Một chiếc xe thương vụ khiêm tốn mà lại xa hoa dừng ở ngã tư chờ đèn đỏ, Tần Ý ngồi ở ghế sau xe lơ đãng nhìn ra ngoài, ánh mắt ngừng trên ở trạm xe bus không xa ngoài cửa sổ, nơi đó có một bảng quảng cáo thật to do Kỷ Sơ Hạ làm người đại diện, thanh niên phấn chấn bồng bột làm mặt quỷ với người đi đường.
Qua mấy ngày nữa, bảng quảng cáo này sẽ đổi một cái mới, từ nay về sau người này sẽ biến mất trong tầm mắt của công chúng, rất khó có cơ hội xoay người.
Lần đầu tiên khi Tần Ý nhìn thấy ảnh chụp của Kỷ Sơ Hạ, hắn đã cảm thấy khí chất của thanh niên này thật sạch sẽ, tuy trong ánh mắt có một tia quật cường, nhưng lại không có tính công kích. Vì thế sau khi biết Tần Dao chưa lập gia đình đã có thai, mà có khả năng lớn nhất là do thanh niên này gây ra, tuy hắn căm tức nhưng lại không đặc biệt phẫn nộ.
Không có gì mà Tần Ý chưa thấy qua, người trong hào môn dơ bản làm việc xấu lại càng nhiều, trong mắt hắn, môn đăng hộ đối gì đó không đáng nhắc đến. Hắn chỉ xem trọng hai điểm, nhân phẩm và thật lòng yêu thương Tần Dao, cho dù đối phương là một tên ăn mày, chỉ cần có hai điểm này, cộng thêm Tần Dao lại thích hắn thì Tần Ý sẽ không phản đối.
Vì thế khi hắn hỏi Tần Dao có muốn dẫn đối phương về cho hắn nhìn một cái không, em gái hắn vừa do dự vừa sợ sệt. Tần Dao hiểu ý của hắn, cô thừa nhận đứa bé là của thanh niên kia, nhưng không dám dẫn người đến trước mặt hắn, chứng tỏ người nọ không phù hợp yêu cầu của hắn, giữa người đó và Tần Dao không phải là tình cảm thuần túy.
Tuy nhà họ Tần nhà cao cửa rộng sự nghiệp to lớn, nhưng chỉ có cặp anh em sinh đôi mới là người nhà chân chính của Tần Ý. Cha mẹ bọn họ đã qua đời trong một tai nạn máy bay ngoài ý muốn, lúc đó Tần Ý mới mười tuổi, em trai em gái còn chưa đến ba tuổi. Một tay Tần Ý nuôi hai đứa em, quá mức nuông chiều, em trai thành không học vấn không nghề nghiệp suốt ngày ăn chơi đàng điếm, em gái muốn làm minh tinh, Tần Ý bảo công ty điện ảnh dưới trướng Tần thị ra sức nâng đỡ, kết quả Tần Dao nhiễm thói hư tật xấu trong giới giải trí, chưa kết hôn đã có thai, làm sao hắn có thể không tức giận.
Tần Dao bị cưỡng chế bỏ thai đưa đi nước ngoài tịnh dưỡng, mà người dám đụng vào cô tất nhiên phải trả giá thê thảm. Mặc kệ người kia vì tiền đồ hay vì lợi ích, Tần Ý sẽ hủy tất cả tiền đồ của hắn.
Đầu óc Kỷ Sơ Hạ không được tỉnh táo, cậu bước ra khỏi căn phòng đầy mùi rượu và thuốc lá, đến toilet nôn một trận, uống vài hớp nước máy trong bồn rửa tay mới lấy lại tinh thần, chẳng qua nửa mặt bên trái vẫn còn đau rát.
Nửa tháng này Kỷ Sơ Hạ giống như con ruồi không đầu bay loạn tìm các mối quan hệ xung quanh, rốt cuộc hôm nay có một nhà sản xuất danh tiếng liên lạc với cậu, gọi cậu đến câu lạc bộ đêm này. Suốt dọc đường đều ôm hy vọng, Kỷ Sơ Hạ đúng hẹn đến nơi, trong phòng có hơn mười người cả trai lẫn gái, đều là những người lăn lộn trong giới. Ban ngày ai cũng áo mũ chỉnh tề gương mẫu, đến nơi *thanh sắc khuyển mã, tất cả đều tháo lớp ngụy trang, hoang dâm thối nát, say rượu mê tiền, Kỷ Sơ Hạ bị chuốc một chai rượu tinh khiết nồng độ cao thật lớn, căn bản không có cơ hội nói ra đề nghị gì, cậu không muốn uống tiếp, nhà sản xuất liền tát cậu một bạt tai, chỉ vào cậu chửi ầm lên.
*Thanh sắc khuyển mã: thanh chỉ múa hát; sắc chỉ nữ sắc; khuyển chỉ thú vui nuôi chó; mã chỉ thú vui cưỡi ngựa. Thanh sắc khuyển mã phiếm chỉ lối sống xa hoa buông thả thối nát của giai cấp thống trị ngày trước.
Những người xung quanh đều lộ ra vẻ xem kịch vui, sau câu thóa mạ kia, Kỷ Sơ Hạ hiểu được có lẽ cậu không cẩn thận đắc tội nhà sản xuất này rồi, tuy cậu căn bản không nhớ có chuyện như vậy, nhưng hiện giờ có cơ hội, đương nhiên bọn họ phải hung hăng đạp một cú rồi, cố tình gọi cậu đến đây không phải cho cậu cơ hội, mà vì muốn làm nhục cậu mà thôi.
