Trương Thiên Nguyên muốn mời Kỷ Sơ Hạ ăn tối, vừa lúc tối đó Tần Ý có việc, thế là cậu liền đồng ý. Mọi người cùng đến một nhà hàng năm sao gần công ty, gần như toàn bộ nhân viên cao cấp của Sâm Linh đều có mặt,
Đối với vị đại cổ đông đột nhiên nhảy ra này, trong lòng mọi người đều thầm suy nghĩ trong lòng. Dù sao cũng không tránh được mọi người liên tưởng không tốt, ai cũng biết trước kia Kỷ Sơ Hạ chẳng qua chỉ là một ŧıểυ minh tinh đang hot, chỗ dựa duy nhất chính là chủ tịch Tần thị. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù đúng là chủ tịch Tần vung tiền như rác vì nụ cười của mỹ nhân, nhưng này cũng quá mức rộng rãi rồi.
Kỷ Sơ Hạ gửi tin nhắn cho Tần Ý, dặn dò hắn uống rượu ít thôi, tối nay sẽ đi đón hắn.
Bầu không khí trên bàn cơm rất tốt, Kỷ Sơ Hạ còn ngồi xe lăn, những người khác rất tự giác không để cậu uống nhiều, huống chi bên cạnh cậu còn có hai vệ sĩ nhìn chằm chằm.
Giữa chừng nhận được điện thoại Tần Ý gọi tới, trong phòng đông người, Kỷ Sơ Hạ bèn dứt khoát đi ra ngoài hành lang nghe máy. Tối nay Tần Ý đi tham gia một buổi tiệc rượu thương nghiệp, vừa mới kết thúc, đang trên đường đến đón cậu thì kẹt xe, phỏng chừng phải tốn chút thời gian.
“Không sao, em vẫn chưa xong.”
“Em uống rượu nhiều không?”
“Nửa ly mà thôi.”
Vừa nói xong câu đó với Tần Ý, phía sau bỗng vang lên giọng nói âm dương quái khí: “Đây không phải là Kỷ Sơ Hạ sao? Sao chân lại bị thương nữa rồi? Thật đáng thương nha.”
Kỷ Sơ Hạ quay đầu nhìn thoáng qua, ra là người đại diện cũ, Dư Hi Hâm và Lý Khâu Cần, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
“Lát nữa gặp mặt lại nói tiếp, em cúp máy trước.”
Kỷ Sơ Hạ nhỏ giọng nói thêm hai câu với Tần Ý, sau đó cúp máy lạnh lùng nhìn ba người trước mặt.
Hai vệ sĩ đi cùng cậu đứng cách đó không xa thấy thế muốn đi tới, cậu ra hiệu cho bọn họ dừng lại, tên đại diện Trần thấy thế chua lè nói: “Hiện tại phô trương quá a, ra ngoài còn có vệ sĩ đi theo.”
Dư Hi Hâm bên cạnh cũng theo châm chọc khiêu khích: “Bây giờ người ta là bảo bối của ông chủ Tần mà, đương nhiên phải phô trương thật lớn rồi, chúng ta sao so bì được.”
Trái lại Lý Khâu Cần vẻ mặt cứng ngắt, hắn đã thấy qua trình độ cưng chiều của ông chủ Tần với Kỷ Sơ Hạ, bộ phim Khê Hoa Ngạn còn chưa quay xong, hắn không dám đắc tội Kỷ Sơ Hạ chút nào.
Cậu cười cười, bỏ qua tên Trần mà hỏi Dư Hi Hâm: “Hiện tại hắn ta dẫn cậu à? Xem ra cháu của tổng tài Diệu Tinh như cậu cũng không được coi trọng lắm, bị ném cho một người đại diện bao cỏ như vậy còn có ngày nổi tiếng sao?”
Gã họ Trần và Dư Hi Hâm đồng thời thay đổi vẻ mặt: “Mày nói cái gì đó!”
