“Hừ~ Đại tiểu thư này thật sự nghĩ mình tới đây du lịch à?” Giang Dã nhàn nhã dựa vào balo của mình mà mỉa mai.
Từ chuyện cô ta trông lửa mà trông không ra hồn thì Giang Dã rất ngứa mắt với cô ta.
Làm sai mà thừa nhận rồi thay đổi thì ok, nhưng cô ta còn muốn giảo biện, giả bộ đáng thương kiếm sự đồng tình, chỉ riêng điểm này đã khiến Giang Dã không thích rồi.
Anh ta cũng là người có tính cách thẳng thắn, không thích thì trực tiếp viết trên mặt.
Lương Tư Tư lại gần vừa hay nghe thấy lời mỉa mai của anh ta, ngay lập tức cô ta ấm ức tới đỏ mắt, nước mắt ngân ngấn.
Tuy địa vị của nhà họ Lương không bằng nhà họ Hạ, nhưng ở Nam thành tốt xấu gì cũng là một doanh nghiệp, từ nhỏ cô ta đã được ăn sung mặc sướng, có khi nào bị người nói người khác nói vậy chứ?
“Tư Tư, em không cần để ý anh ta, nếu em thật sự không chịu được, bên cạnh có một con suối nhỏ có thể tắm giặt, chỉ là nước có thể sẽ hơi lạnh.” Trình Phương Thanh đi lên an ủi.
“Cảm ơn anh Phương Thanh, nhưng em không dám ra suối tắm, ngộ nhỡ gặp phải rắn nước hay đại loại con gì đó thì phải làm sao?” Lương Tư Tư khóc thút thít rồi lau nước mắt.
Cả khu rừng đều tối om, Lương Tư Tư thà mình không tắm cũng không muốn đi một mình.
[Lương Tư Tư này đậm mùi trà quá!]
[Vốn tưởng Hạ Noãn Hinh là nữ ngôi sao tôi ghét nhất trong kiếp này, nhưng hiện nay xem ra nó thuộc về Lương Tư Tư rồi.”
[Bạn nói không sai, Hạ Noãn Hinh càng xem càng ưng.]
[Giang Dã đàn ông đàn ang bắt nạt phụ nữ, các người bị mù hết rồi sao?]
[Đúng đúng đúng, chỉ có bạn có mắt được chưa?]
—
10 giờ tối, tới thời gian đi ngủ.
Tám người của gia tộc đi rừng, lúc này nằm xếp bằng ở trong cái chòi vừa mới dựng lúc chiều.
Bởi vì điều kiện có hạn, dưới đất chỉ lót vài chiếc lá chuối, tám người trực tiếp nằm ở bên trên.
May mà mọi người đều tự mang theo một chiếc túi ngủ, dùng balo thay thế gối.
Sau một ngày tiếp xúc, mọi người đã hiểu một chút về đối phương, lúc nằm cũng không có chuyện gì, vì thế đã nói chuyện, ai không nói thì nghe những người khác nói.
Không biết qua bao lâu, trong chòi dần dần trở nên yên tĩnh.
Nghe tiếng kêu của các loại công trùng phát ra từ trong rừng và tiếng nổ tanh tách từ đống lửa, hai loại âm thanh giống như bài nhạc du ngủ có khả năng đặc biệt của tự nhiên, khiến người khác nghe lâu dần dần ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Không lâu sau, trong chòi vang lên hai khúc giao hưởng rất nhịp nhàng, chỉ có điều khúc giao hưởng này lọt vào trong tai của những người khác lại ồn tới mức khiến bọn họ không ngủ được.
“Tiếng ngáy của tộc trưởng Triệu và Trình Phương Thanh, một người có âm thanh như khoan điện, một người có âm thanh như bò rống, cả… cả cuộc đời này của tôi chưa từng nghe tiếng ngáy to như vậy, ha ha ha…” Hồ Tuệ Quân đã cố gắng đè nén tiếng cười của mình nhưng cô ta vẫn không nhịn được mà cười chảy nước mắt.
Bởi vì vị trí cô ta ngủ ở chính giữa trong tám người, người nằm bên trên cô ta là tộc trưởng Triệu Nhất Quan, sau đó cách bên là Trình Phương Thanh, tiếp theo là Giang Dã và Lâm Vãn Niên.
Lâm Vãn Niên chọn vị trí ngoài cùng, lúc này anh mở mắt nhìn bầu trời đêm trên đỉnh đầu, trên mặt vẫn không có cảm xúc gì, cũng không biết anh đang nghĩ gì.
“Chị Tuệ Quân, giờ phải làm sao đây?” Giang Dã ngẩng đầu lên, đè thấp giọng mà nói với cô ta, trên mặt dường như khắc một vẻ đau khổ.
Cuộc sống sinh tồn nơi hoang dã, không ngờ cái đầu tiên làm khó anh ta không phải là sinh tồn, cũng không phải là nhóm lửa, mà là hai bài giao hưởng trong đêm tối.
Hồ Tuệ Quân đã cười tới mức đau bụng, đặc biệt là khi nhìn thấy mặt của Giang Dã thì cô ta càng không kìm chế được: “Ôi… ha ha ha ha…”