Trước mắt anh như có một cái kính đen che mờ, Lý Chính chớp mắt mấy cái, nghe thấy người bên ngoài hỏi: “Anh có khỏe không?”
“Đợi một chút.” Lý Chính lắc lắc đầu, mở vòi nước lên vốc nước hất vào mặt, cũng không lau khô mà mặc cho nước nhỏ tong tong đi ra.
Chu Diễm đứng ở cửa, ngửa đầu hỏi: “Sao mà không lau mặt đi thế?”
Lý Chính cúi đầu xuống, nước rơi lên mặt Chu Diễm, cô kêu lên, chạy né ra ngoài, Lý Chính vỗ xuống đầu cô, sau đó ấn một cái, đẩy cô đi vào, cười nói: “Em mau lên một chút.”
Chu Diễm phàn này: “Này!”
Lý Chính đi vào theo, bôi kem đánh răng nói: “Này cái gì mà này, cùng đánh răng?”
“Không cần phải thế.” Chu Diễm đẩy anh ra: “Anh vào trong bếp mà làm.”
“Ờ…” Lý Chính cười, cầm bàn chải đi ra ngoài, nhường lại cho cô.
Mở nước ra, Lý Chính xoa xoa mi tâm, hô lên: “Em có thuốc nhỏ mắt không?”
“Không. Anh cần thuốc nhỏ mắt à?”
“Ừ, không có thì thôi.” Lý Chính đánh răng.
Một lát sau, cửa buồng vệ sinh mở ra, Chu Diễm hỏi: “Sao lại muốn thuốc nhỏ mắt thế? Mắt anh không thoải mái à?”
Lý Chính lùng bùng trong miệng nói: “Cũng không có gì, vừa rồi hơi khó chịu nhưng bây giờ thì ổn hơn nhiều.”
“Vậy thì lát ra ngoài tiệm thuốc mua nhé?”
“Không cần đâu, em đánh răng đi.”
Chu Diễm nhìn anh rồi quay vào bồn rửa mặt, cũng không khóa cửa lại, người trong nhà bếp đánh răng xong đi vào, thả bàn chải xuống lấy một cái dao cạo râu.
Chu Diễm đánh răng xong muốn lấy khăn rửa mặt, người nọ rất tự giác lấy khăn mặt đưa cho cô, cô cúi xuống nhận lấy. Rửa mặt xong cô đang định treo khăn mặt lên thì người bên cạnh lại lấy khăn của cô rồi treo lên giá, vỗ vào mông cô một cái, cạo râu nói: “Đừng làm đồ ăn sáng, mình ra ngoài ăn.”
“Thay bộ đồ đi đã.”
Lý Chính kéo khóa, nhìn vào bên trong, có một cái sạc và điện thoại, trong túi chắc là có tiền, anh quay lại, lấy kẹo trong túi nhựa ra bỏ vào trong túi sách của cô, kéo khóa lên, vỗ vỗ nói: “Đi thôi.”
***
Cục cảnh sát.
Vương Lân Sinh chỉ ngủ ba bốn giờ, tỉnh lại nhìn đồng hồ, anh rót chén nước ấm rồi bấm một số điện thoại, mấy tiếng chuông vang lên thôi mà đối phương đã nghe máy rồi, anh nói: “Thầy ơi, là em đây.”
Ông cảnh sát vui vẻ nói: “Sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho tôi thế hả? Mặt trời mọc từ phía tây rồi sao?”
Vương Lân Sinh cười nói: “Chỗ thầy trời có mưa không? Mấy ngày nay có mặt trời không ạ?”
“Thằng nhóc nhà cậu, chẳng thể nói đùa được một câu, sau này làm sao mà thăng quan phát tài được chứ!”
“Còn thăng quan phát tài gì hả thầy, em đang vội lắm, mấy ngày nay chưa được ăn cơm nóng đây này.”
“Vội vàng cái gì đấy?”
“Em có một chuyện, muốn xin ít tài liệu ở chỗ thầy.”
“Chuyện gì?”
“Thầy còn nhớ vụ án tự sát mà hai năm trước thầy từng nhận không ạ?”
“Tự sát? Em làm khó tôi rồi, mỗi năm tôi xử lý bao nhiêu là vụ án tự sát, có biết không hả?”
Vương