Nghe Hải Như Nguyệt nói, ánh mắt Minh Minh cứng lại, tay nàng cầm chặt tay Hải Như Nguyệt lạnh xuống, bởi vì kích động mà run nhè nhẹ.
- Tề Nhạc, vì sao anh ngốc như vậy, vì cái gì?
Hồi tưởng lại những chuyện trước khi mình hôn mê, nước mắt từ trong khóe mắt chảy xuống, Minh Minh nhào vào lòng ngực của Hải Như Nguyệt khốc rống lên.
Hải Như Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn mềm mại của Minh Minh, nói:
- Yên tâm đi, Tề Nhạc là con gián đánh không chết, đã bị thương nghiêm trọng như vậy, đổi lại người khác đã sớm xong đời, nhưng sinh mệnh lực trong thân thể vẫn tràn đầy, chị và Từ Đông dùng vân lực tìm kiếm rồi, sở dĩ anh ta hôn tỉnh, chủ yếu vì bảo hộ thân thể của mình, mất đi nhiều máu tươi nên hôn mê để khôi phục.
Minh Minh ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn qua Hải Như Nguyệt.
- Chị Như Nguyệt, mang em đi gặp anh ta, hiện giờ em muốn gặp anh ta.
Đôi mi thanh tú của Hải Như Nguyệt nhíu lại, nói:
- Thân thể của em...
Minh Minh ngồi thẳng lên, vội la lên:
- Em không sao, chị Như Nguyệt, hiện giờ không có việc gì, van cầu chị, mang em đi.
Hải Như Nguyệt than nhẹ một tiếng, đột nhiên hào quang trong mắt lóe lên.
- Vậy được rồi.
Vừa nói, nàng vịn Cơ Minh Minh từ trên giường xuống, thân thể Minh Minh đúng là khôi phục rất nhiều, nàng mất đi không ít máu, nhưng nàng cũng nhận được nhiều máu của Tề Nhạc, lại nghỉ ngơi ba ngày qua, đại bộ phận cơ năng của thân thể cơ đã khôi phục. Lúc này trừ đầu còn hơi choáng váng ra, cũng không có cảm giác không khỏe nào khác.
Tề Nhạc bị Hải Như Nguyệt an bài trong một căn phòng trên tầng ba, đi vào phòng, Minh Minh cũng có chút thất thần, bởi vì nàng phát hiện, gian phòng này chính là phòng của Hải Như Nguyệt. Trong phòng, có một cái giường tròn lớn, mà Tề Nhạc lại nằm ở trung tâm cái giường, sắc mặt của hắn tái nhợt và yêu ớt, gương mặt bình thản, trong hôn mê, hăn không như trước, không mỉm cười xấu xa, gương mặt trầm tĩnh nhưng hài hòa, giống như một hài tử vậy.
Minh Minh nhìn qua Hải Như Nguyệt, Hải Như Nguyệt cũng nhìn nàng, thấp giọng nói:
- Chị sợ thân thể của anh ta có thay đổi gì, cho nên an bài ở chỗ của chị, để tùy thời có thể chăm sóc.
Vừa nói, nàng chỉ vào cái ghế lớn bên cạnh giường.
Minh Minh đi từng bước tơi bên cạnh giường, sau đó ngồi lên giường, nhìn qua Tề Nhạc trên giường, trong ánh mắt có ôn nhu lóe lên.
Trong nội tâm Hải Như Nguyệt thầm than, nói khẽ:
- Em và anh ta, cũng không cần thời gian quá dài, chị đi ra ngoài trước.
Khi Hải Như Nguyệt rời đi, cánh cửa đóng lại, Minh Minh bắt đầu ngồi lên giường, ánh mắt của nàng không có rời khỏi gương mặt Tề Nhạc. Cẩn thận lật chăn cầm tay phải của Tề Nhạc.
Kỳ Lân Tí là tuyệt kỹ thiên hạ hiếm có, Kỳ Lân Tí có thể phá cả trời cao, nhưng mà, nhưng cánh tay rắn chắc của hắn, vẫn còn sót lại những vết đỏ nhàn nhạt, dấu vết sâu có nông có, lại có thể nhìn thấy không ít vết cắn, thân thể Tề Nhạc phi thường suy yếu, hơn mười vết đỏ, cơ hồ che kín mỗi tấc da trên tay phải Tề Nhạc.
Những giọt nước mắt nóng hổi rơi vào tay của Tề Nhạc, Minh Minh cúi người, nhẹ nhàng đem gương mặt nõn nà của nàng áp lên những vết thương này, nàng biết rõ, những cảnh trước mắt này, nàng cả đời không quên. Nhưng mà, Tề Nhạc a, em phải làm thế nào mới hoàn trả phần nhân tình này cho anh? Nghĩ đến một ngày nào đó không lâu sau này, nước mắt Minh Minh chảy xuống...