Kỷ Sơ Hạ bĩu môi, lười để ý đến bọn chúng, hai tên kia tức giận không thôi, rồi lại không có thời gian dây dưa với cậu, bỏ lại một câu “Thằng nhãi, mày chớ đắc ý.” rồi vòng qua cậu bỏ đi.
Kỷ Sơ Hạ thấy bọn họ đi đến cuối hành lang, dừng lại trước căn phòng cậu đang ăn tối. Cậu nhướng nhướng mày, lập tức sinh ra tâm tình muốn xem kịch vui.
Ba người kia đợi mấy phút đồng hồ, sau đó có một người đàn ông từ trong phòng bước ra, vừa rồi Trương Thiên Nguyên đã giới thiệu qua với cậu, đây chính là phó quản lý thương hiệu.
Mặc dù cách xa không nghe rõ bọn họ nói gì, nhưng vẻ lấy lòng trên mặt gã Trần lại hiện lên rất rõ ràng, còn vị phó quản lý họ Lưu kia thì cau mày, dường như rất khó xử, thoạt nhìn như đuổi bọn họ đi.
Kỷ Sơ Hạ gọi vệ sĩ đẩy về phòng, lúc đến gần liền nghe được tên đại diện Trần đang van xin phó quản lý Lưu cho bọn hắn một cơ hội, dẫn bọn họ đến trước mặt chủ tịch Trương.
“Quản lý Lưu đang làm gì vậy?”
Kỷ Sơ Hạ xuất hiện làm phó quản lý Lưu không ngừng kêu khổ, Dư Hi Hâm hợp tác với công ty là do hắn giới thiệu. Trong khoảng thời gian này, danh tiếng của Dư Hi Hâm không tốt lắm, quản lý trưởng và chủ tịch Trương đều muốn thay người. Hắn lấy chỗ tốt của đối phương, vốn định nhân bữa tiệc đêm nay cổ đông mới cũng tới, cho Dư Hi Hâm một cơ hội bèn bảo bọn họ đến một chuyến, có thể lấy được cơ hội này hay không liền dựa vào bọn họ. Ai mà ngờ cổ đông mới lại là Kỷ Sơ Hạ vốn có thù oán với Dư Hi Hâm, cũng do cấp bậc của hắn quá thấp, không thu được tiếng gió nào trước đó. Lúc này đương nhiên hắn đổi ý, sống chết không cho bọn họ vào, kết quả lại đụng vào họng súng.
“Kỷ thiếu, bọn họ…” Trán phó quản lý Lưu đầy mồ hôi, không biết phải giải thích thế nào.
Kỷ Sơ Hạ cười như không cười nhìn vẻ mặt phức tạp của ba người tên Trần: “À, đều là bạn cũ, lại là đại sứ hình ảnh của Sâm Linh chúng ta, đứng ở cửa nói chuyện làm gì, vào đi.”
Kỷ Sơ Hạ ngồi vào bàn cơm lần nữa, ba người trước mặt đều bị tình huống này làm ngơ ngác. Đối mặt với cả phòng đều là nhân viên cao cấp của Sâm Linh, bọn họ không thể ứng phó tự nhiên như những bữa tiệc rượu bình thường, thậm chí không biết phải làm sao.
“Cho bọn họ thêm mấy cái ghế.” Kỷ Sơ Hạ nói với nhân viên phục vụ, sau đó quay đầu nói với Trương Thiên Nguyên: “Chủ tịch Trương, vừa rồi ở bên ngoài anh Trần luôn miệng nói muốn gặp ngài đó.”
Ba người kia bất an ngồi xuống, tên Trần bị điểm danh, lại bị mọi người nhìn chăm chú, chỉ có thể kiên trì nâng ly rượu: “Chủ tịch Trương, hôm nay may mắn có thể cùng ngài tụ họp, tôi mời ngài một ly, xin ngài vui lòng nhận cho.”
