống như trời sinh chính là móc treo quần áo, một bộ tây trang đơn giản cũng có thể đẹp đến khiến người khác kinh ngạc cảm thán.
“Em càng đẹp trai hơn.” Tần Ý vuốt ve gương mặt cậu, trong mắt của hắn, cả thế gian này không có bất cứ phong cảnh nào đẹp bằng một phần vạn người trước mặt.
Trợ lý đi đến nhắc nhở hai người nhanh lên, Tần Ý giúp cậu chỉnh nơ lần cuối, sau đó cười cười nắm tay cậu: “Đi thôi.”
Tiếng nhạc vang lên, hai người nắm tay nhau bước trên thảm đỏ, dưới sự chứng kiến của tất cả quan khách và bạn bè, cùng nói lên lời thề chung thân.
Tần Ý kéo tay Kỷ Sơ Hạ hôn nhẹ một cái, hai mắt sáng ngời nhìn cậu, nghiêm túc và trịnh trọng nói: “Sơ Hạ, con người anh rất tẻ nhạt, rất cố chấp, có rất nhiều khuyết điểm mà người khác không biết, cám ơn em có thể bao dung và thấu hiểu anh. Anh yêu em, cả đời này anh sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với em, tôn trọng em, trân trọng em, dù lúc khó khăn hay sung sướиɠ, lúc khỏe mạnh hay bệnh tật, anh chỉ cần có em.”
Hai mắt Kỷ Sơ Hạ ướt đẫm, rơi nước mắt nhưng lại mang ý cười nói: “Em cũng yêu anh, không phải vì những điều kiện vật chất, đơn giản chỉ là con người anh, dù lúc khó khăn hay sung sướиɠ, lúc khỏe mạnh hay bệnh tật, cả đời này em chỉ cần anh.”
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, hai người trao nhẫn cưới cho nhau, Tần Ý hơi cúi đầu, hôn lên môi Kỷ Sơ Hạ.
Đêm xuống, quan khách tham gia hôn lễ lục tục ra về, sau đó Kỷ Sơ Hạ và Tần Ý vào phòng tân hôn. Cậu cầm ly rượu, đưa một ly cho Tần Ý, nhẹ nhàng chạm ly với hắn.
“Uống ly rượu giao bôi không?”
Kỷ Sơ Hạ đã uống rất nhiều rượu, dưới ánh đèn, gương mặt cậu mang theo men say, cười rộ lên vô cùng quyến rũ.
Hắn nhấp một ngụm rượu rồi kéo người đến gần hôn lên môi cậu, hương rượu làm say lòng người lan tỏa giữa môi lưỡi của hai người.
Kỷ Sơ Hạ bị hôn liên tục thở dốc, nụ hôn vừa kết thúc, cậu nhỏ giọng oán giận với Tần Ý: “Rượu giao bôi không phải uống như vậy.”
Hắn cười cười vươn tay vòng qua cánh tay cậu, lúc này mới nghiêm túc đứng đắn uống ly rượu giao bôi.
Hai người cùng ngã vào giường, hai tay Kỷ Sơ Hạ nắm chặt áo hắn cười khẽ: “Đêm động phòng hoa chúc.”
Trong phòng không có nến, chỉ có ngọn đèn mờ nhạt ở đầu giường, bầu không khí rất thích hợp, tiếng hát văng vẳng mờ ảo chợt gần chợt xa bay vào qua cửa sổ, nghe phá lệ êm tai.
Tần Ý ngậm môi Kỷ Sơ Hạ, dịu dàng mà liếʍ mυ"ŧ, hai người cởi quần áo cho nhau, ném từng món từng món xuống, cơ thể trần trụi hòa quyện vào nhau, tư thế cực kỳ quấn quýt.
Sau khi bắn tinh lần thứ hai, rốt cuộc dường như Tần Ý đã thỏa mãn. Hắn ôm lấy bảo bối đã mềm như vũng nước vẫn còn ngồi trên đùi hắn, hôn lên gáy và bả vai cậu, khàn giọng nỉ non: “Bảo bối ngoan, em ngày càng lợi hại.”
Kỷ Sơ Hạ nhắm mắt dựa vào người hắn cười khẽ: “Anh dạy dỗ thật giỏi.”
Cậu nghiêng đầu trao đổi nụ hôn ướt át với hắn, cảm nhận được cậu nhỏ còn chôn trong cơ thể cậu lại bắt đầu rục rịch.
Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.
Hôm sau ngày hai người cử hành hôn lễ, số đặc biệt của tuần san tài chính và kinh tế lớn nhất trong nước đăng ảnh chụp hai người thề nguyện trong hôn lễ, cùng với câu thề ước của hai người.
Giờ phút này, quần chúng luôn chờ xem cuộc vui rốt cuộc cũng tin tưởng, có lẽ Tần Ý và Kỷ Sơ Hạ kết hợp cũng không khó khăn như bọn họ tưởng tượng, có lẽ đơn thuần chỉ là tình yêu mà thôi.