Thời gian ngày từng ngày qua đi, thẳng đến nửa tháng sau, Tề Nhạc vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng mà, chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cũng không có lo lắng, tuy Tề Nhạc còn không có tỉnh táo lại, nhưng thân thể của hắn khôi phục với tốc độ kinh người, năng lực khôi phục của Hắc Kỳ Lân trải qua huấn luyện ở sa mạc Takla Makan đã thể hiện ra ngoài đầy đủ.
Sau lần hội giao lưu chấm dứt, biến hóa lớn nhất chỉ sợ chính là Yến Tiểu Ất, tính cách nóng nảy của hắn thu liễm đi rất nhiều, được bọn người Hải Như Nguyệt chỉ điểm, tu luyện trở nên khắc khổ hơn trước rất nhiều. Điền Thử, Quản Bình, Mạc Địch đều trở lại cuộc sống của mình, Từ Đông cũng tiếp tục ở đại học Thanh Bắc làm lão sư. Chiếu cố Tề Nhạc sẽ do Minh Minh cùng Hải Như Nguyệt đảm nhiệm.
Khoanh chân ngồi bên giường, vân lực trong người không ngừng vận chuyển, chung quanh thân thể Minh Minh có hào quang năm màu lóe lên, vân lực trong người không ngừng vận chuyển, mỗi một lần vận chuyển đều khiến nàng có cảm giác hoàn toàn mới, năng lực chiến sĩ cầm tinh gà không ngừng hiện ra, tuy khí tức nội liễm, nhưng vẫn có thể cảm giác được vân lực gia tăng trên phạm vi lớn.
Từ khi tỉnh táo lại, không qua bao lâu, thân thể Minh Minh hoàn toàn khôi phục lại, ngay cả chút dấu vết lưu lại trên ngực cũng hoàn toàn biến mất, hơn nữa, huyết mạch Kỳ Lân không chỉ giao phó cho nàng năng lực khôi phục, đồng thời còn có rất nhiều chỗ tốt khác, tu luyện vân lực gia tăng trên phạm vi lớn, Minh Minh cảm nhận được, thân thể của mình trong những ngày này gia tăng trên phạm vi lớn, vân lực trong cơ thể không ngừng vận chuyển tới tứ chi bách hài, trong quá trình này, thân thể của mình cùng vân lực đều ảnh hưởng thật lớn, nhưng thời gian nửa tháng qua, nàng vốn cho rằng bình cảnh bốn vân nàng đột phá mãi không được, lúc này dễ dàng đạt tới.
Vân lực thu liễm, hoàn thành một vân chu, Minh Minh chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, ngũ thải quang mang chậm rãi thu liễm vào trong thân thể, mỗi một lỗ chân lông đều phi thường thoải mái.
Mở hai mắt ra, Tề Nhạc bình tĩnh như năm đó, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt hơn rất nhiều, khí tức cũng tráng kiện hơn không ít. Nhưng mà, hắn vẫn không có tỉnh lại.
- Nhanh tỉnh lại đi, tất cả mọi người đang mong mỏi chờ anh tỉnh lại đấy. Anh biết không? Ngày đó tại Quỷ Kiến Sầu, chính uy hiếp cuối cùng của anh, ba gia tộc khác đã thần phụ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta rồi. Rốt cuộc chúng ta vẫn là lãnh đạo của thủ hộ giả phương đông, Trát Cách Lỗ đại sư biết rõ chuyện này rất là vui vẻ. Nếu như không phải ở bên đó cần chuẩn bị một điển lễ lớn, thì đại sư đã sang đây rồi. Nhanh chóng tỉnh lại đi, tôi đang đợi anh đấy, chỉ cần anh có thể tỉnh lại, tôi, tôi...
Nói đến đây, gương mặt Minh Minh hơi đỏ lên, nhưng thần sắc ảm đạm đi rất nhiều.
Tiếng đập cửa vang lên vài cái, cửa mở, một thân ảnh cao lớn đi từ bên ngoài vào. Cũng không phải người lạ, chính là anh trai Cơ Đức của Minh Minh. Sau khi Tề Nhạc trở về Cơ Đức đã biết rõ, Tề Nhạc xảy ra những chuyện gì ở Takla Makan đều truyền vào tai Cơ thượng tướng ở Kinh Thành. Biết được những chuyện xảy ra trên người Tề Nhạc, Cơ Đức càng bội phục sư phụ của mình. Dù sao, trong những người Cơ Đức quen biết, Tề Nhạc là người đầu tiên thông qua giai đoạn thứ ba, còn lần này, ở dĩ hắn lâm vào hôn mê, càng là vì em gái duy nhất của mình.
- Anh tới rồi.
Cơ Đức đi đến bên cạnh Minh Minh, kéo ghế ngồi xuống, nhìn Tề Nhạc nói: