Thấy Diệp Dục tự làm theo ý mình, nhất định phải thông qua việc ăn tinh hạch để hấp thu năng lượng, Tô Tô vốn đã nghén rất nặng, lúc này lại càng buồn nôn không chịu nổi. Cô mở cửa xe nhảy xuống, vô cùng vội vã đi xa ra khỏi Diệp Dục, hít thở một ít không khí trong lành.
“Nữ thần!!!”
Xa xa, Hộ Pháp hấp ta hấp tấp đi đến, tay đen nhẻm cầm một nắm tinh hạch đỏ thẫm. Vừa đi về phía Tô Tô vừa ném tinh hạch vào mồm, miệng còn nói:
“Nữ thần, bên trong có giường, tối nay em ngủ ở đấy đi, bọn anh ngủ trên xe.”
“Anh…” Tô Tô nhìn Hộ Pháp cũng ném tinh hạch vào mồm, ngập ngừng hỏi: “Tinh hạch của anh rửa sạch chưa?”
“Phải rửa à?”
Hộ Pháp kinh ngạc hỏi lại Tô Tô, lại ném một viên tinh hạch đỏ thẫm vào mồm. Những viên tinh hạch này màu đỏ thẫm như vậy là vì không được rửa sạch máu zombie. Bọn họ thiếu nước sử dụng, còn đâu sức để ý việc rửa sạch mới ăn?
Lúc này Tô Tô lại không nói nổi một câu. Cô che miệng lại, chạy đến góc phòng nôn đến trời đất quay cuồng, bị đám Diệp Dục buồn nôn là một phần, chủ yếu do tình trạng nghén ngẩm. Đã nôn là nôn không ngừng, nôn đến mật xanh mật vàng mà vẫn còn nôn tiếp.
Phía sau, Lý Oánh vẻ mặt quan tâm cầm một ly nước, nhìn Tô Tô ngồi bệt trên một đống săm lốp xe, nhanh chóng đưa nước tới, cười nói: “Không quen đi! Lần đầu tôi thấy bọn anh Diệp ăn tinh hạch như vậy, cũng rất kinh ngạc. Tôi cũng thử hấp thu năng lượng trong tinh hạch như bọn họ nhưng chung quy vẫn không nắm được mấu chốt đấy.”
Tô Tô không lên tiếng, cúi thấp đầu, tóc tai lộn xộn, sợi tóc đen ướt át làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ tái nhợt mệt mỏi, sắc mặt càng lúc càng trắng. Hình tượng này nhìn qua thật giống Lâm Đại Ngọc, muốn có bao nhiêu nhu nhược liền có bấy nhiêu nhu nhược.
Lý Oánh đưa tới ly nước, giơ trước mặt Tô Tô như cũ. Tô Tô không nhận, Lý Oánh cũng không thu hồi lại, hai người cứ duy trì bầu không khí kỳ lạ như thế. Tô Tô càng lúc càng thờ ơ, nụ cười trên mặt Lý Oánh cũng càng ngày càng xấu hổ. Nhưng vào lúc này, Diệp Dục lại trỗi dậy lương tâm, đi tới.
“Anh nói này em gái, em nôn nữa là nôn ra cả dạ dày đấy.”
Anh đi tới bên cạnh chỗ săm lốp xe Tô Tô đang ngồi, đặt mông ngồi cạnh, một tay khoác trên lưng cô, tay kia nhân thể nhận ly nước Lý Oánh giơ, uống một hơi cạn sạch, thuận tiện nói với Lý Oánh một câu:
“Cảm ơn.”
“Không cần khách khí!” không khí quái dị bị Diệp Dục cắt đứt đúng lúc, nụ cười trên mặt Lý Oánh khôi phục lại được một ít tự nhiên. Cô ta nhún vai, nhìn thoáng qua Tô Tô sắc mặt trắng bệch không thể tưởng tượng nổi, “Vậy cô nghỉ ngơi tốt đi, tôi giúp cô đi trông đứa bé kia.”
Nói xong, Lý Oánh bỏ đi nhưng cả đường đi rất rất chậm. Tô Tô không cần phát động năm giác quan cũng biết Lý Oánh rẽ rồi dừng lại không đi nữa.
Cô nhếch mép, nghiêng đầu nhìn Diệp Dục ở bên cạnh, thấy khoé miệng anh còn dính nước thì huých mạnh vào bụng Diệp Dục. Cái đồ không có nước uống này!
Trong lúc Diệp Dụng ôm dạ dày kêu gào, chỗ khúc quanh, Lý Oánh phát hiện mình không hề thám thính được bất cứ cái gì có tác dụng đối với tu luyện dị năng cả nên quay sang giúp Hộ Pháp đang bận bịu.