Trương Thiên Nguyên nghiền ngẫm cười cười, cầm ly rượu trong tay lại không có ý định uống. Dư Hi Hâm bên cạnh tên Trần kiềm chế không được, mặt dày đứng lên, cũng mời rượu Trương Thiên Nguyên: “Được chủ tịch Trương thưởng thức nên tôi mới có cơ hội làm đại sứ hình ảnh của Sâm Linh, thật sự rất vinh hạnh, mong rằng chủ tịch Trương không chê, tôi kính ngài ly rượu này.”
Trương Thiên Nguyên không hề động như cũ, vẫn cười như không, hai người kia hơi cứng lại nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ mặt tươi cười. Kỷ Sơ Hạ chống cằm xem náo nhiệt, nhắc nhở Trương Thiên Nguyên: “Chủ tịch Trương vẫn nên nể mặt uống ly rượu này đi, để đại sứ hình ảnh và người đại diện của hắn đứng mãi cũng không hay.”
Trương Thiên Nguyên không chút để ý nhấp một ngụm, phối hợp với Kỷ Sơ Hạ trêu chọc bọn họ: “Có lẽ Kỷ thiếu không biết, lúc trước viết hợp đồng đã nói rõ, một khi nghệ nhân có tin tức xấu làm ảnh hưởng đến hình tượng trước công chúng, chúng ta có quyền hủy bỏ hợp đồng trước thời hạn. Tuy hợp đồng còn chưa đến hạn, nhưng hiện tại hắn đã không còn là đại sứ hình ảnh của Sâm Linh.”
Vẻ mặt gã Trần và Dư Hi Hâm lập tức trở nên khó coi, không ngờ chủ tịch Trương này không chừa chút mặt mũi nào, trước mặt mọi người đẩy bọn họ vào thế bí, còn liên quan đến Kỷ Sơ Hạ, hắn thật sự rất lợi hại, dụ dỗ được chủ tịch của Sâm Linh. Nhất là Dư Hi Hâm, trong lòng hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải tên Trần đạp hắn một cái dưới bàn kiềm chế hắn lại, không chừng hắn đã không thèm để ý mà trở mặt ngay tại chỗ.
Cho dù trong lòng tức giận đến cỡ nào, gương mặt Dư Hi Hâm vẫn làm ra vẻ oan ức, giọng nói rất đáng thương: “Chuyện trước kia là do tôi sơ suất, công ty đã làm quan hệ xã hội, ngài nhìn xem rồi quyết định lại được không?”
Khoảng thời gian này, cuộc sống của Dư Hi Hâm không dễ chịu gì, nếu không hắn sẽ không đến mức ăn nói khép nép van xin người ta như vậy. Trò hề lấy đá đập chân mình vừa xong, Dư Hi Hâm lại bị paparazzi tuôn ra scandal quan hệ bất chính với người có gia đình, hình tượng trước đó hoàn toàn sụp đổ, đại ngôn cũng sắp mất hết, nếu còn không có đại ngôn của Sâm Linh thì hắn sẽ thành trò cười trong giới giải trí.
Lý Khâu Cần vẫn luôn không lên tiếng, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của bản thân, hắn vô cùng hối hận, ngày hôm nay hắn không nên đi theo Dư Hi Hâm. Kim chủ trước kia đã chán Lý Khâu Cần, vì tiếp tục lăn lộn trong công ty, hắn liền đi theo lấy lòng Dư Hi Hâm. Tuy trước kia hắn thế nhân vật của Dư Hi Hâm làm đối phương bất mãn, nhưng người như Dư Hi Hâm nhân duyên quá kém, hắn cố gắng nịnh nọt vẫn có tác dụng, thế nên hôm nay mới đi cùng. Vốn nghĩ tham gia bữa tiệc này để tìm kim chủ mới, nhưng đụng phải Kỷ Sơ Hạ, hắn liền biết hôm nay đến sai chỗ rồi. So với Dư Hi Hâm và tên Trần, Lý Khâu Cần còn thông minh hơn, liếc mắt một cái là nhìn thấu, không phải Kỷ Sơ Hạ bám lên chủ tịch Trương, mà là đối phương đang nịnh nọt làm vui lòng cậu. Bọn họ ai cũng từng đắc tội Kỷ Sơ Hạ, không bị chỉnh mới là kỳ quái.
