Đối với Tiểu Ái, Tạ Thanh Diễn là mối nguy hiểm, Tô Tô không thể lờ đi được. Nhất là bây giờ, Tạ Thanh Diễn đã bắt đầu có dị năng hệ thủy, sức mạnh tương lai chưa rõ ràng. Nếu như tương lai người như Tạ Thanh Diễn có khả năng một tay che trời, liệu có để cho Tiểu Ái nửa con đường sống?
Dù sao hắn bây giờ cũng đang ở trong khu biệt thự Quả Táo. Tìm một cơ hội hắn đi ra khỏi thì có thể thần không biết quỷ không hay xử lý luôn.
Quyết định như vậy, mặc cho Tạ Thanh Diễn ở sau lưng gào thét như thế nào, Tô Tô cũng không buồn phản ứng. Cô quay về trong biệt thự, lên tầng đóng cửa, lấy ra tinh hạch thu hoạch tối qua, một lòng một dạ hấp thu năng lượng, bắt đầu tu luyện tinh phách.
Tạ Thanh Diễn bị cô bỏ lại ngoài cửa, gọi tên cô hồi lâu mà không thấy cô quay ra, cha mẹ Tô cũng không quan tâm đến hắn. Một lúc sau, hắn cảm thấy thật vô nghĩa, cầm túi nước khoáng quay về biệt thự Tạ Hào Thế.
Hắn thật sự rất rất yêu Tô Tô, yêu đến nỗi bất luận thân thể cô hoàn mỹ hay không hoàn mỹ, hắn hoàn toàn không để ý. Nhưng vì sao Tô Tô ngủ một lần với Diệp Dục mà như biến thành người khác, không chỉ oán hận Bạch Lạc Lạc mà còn coi hắn là kẻ thù luôn?
Trái tim Tạ Thanh Diễn đau nhức, tuyết rơi trên đường bị hắn miết sàn sạt. Hắn quay đầu, nhìn biệt thự nhà họ Tô phía sau rừng cây, đặt tay lên tim mình, tự hỏi giờ phải làm sao? Dù Tô Tô đối xử với hắn như vậy, hắn vẫn muốn ở bên Tô Tô.
Đi được nửa đường, điện thoại di động của Tạ Thanh Diễn reo. Hắn cúi đầu lấy điện thoại từ trong túi áo lông vũ ra, thấy tên người gọi là cô gái “Phi Phi” liền nghe. Còn không chờ hắn mở miệng, ở đầu dây bên kia Phi Phi khóc lóc nói:
“Lớp trưởng, anh ở chỗ nào vậy? Chúng em gặp chuyện vô cùng vô cùng đáng sợ. Tất cả đều là quái vật, thầy cô giáo, bạn học, tất cả đều biến thành quái vật. Bắt đầu từ hôm qua, chúng em chạy liên tục, trốn liên tục, anh ở chỗ nào vậy??? Hu hu hu
”
“Đừng khóc, đừng khóc, Phi Phi, bây giờ các em đang ở chỗ nào? Anh ở khu biệt thự Quả Táo, anh họ anh ở đây. Chỗ này rất an toàn, không có zombie, các em có thể đến đây không?”
“Thật à? Chỗ anh rất an toàn? Chúng em đã mấy ngày không ăn gì rồi, ngay cả nước cũng không được ngụm nào.”
“Nước??” Tạ Thanh Diễn cúi đầu nhìn túi nylon trong tay mình, “Không sao, anh chỗ này có nước, mặc dù không nhiều, đồ ăn thì để nghĩ cách, các em đến đây trước đi đã. Còn có ai còn may mắn sống sót các em cứ dẫn đến đây.”
Phi Phi là một nữ sinh cùng lớp của Tạ Thanh Diễn, cũng là một fan hâm mộ hắn. Cô gái này xinh xắn thu hút, lại hoạt bát đáng yêu, hắn bảo gì nghe nấy, hơn nữa cũng chưa bao giờ che giấu lòng ái mộ của mình đối với Tạ Thanh Diễn. Cho nên hắn cho rằng nếu mình đã an toàn, khu biệt thự Quả Táo này lại chẳng có con zombie nào, chẳng có lẽ hắn lại không chia sẻ chốn tị nạn này cho bạn học của mình. Đây là một thời kỳ điên cuồng, con người phải đoàn kết mới có thể sinh tồn.
Phi Phi ở đầu dây bên kia tất nhiên vui mừng khôn xiết khi nghe lời này của Tạ Thanh Diễn, còn vô cùng cảm kích nữa. Tạ Thanh Diễn hưởng thụ cảm giác này, nghe Phi Phi cảm ơn ca tụng mà sự ấm ức do nhà Tô Tô đem lại dần dần tan đi.
