Gương mặt Thực Vật Hồn ửng đỏ, đột nhiên hai tay ôm lấy cổ Tề Nhạc, sau đó hôn nhẹ lên mặt của hắn.
- Cảm ơn anh đã bảo hộ em.
Lưu lại một câu đơn giản thế này, Thực Vật Hồn nhanh chóng chạy đi, trực tiếp ngồi ở ghế sau xe.
Cảm giác mềm mại trên mặt làm cho Tề Nhạc sững sờ, ngay cả Hải Như Nguyệt cùng Từ Đông bên cạnh cũng ngẩn ngơ, Từ Đông giễu giễu nói:
- Lão đại, anh sao làm thế chứ! Ngay cả tiểu cô nương cũng không buông tha.
- Tôi...
Hải Như Nguyệt lạnh lùng lườm Tề Nhạc, trong mắt giống như có viết hai chữ —— cầm thú.
- Oan uổng ah! Các người đừng hiểu lầm.
Quản Bình vỗ vỗ vai Tề Nhạc, nói:
- Tôi cũng đi, một thời gian nữa tôi sẽ liên hệ với Như Nguyệt. Tề Nhạc, nam nhân không cần giải thích. Không phải anh nói, dâm đãng là do chúng ta, ai nói gì thì nói.
Nhìn thấy bóng lưng của Quản Bình không ngừng nhún nhún, hai tay Tề Nhạc giơ ngón giữa lên.
- Trời ơi!
- Xem ra, anh và những người Viêm Hoàng Hồn này ở chung không tệ.
Hải Như Nguyệt nhìn Tề Nhạc, lãnh đạm nói.
Tề Nhạc nhún nhún vai, nói:
- Nhân phẩm tốt, không có biện pháp.
Hải Như Nguyệt mắt trợn trắng, Từ Đông bên cạnh mỉm cười dùng âm thanh mềm nhũn nói:
- Lão đại, anh thật đen!
- Tôi... Có thể nói một câu không?
- Không thể, chẳng lẽ anh không biết giải thích chính là ma quỷ à?
Hải Như Nguyệt nhìn hai nam nhân đấu võ mồm, vô ý thức lướt ngang vài bước, bày làm ra bộ dáng ta không quen các ngươi.
Một trung niên nhân tướng mạo bỉ ôi đi qua bên cạnh nàng, sau đó nhìn chằm chằm vào bộ ngực đầy đặn của Hải Như Nguyệt, thấp giọng nói:
- Tiểu thư, muốn mua vé máy bay sao? Cho cô một vé này!
Nói xong, hắn đưa tấm vé tới trước mặt Hải Như Nguyệt.
Hải Như Nguyệt lãnh đạm nói:
- Không cần.
Trung niên nhân bĩu môi, tiếp tục đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa thấp giọng lẩm bẩm.
- Bà mẹ nó, thực mẹ nó lớn, chẳng lẽ bên trong là hai quả bóng chuyền.
Âm thanh của hắn tuy thấp, nhưng người như Hải Như Nguyệt, Tề Nhạc cùng Từ Đông làm sao có thể không nghe thấy đây?
Tề Nhạc cùng Từ Đông còn đấu võ mồm với cũng liếc nhau, hai gia hỏa này đồng thời cười ha hả.
Sắc mặt Hải Như Nguyệt tái lại, trước khi nàng bạo phát, Tề Nhạc cùng Từ Đông vội vàng đưa tay ngăn cản nàng lại, Từ Đông nói:
- Như Nguyệt, làm gì so đo với loại tiểu nhân này chứ?
Tề Nhạc ở bên cạnh phụ họa.
- Đúng đấy, cũng được a. Người này thật sự không biết nói chuyện, sao có thể dùng bóng chuyền để ví von chứ, thật không có ánh mắt, tối thiểu nhất cũng là quả bóng đá chứ!
- Tề Nhạc.
Một tiếng thét lên làm vô số người chung quanh chú ý nhìn qua, thân thể Tề Nhạc trùn xuống nhảy tới phía trước, sắc mặt Hải Như Nguyệt đỏ hồng nhìn qua Tề Nhạc ở cách đó mười mét, trên mặt nàng đỏ ửng cũng không phải vì ngượng ngùng, mà là vì xấu hổ và giận dữ, nhìn Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Đi, anh tốt lắm! Chúng ta chờ xem.
Tề Nhạc le lưỡi, nói:
- Tôi không sợ. Phách Vương Long, chúng ta đã nói chuyện với nhau rôi, vì tôi tìm được một chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, cho dù có chuyện gì cô cũng không được làm khó tôi.
Đột nhiên Hải Như Nguyệt cười lên, đi cùng Từ Đông tới gần Tề Nhạc.
- Đương nhiên sẽ không, tôi giống ngươi quan báo tư thù sao?