Trương Thiên Nguyên không phản ứng Dư Hi Hâm, hỏi Kỷ Sơ Hạ bên cạnh: “Kỷ thiếu cảm thấy thế nào?”
Cậu cười cười, tầm mắt dời lên người Lý Khâu Cần: “Tôi lại cảm thấy Khâu Cần không tồi, hình tượng phù hợp với Sâm Linh, nhân khí cũng cao, hay là chủ tịch Trương cân nhắc một chút đi.”
Trương Thiên Nguyên cũng cười: “Ánh mắt Kỷ thiếu không tồi, tôi cũng nghĩ anh chàng đẹp trai bên cạnh thích hợp hơn.”
Lý Khâu Cần sửng sốt, tim đập điên cuồng nhưng lập tức bình tĩnh lại. Với địa vị và bối cảnh của hắn, làm sao có thể làm đại sứ nhãn hiệu đẳng cấp như Sâm Linh. Kỷ Sơ Hạ cố ý nói vậy là muốn hắn và Dư Hi Hâm chó cắn chó mà thôi. Có câu này của Trương Thiên Nguyên, loại người lòng hạ hẹp hòi như Dư Hi Hâm sợ là sẽ không cho hắn vẻ mặt hòa nhã.
Quả nhiên Dư Hi Hâm hoàn toàn không nhịn được nữa, hắn không dám trút lửa giận lên người Trương Thiên Nguyên, hoàn toàn hướng về phía Kỷ Sơ Hạ, tên Trần cũng không ngăn cản nổi hắn: “Mày nói cái gì đó! Liên quan cái quái gì đến mày! Mày là cái thá gì ở đây mà bình phẩm!”
Những người trên bàn cơm đều thay đổi sắc mặt, Trương Thiên Nguyên cau mày. Kỷ Sơ Hạ nhìn thoáng qua màn hình di động, Tần Ý vừa gửi tin nhắn, cậu quay đầu nhỏ giọng nói với Trương Thiên Nguyên một câu rồi rời đi trước.
Kỷ Sơ Hạ đi rồi, Trương Thiên Nguyên cũng chẳng có tâm trạng diễn kịch tiếp, trực tiếp giải tán. Tên đại diện Trần giữ chặt phó quản lý Lưu hỏi: “Rốt cuộc ai dẫn Kỷ Sơ Hạ đến? Tại sao chủ tịch Trương lại nghe theo hắn ta như vậy?”
Đối phương không kiên nhẫn hất tay hắn ra: “Kỷ Sơ Hạ là đại cổ đông mới của công ty, mấy người đúng là không biết mùi, sau này đừng đến tìm tôi nữa!”
Tần Ý dừng xe trước nhà hàng, thấy Kỷ Sơ Hạ đi ra liền bước xuống, trực tiếp ôm người lên xe.
Cậu cũng không giãy dụa mà dựa vào ngực hắn, ngửi được mùi nước hoa nam tính dễ nghe trên người hắn, khẽ nở nụ cười: “Thơm quá!”
“Có chuyện gì mà cao hứng như thế? Uống qua nhiều hả?”
“Đâu có.” Kỷ Sơ Hạ kề vào tai hắn thì thầm kể lại chuyện vừa xảy ra: “Em đang sảng khoái, ai bảo bọn họ trước kia luôn bắt nạt, kiếm chuyện với em.”
Tần Ý hôn lên trán cậu: “Bảo bối làm tốt lắm, nhưng sau này không cần tự em hao tâm tổn trí đối phó bọn họ nữa, chuyện Đông Hoàng thu mua Diệu Tinh đã chính thức khởi động, không bao lâu nữa tất cả bọn họ sẽ cút hết.”
Cậu cọ cọ lên mũi hắn, mềm nhũn dán vào hắn thì thầm: “Cám ơn anh.”