Hắn thấy lòng nhẹ nhàng thoải mái, dường như vừa tìm về được một chút tự tin lúc trước mạt thế, cúp điện thoại của Phi Phi, chậm rãi đi trở về biệt thự của Tạ Hào Thế. Vừa về nhà, hắn thấy Tạ Hào Thế bơ phờ đi từ trên tầng xuống, tìm đồ uống trong tủ lạnh
Tạ Thanh Diễn chẳng biết nghĩ gì lại bỏ túi nylon đựng nước vào tủ giày, quay qua quan tâm hỏi han: “Anh nghỉ chưa đủ à?”
Tối hôm qua, sau khi quay về, Tạ Hào Thế dường như đã sức cùng lực kiệt, không còn tinh thần nhưng vẫn nói cho Tạ Thanh Diễn biết mình đã tìm được Tô Tô, cô ở căn biệt thự nào, sau đó lên tầng ngủ một mạch đến tận bây giờ. Còn Tạ Thanh Diễn sau khi vào biệt thự cũng ngủ thẳng đến sáng sớm hôm nay, ăn hết hơn nửa bánh trái trong tủ lạnh của anh rồi mới lấy hết dũng khí để ra khỏi biệt thự, xách hết nước của biệt thự ra ngoài chỉ mong đổi lấy một nụ cười của Tô Tô.
“Anh nhớ trong tủ lạnh còn mấy chai nước mà nhỉ?”
Tạ Hào Thế khát khô cả cổ, đầu cũng hơi choáng váng, anh ta mơ hồ cảm thấy mình hình như đang sốt nên bò khỏi giường để uống mấy ngụm nước. Nhưng nước trong tủ lạnh đâu? Ai lấy hết rồi?
“À hôm nay em đi gặp Tô Tô, đem nước cho cô ấy rồi. Anh à, cả nhà họ ba người, trong đó hai người có tuổi rồi, sức khỏe Tô Tô lại không tốt. Em xin lỗi!”
Lúc này Tạ Thanh Diễn mới thấy đôi môi khô khốc của anh họ, cảm thấy hơi hối hận vì đã cho nước vào tủ giày. Nhưng giờ mà lấy nước ra thì hắn giải thích thế nào về lời nói dối kia? Thế nên đâm lao thì phải theo lao, câu này cấm có sai.
Tạ Hào Thế cau mày liếc Tạ Thanh Diễn, không nói gì chỉ cầm chìa khóa xe ra ngoài. Tạ Thanh Diễn áy náy hỏi:
“Anh, anh muốn đi ra ngoài sao? Nhưng bên ngoài rất nguy hiểm.”
“Anh đi ra ngoài tìm một chút đồ, không thì cả hai anh em sẽ chết đói chết khát trong này.”
“Anh này, anh có thể mang nhiều đồ về được không?” Tạ Thanh Diễn ngại ngần gãi đầu, thấy Tạ Hào Thế hồ nghi nhìn mình thì giải thích, “Là thế này, nhà Tô Tô cũng cần đồ đạc ấy mà.”
“Thanh Diễn!” Tạ Hào Thế nhắm mắt lại, mím đôi môi khô nứt quay đầu đi, ngồi xổm dưới đất đi giày. Ban đầu anh ta không muốn nói gì cả nhưng bây giờ thực sự là không nhịn được, “Tô Tô không phải là người yêu của anh!”
Tô Tô không phải là người yêu của anh ta, không phải là trách nhiệm của anh ta. Tối hôm qua Tạ Hào Thế chịu mạo hiểm đi ra ngoài tìm Tô Tô là bởi vì anh ta còn tưởng Tô Tô là cô bé anh từng biết. Nhưng từ chuyện tối qua, Tạ Hào Thế cảm nhận rõ rệt rằng Tô Tô đã thay đổi, không còn ỷ lại vào bất kỳ ai, cũng dũng cảm quá mức tưởng tượng, để lại cho người ta ấn tượng vô cùng tốt đẹp.
Tất nhiên không phải vì Tạ Hào Thế thấy Tô Tô thay đổi mà không muốn quen biết Tô Tô nữa. Anh ta nói thế là nhắm vào Tạ Thanh Diễn. Trong mạt thế đầy hiểm nguy, Tạ Thanh Diễn mặc kệ bạn gái mình, không đi tìm, để người làm anh này phải đi tìm; bạn gái hắn không có đồ dùng, lại kêu anh đi tìm.
Anh ra ngoài tìm đồ, không phải chỉ nuôi thân mà còn phải nuôi Tạ Thanh Diễn. Giờ còn tính thêm cả Tô Tô và cha mẹ Tô Tô cơ đấy.
Tạ Hào Thế anh cũng không phải là người sắt đâu!!!