Có người từ buồng trong đi ra, Kỷ Sơ Hạ đứng trước bồn rửa tay nghe tiếng động, theo bản năng giương mắt lên, trong gương xuất hiện một người đứng phía sau cậu, thế mà là Lý Khâu Cần, lúc nãy cũng ở trong phòng nhìn cậu bị chê cười.
Kỷ Sơ Hạ không phản ứng hắn, đứng thẳng người chuẩn bị rời đi, lại bị Lý Khâu Cần ngăn lại.
“Chúng ta nói chuyện đi?”
Kỷ Sơ Hạ hất cằm, ra hiệu hắn tránh ra đừng cản đường, Lý Khâu Cần bất đắc dĩ nói: “Cậu đừng như vậy, tôi không cố ý đoạt vai diễn của cậu. Cậu bị thương không thể diễn tiếp tôi mới nhận mà, cậu và anh Trần căng thẳng như vậy, tôi cũng không dám không nghe lời anh ta mà liên lạc với cậu…”
“Ồ.”
“Tôi biết bây giờ chắc chắn cậu nhìn tôi không vừa mắt, nhưng tôi là thật lòng muốn giúp cậu, tôi nói thật luôn, cậu có biết Ngụy tổng không, tối mai ông ta sẽ mời một quan lớn bên bộ văn hóa ăn tối, người nọ chuyên xét duyệt mấy bộ phim điện ảnh, quyền lực rất lớn, Đông Hoàng cũng không đắc tội nổi ông ta. Ông ta thích ŧıểυ thịt tươi thanh tú đáng yêu, Ngụy tổng bảo tôi dẫn cậu qua. Nếu cậu đi tôi sẽ không nói cho anh Trần biết, tránh cho vài thằng nhóc khác được lợi…”
“Cậu có bệnh à?”
Lý Khâu Cần bị mắng cũng không tức giận, tiếp tục giật dây: “Nếu thật được ông ta coi trọng, cậu còn sợ bị người khác nhắm vào sao? Ông ta tùy tiện nói một câu, cậu muốn tài nguyên gì mà không được, nếu không phải ông ta chướng mắt tôi, chỉ thích loại non nớt, tôi cũng sẽ không đề cử cậu.”
Kỷ Sơ Hạ nhíu cậu: “Nói xong chưa? Tránh ra.”
“Tôi biết cậu khinh thường loại chuyện này, nhưng lúc này cậu đã cùng đường rồi đúng không? Nếu không đêm nay cậu đã không đến nơi này, lúc này rồi còn giả vờ thanh cao làm gì? Không muốn chữa bệnh cho em gái nữa sao? Hay là cậu định bán thận lấy tiền thuốc men cho em gái?”
Đúng là quan hệ của Kỷ Sơ Hạ và Lý Khâu Cần không tồi, công ty còn sắp xếp hai người ở cùng nhà trọ một thời gian, hai người cũng trò chuyện với nhau, cho nên cậu biết Lý Khâu Cần được một đại gia họ Ngụy bao nuôi, Lý Khâu Cần cũng biết cậu có em gái bị bệnh tim.
Hơn nữa câu nói của Lý Khâu Cần không sai, cậu thật sự đã cùng đường, tuyệt vọng đến nỗi chuyện gì cũng có thể thử. Vì muốn nhanh chóng kiếm tiền, nửa tháng này Kỷ Sơ Hạ còn thử liên hệ đi chạy show, nhưng dù là hoạt động gì, chỉ cần có tên cậu trong danh sách phê chuẩn liền khẳng định không được thông qua. Thật sự là cậu không còn cách nào khác.
Kỷ Sơ Hạ cũng không hoài nghi Lý Khâu Cần lừa cậu. Quan hệ của hai người nói tốt cũng không tính là tốt, những nghệ nhân cùng một người đại diện tất nhiên là có cạnh tranh, cậu là người hot nhất, những người khác bao gồm cả Lý Khâu Cần đều hâm mộ lại ghen tỵ. Hơn nữa Kỷ Sơ Hạ biết, bọn họ đều nghĩ cậu giả vờ thanh cao, nhất là Lý Khâu Cần, đặc biệt muốn kéo cậu cùng sa vào vũng bùn. Chuyện hắn ghét nhất ở cậu không phải là cậu nổi tiếng hơn người khác, mà là cậu vẫn luôn xem thường bọn hắn thông đồng làm bậy, cho nên hắn lấy danh nghĩa vì muốn tốt cho cậu, lại cực lực giật dây cậu đồng thời sa đọa. Cho dù Kỷ Sơ Hạ bám được vào quan lớn có cơ hội xoay người, Lý Khâu Cần vẫn cao hứng, vì từ nay về sau cậu sẽ không còn có thể cao ngạo trước mặt hắn nữa.
Tâm tính này đúng là quá vặn vẹo.
Kỷ Sơ Hạ hiểu nhất thanh nhị sở, vì thế cậu chỉ liếc hắn một cái, trầm giọng cảnh cáo: “Chuyện em gái tôi không liên quan gì đến cậu, nếu cậu còn nhiều chuyện, dù phía sau cậu là Ngụy tổng hay là quan lớn kia, tôi nhất định sẽ đánh cậu.”
Lý Khâu Cần bị mất mặt, rốt cuộc tránh người qua một bên, Kỷ Sơ Hạ nhanh chóng bỏ đi, nhưng Lý Khâu Cần vẫn không cam lòng, đuổi theo nói với theo bóng lưng cậu: “Trước ba giờ chiều mai cậu còn có cơ hội đổi ý, muốn đi thì gọi điện cho tôi!”
Kỷ Sơ Hạ không dừng bước, bóng dáng nhanh chóng biến mất ở ngã rẽ hành lang.