Lúc này Hộ Pháp đang tìm săm lốp xe thích hợp để dự bị cho xe của mình. Lý Oánh đi tới, cũng bưng một ly nước, sau đó đưa cho Hộ Pháp rồi cũng vén tay áo lên giúp Hộ Pháp dọn dẹp lại một đống săm lốp xe trước mặt, tiện thể trò chuyện với anh ta.
“Anh Hộ Pháp, em có một chuyện cảm thấy rất kỳ quái, có thể hỏi anh chút không?”
“Hỏi.”
“Em tò mò là Tô Tô và anh Diệp có quan hệ gì vậy? Lúc nào cũng nghe anh Diệp gọi Tô Tô là em gái, bọn họ là anh em ruột thịt sao?”
“Hả?” Hộ Pháp tỏ vẻ khó dò, đứng thẳng lên, xoa đôi tay bẩn lên quần áo, cười khà khà nói: “Bọn họ có chỗ nào giống anh em ruột vậy?”
“Vậy là người yêu sao?”
“Cô nhìn thấy giống người yêu sao? Tôi nói cho cô biết, bọn họ là kẻ thù! Kẻ thù không đội trời chung, kẻ thù đã hủy hoại cuộc sống hằng ngày của nhau!!!”
“...”
Lý Oánh im lặng nhìn Hộ Pháp. Thật ra cô ta đã sớm biết đám người Diệp Dục này không hề đơn giản rồi. Nhìn tưởng đơn thuần, trên thực tế cô ta không moi được nửa chuyện bí mật từ miệng của họ. Điều này làm Lý Oánh càng muốn hòa nhập vào nhóm. Sống trong mạt thế, nếu có đám người năng lực xuất sắc như nhóm người này ở bên, đó chính là tài nguyên của cải hạng nhất.
Cô ta là một người rất giỏi khai thác mối quan hệ, không tin không hòa nhập được với đám người Diệp Dục này! Lý Oánh là loại người càng khó càng hăng, càng không tìm hiểu được mối quan hệ của Tô Tô và Diệp Dục thì cô ta càng cố chấp muốn biết. Hôm nay Hộ Pháp không nói cũng chẳng sao, nhiều quân nhân như vậy, cô đi hỏi từng người từng người một, không tin không dò hỏi ra.
Xưởng sửa xe nằm ở trong một khu công xưởng to, chắc thời điểm mạt thế đến, người sống sót trong công xưởng bỏ chạy hết, zombie cũng rời đi theo họ nên trong này chẳng còn mấy con sót lại. Lúc này đêm đã khuya, Lý Oánh đề nghị mọi người đóng cửa xưởng sửa xe lại.
Con trai Tẩm Nguyệt vẫn đang khóc rên rỉ. Lý Tiểu Vũ chưa từng lập gia đình. Bành Vũ Trung làm việc bận rộn, trong nhà có trẻ con nhưng đều là vợ và mẹ chăm, hiển nhiên là không có kinh nghiệm dỗ trẻ con. Lý Oánh cũng không lãng phí thời gian của mình trên người một đứa trẻ không tự lo được thân, cô ta vội vàng xây dựng quan hệ hữu nghị tốt đẹp với đám Hộ Pháp.
Tô Tô vốn đang đánh Diệp Dục, nghe con trai Tẩm Nguyệt đang khóc thì thôi trêu đùa, xoay người đi ra khỏi góc phòng, đến bên Tẩm Nguyệt hỏi:
“Nó làm sao vậy?”
Thân hình bé nhỏ ghé lên trên vai Tẩm Nguyệt, yếu ớt rên rỉ, gương mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu còn chưa khô nước mắt, giống y như trẻ con châu Phi chạy nạn. Thấy Tô Tô đi tới, nó cảnh giác vòng hai tay ôm chặt cổ mẹ, chỉ sợ Tô Tô đến để cướp nó đi.
Tẩm Nguyệt ngượng ngùng xoay người, lúng túng xin lỗi với Tô Tô: “Xin lỗi, làm phiền mọi người nghỉ ngơi rồi, tôi sẽ dỗ nó ngủ nhanh thôi.”
“Ngủ sớm như vậy để làm gì?”
Tô Tô nghiêng đầu, đi trở về xe Jeep của mình, lục bừa ra một túi bánh mỳ và một hộp khoai tây chiên, đưa cho bé trai trên vai Tẩm Nguyệt, dịu dàng hỏi:
“Nhóc ăn không?”
Bé trai hơi ngước đầu lên, nhìn bánh mỳ và khoai tây chiên trong tay Tô Tô, thận trọng nghiêng đầu nhìn mẹ. Tẩm Nguyệt vội vàng xua tay, trên mặt hốt hoảng:
“Không cần, không cần, chúng tôi đã làm phiền mọi người rất nhiều rồi, mọi người không cần cho chúng tôi ăn. Chờ đến chỗ an toàn, tôi sẽ dẫn Duệ Duệ rời đi.”