Lúc đầu Hạ Noãn Hinh tham gia show "Quy tắc trong rừng nhiệt đới", cô ta rất khinh thường, thậm chí còn có chút vui trên nỗi đau của người khác, tuy nhiên điều khiến cô ta không ngờ là đỉnh lưu như Lâm Vãn Niên cũng tham gia.
Hơn nữa trước khi livestream, tổ chương trình không lộ chút tin tức nào.
Khi Lâm Vãn Niên xuất hiện ở địa điểm ghi hình, mọi người đều tưởng mình bị hoa mắt, bây giờ đoán chắc có rất nhiều người tức xanh mật giống như cô ta.
Hạ Noãn Hinh và Lương Tư Tư thật là vớ bở.
Nếu cô ta có thể thay thế Hạ Noãn Hinh, vậy thì quá tốt, có thể móc nối với Lâm Vãn Niên, giá trị của bản thân cũng có thể tăng gấp mấy lần.
Vừa nghĩ tới đây, ánh mắt của Hạ Châu Ngữ xẹt qua tia sắc lạnh.
“Tiểu Ngữ, mẹ con đâu?” Giọng của Hạ Vĩ Tài truyền từ trong phòng khách tới.
Hạ Châu Ngữ chợt thay đổi vẻ mặt âm hiểm độc ác vừa rồi, trên mặt nở nụ cười nhạt đi vào phòng khách: “Mẹ ra ngoài với bạn thân của mẹ rồi, mẹ nói tối nay sẽ về hơi muộn, kêu con và ba không cần đợi mẹ về ăn cơm ạ.”
—
Do lúc quay, tổ chương trình chỉ cung cấp hai con dao và một cái nồi, dựa theo quy định sinh tồn nơi hoang dã, đồ ăn thức uống khác được rải rước, cần người trong nhóm tham gia sinh tồn tự giải quyết.
Hạ Noãn Hinh và Lâm Vãn Niên rơi xuống hố, may mà đều chỉ bị thương ngoài da.
Bác sĩ đi theo đoàn đã xử lý vết thương cho bọn họ, hai người tiếp tục quay lại tham gia ghi hình chương trình.
Vừa quay lại chỗ ghi hình, bọn họ nhìn thấy Giang Dã và Trình Phương Thanh đang ngồi xổm dưới đất, cụng đầu vào nhau không biết đang làm gì.
Hình ảnh này ít nhiều có chút khôi hài.
Hạ Noãn Hinh phì cười, không nhịn được mà hỏi: “Hai anh làm gì thế?”
“Đi chỗ khác, cô không nhìn thấy chúng tôi đang nhóm lửa à?” Lúc này Giang Dã toát mồ hôi lưng, lòng bàn tay của hai tay cũng sắp trầy da, chỉ là không nhìn thấy tia lửa, giọng điệu ít nhiều có chút bực bội.
Ngày hè nóng nực, vốn người đã phơi tới mức đỡ đẫn.
Lâm Vãn Niên thấy vậy, anh khẽ lắc đầu, sau đó xoay người đi vào trong rừng, dứt khoát đi chặt cây với tộc trưởng Triệu.
Hạ Noãn Hinh sau khi liếc nhìn anh thì thu hồi ánh mắt, sau đó đi tới dưới một cái cây, ngồi dựa lưng vào thân cây.
Cô gái trong ống kính máy quay, vẻ mặt tùy hứng, nhưng đôi mắt đó lại toát ra sự lười nhác pha chút lạnh lùng.
[Tất cả mọi người đều đang làm việc, một mình Hạ Noãn Hinh thì lười biếng, thật đỉnh mà.]
[Tay của anh Dã Tử của tôi cũng sắp mài ra khói rồi, đau lòng quá.]
[Hạ Noãn Hinh cũng chỉ bị thương ở đầu, tay chân cũng bị tàn tật theo luôn rồi à?]
[Cô ta cũng chỉ có gương mặt này có thể nhìn được.]
Không biết qua bao lâu, Giang Dã và Trình Phương Thanh dần dần mất thể lực, nhưng lửa vẫn không cháy.
“Tôi không được rồi, cái này quá khó.” Giang Dã mệt tới độ thở hổn hển nằm ra đất, sau đó bắt đầu nghi ngờ cuộc đời: “Tôi cảm thấy giáo trình mà tôi đọc trước đó đều học uổng công hết cả, cái gì cũng chả phải…”
[Anh Dã Tử mau dậy đi, anh là đàn ông, đàn ông không thể nói không được.]
“Cố gắng thêm chút nữa, tôi không tin không cháy được.” Trình Phương Thanh lại cổ vũ, cái que trong tay bị anh ta quay nhanh, cơ bắp này không phải tập luyện uổng phí.
“Tay tôi chắc sắp phế rồi.” Giang Dã khóc không ra nước mắt nhấc đôi tay đỏ rát của mình lên, chỉ thấy lòng bàn tay đỏ như lửa.
Lúc đầu anh ta cứ muốn theo Lâm Vãn Niên tham gia chương trình sinh tồn nơi hoang dã này, xem ra anh ta đã sai lầm rồi!
Bây giờ anh ta chạy còn kịp không?
Khi Giang Dã nằm dưới đất, anh ta đột nhiên ngửi thấy mùi khói, sau đó lập tức ngồi dậy như gà bị cắt tiết: “Mau cố lên, tôi đã ngửi thấy mùi khói rồi, sắp có lửa rồi.”