Nhìn thấy gương mặt của Hải Như Nguyệt nở nụ cười sáng lạng như hoa, đột nhiên Tề Nhạc cảm giác gai óc trên người nổi lên, hắn phát hiện, dường như Hải Như Nguyệt còn có mặt này, nụ cười của nàng, ngược lại giống như đang cười đắc ý vì sắp hại chết người. Ngay cả cảm giác sợ độ cao khi ngồi trên máy bay cũng bị nụ cười của nàng làm tan biến.
Một chiếc Cadillac xuất hiện trước ba người, Hải Như Nguyệt nói:
- Lên xe đi.
Lái xe tới đón bọn họ là Chu thúc, vừa lên xe, Tề Nhạc vội vàng chào hỏi Chu thúc, đối với vị lão nhân này, hắn phi thường tôn kính.
- Tề Nhạc, lần này anh làm quá rồi. Tiểu thư vì tìm anh, còn kém việc lật Kinh Thành lên đấy.
Tề Nhạc lườm qua Hải Như Nguyệt ngồi đối diện với mình, ngạc nhiên nói:
- Như Nguyệt, cô quan tâm tơi như vậy từ lúc nào thế?
Hải Như Nguyệt khinh thường hừ một tiếng, nói:
- Đừng có thiếp vàng lên mặt của mình, tôi quan tâm tới tương lai của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, ai quan tâm tới người như anh. Hiện tại anh đã bị đại học Thanh Bắc khai trừ, chuyện này tôi đã điều tra rõ ràng, nếu như anh nguyện ý, tôi có thể mang anh đi tới nhập học, cũng làm nữ nhân kia biến mất khỏi trường.
Trên mặt Tề Nhạc vốn tươi cười khi nghe được câu này, thần sắc trên mặt biến đổi, gương mặt Hứa Tình hiện ra trước mặt của nàng, hận nàng sao? Không, Tề Nhạc chưa bao giờ hận mỹ nữ. Hắn gần đây cho rằng, một nam nhân đi tranh đấu với nữ nhân, vốn là chuyện rất vô sỉ. Than nhẹ một tiếng, lắc đầu, nói:
- Thôi đi, qua rồi thì thôi, cần gì vì tôi mà phá hư tiền đồ của người khác chứ?
Hải Như Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn qua hắn, nói:
- Vậy anh không sợ tiền đồ của mình bị hủy sao?
Tề Nhạc bỉu môi nói:
- Tôi là côn đồ ngay cả trường cấp hai cũng không tốt nghiệp được, đến Thanh Bắc chỉ là lăn lộn một phen thôi, tôi có tiền đồ gì chứ. Thôi được rồi, với bổn sự của cô, nếu nguyện y, tùy tiện có thể đổi trường học cho tôi.
Hải Như Nguyệt nói:
- Tôi thấy anh không còn muốn đến trường, như vậy tốt, không phải anh muốn có công việc sao, muốn tự lực cánh sinh sao, có đấy, tôi an bài công việc cho anh. Từ tầng dưới chót làm lên.
Con mắt Tề Nhạc sáng ngời, nói:
- Tốt! Chị Như Nguyệt, vậy nhất định an bày cho tôi ở công ty nhiều mỹ nữ đấy, như thế nào đây? Tôi nghe Minh Minh nói, cô khống chế một tập đoàn lớn, chút việc nhỏ này chắc không thành vấn đề đâu.
Vi mỹ nữ, lần đầu tiên hắn gọi chị Như Nguyệt.
Tề Nhạc chỉ tùy tiện nói ra, nhưng không nghĩ tới Hải Như Nguyệt lại gật gật đầu, nói:
- Tốt, tôi nhất định sẽ an bài địa phương mỹ nữ nhiều như mây cô anh.
Từ trong mắt của nàng, Tề Nhạc nhìn thây một tia giảo quyệt, trong nội tâm có chút bất an.
- Tôi ở nơi nào?
Hải Như Nguyệt nói:
- Xét thấy anh lần này trộm đi, về sau anh sẽ ở biệt thự Long Vực. Cũng thuận tiện việc tôi giám thị anh.
- Ở đâu không thành vấn đề, biệt thự Long Vực là nơi tốt, nhưng mà, anh không được hạn chế tự do của tôi a.
Tề Nhạc thử thăm dò.
Hải Như Nguyệt khinh thường hừ một tiếng, nói:
- Anh là gì của tôi? Tại sao tôi phải hạn chế anh? Chỉ cần ở Kinh Thành, chỉ cần tôi còn cảm giác được khí tức của anh, anh muốn gặp nguy hiểm cũng không dễ dàng.
Từ Đông nói:
- Tôi thì sao? Tôi vẫn ở lại Thanh Bắc a, tôi cảm thấy hoàn cảnh ở đó hợp với tôi hơn.
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Tôi thấy, anh cảm thấy mỹ nữ ở đó thích hợp với anh hơn thì đúng hơn đấy.
Hải Như Nguyệt trợn mắt nhìn Từ Đông, nói:
- Anh tùy tiện, tôi mới lười quản anh. Nhưng mà, anh cũng phải tu luyện gấp rút, dù sao, thời gian hai tháng không còn bao lâu đâu.