Những thứ có thể ăn được đều đã cho đám người kia rồi, nhưng họ còn muốn lấy nữa. Không đưa họ làm ầm lên, vẫn không đưa nữa thì họ cướp, cướp hết cả đồ ăn vặt của bác sĩ và y tá phòng hồi sức sơ sinh, cướp cả đường glucose, nước muối để uống, sau đó còn đến mức cướp cả sữa bột của lũ trẻ để ăn. Ăn rồi thì thôi còn lãng phí, đổ sữa bột vương vãi khắp nơi, những đứa trẻ bị đói khóc ầm ĩ. Lương Tiểu Kỳ đành phải quỳ xuống đất cẩn thận nhặt sữa bột dưới đất, chuẩn bị cho thêm nước muối và đường glucose cho lũ trẻ uống.
Ai biết được cô còn chưa nhặt sữa xong thì lại có một người nữa xông vào giẫm cả lên chỗ sữa đó. Đáng ghét như thế làm sao Lương Tiểu Kỳ không tức cho được?!
Khung cảnh trong phòng hồi sức cấp cứu còn thê thảm hơn cả trong phòng cách ly, sao lại thế cơ chứ?
Thực ra phần lớn thảm cảnh mà loài người gặp phải hôm nay không phải do zombie tạo nên, cũng không phải do các loại thiên tai mà do chính những người sống sót này tự hại nhau mà thành. Ở ngoài có một con zombie cấp một, họ quấn quần áo dày một chút rồi cùng xông lên thì chắc gì đã không đối phó được nhưng không một ai tình nguyện xông lên đầu tiên… Không hề có một ai! Họ chỉ cố gắng chèn ép những vị bác sĩ, y tá trong phòng hồi sức cấp cứu và lấy cả đồ ăn của lũ trẻ.
Tô Tô từng bước theo sau anh Bì, nhìn cảnh hỗn độn hai bên, đôi mắt trở nên lạnh lùng hơn. Anh Bì ở bên cạnh thu bàn chân dính sữa bột lại, đôi tay run rẩy đỡ cô y tá dưới đất lên, quay đầu gọi: “Bác sĩ Trạc, bác sĩ Trạc, mang sữa bột...”
“Đây… đây!”
Trạc Thế Giai chưa lên thì Tẩm Nguyệt đã ôm Duệ Duệ đến, trong tay cô ôm một đống sữa bột, đẩy đám người để lao vào, đưa toàn bộ sữa bột vào lòng y tá, vội vàng nói:
“Đừng cho bọn trẻ uống sữa dưới đất, ăn cái này đi, đồ sạch đó. Đây đều là sữa cho trẻ sơ sinh mà bác sĩ Trạc chọn lựa kỹ càng ở siêu thị rồi.”
Y tá Lương Tiểu Kỳ ngơ ngẩn, ôm đống sữa bột bối rối đứng tại chỗ nhìn anh Bì, nhìn Tô Tô, nhìn Tẩm Nguyệt rồi lại nhìn Duệ Duệ sau đó chợt òa lên khóc:
“Bác sĩ Hồng, bác sĩ Hồng, chúng ta... chúng ta được cứu rồi, đám trẻ được cứu rồi!”
Cô y tá vừa hét vừa khóc, còn ôm đống sữa cúi lạy Tô tô, anh Bì và Tẩm Nguyệt một cái rồi mới chạy vào phòng cách ly. Một lát sau, bên trong vang lên tiếng loạt xoạt, một vị bác sĩ nam gầy gò, tinh thần ủ rũ mệt mỏi bước ra ngoài.
Ông mặc đồng phục bác sĩ màu trắng hơi ngả vàng, chắc là do nhiều ngày chưa được thay giặt. Tuy nhiên, thân là bác sĩ, lại ở trong phòng hồi sức cấp cứu nên ông ưa sạch sẽ, đồng phục bị rách trông hơi xộc xệch nhưng không hề bị dính vết bẩn nào.
Ông còn đeo ống nghe khám bệnh trên cổ, vừa đi vừa để một tay trên ống nghe theo thói quen, tựa như chuẩn bị sẵn sàng để lúc nào cũng có thể kiểm tra tình trạng của bệnh nhân. Nhìn thấy ba người Tô Tô, Tẩm Nguyệt và anh Bì, vị bác sĩ Hồng đó nhíu mày, nghiêm túc nói:
“Nói các anh chị bao nhiêu lần rồi, đi vào phòng hồi sức cấp cứu phải dùng bao giày y tế, mặc đồ bảo hộ vào! Thôi bỏ đi, bỏ đi, cảm ơn sữa bột của mọi người. Bên ngoài an toàn rồi à? Bao giờ chính phủ mới cho đội cứu hộ đến đón những đứa trẻ này?”
“Bác sĩ Hồng, ông là bác sĩ Hồng đúng không? Tôi… tôi là Từ Tấn, người phụ nữ của tôi tên là Tả Tĩnh. Trước mạt thế một ngày cô ấy đã sinh cho tôi một đứa con trai ở bệnh viện các ông, nó đâu rồi? Con trai tôi còn sống chứ? Còn sống chứ?”
Tô Tô chưa kịp trả lời thì anh Bì đã lao lên túm vai bác sĩ Hồng lắc mạnh vài cái. Bác sĩ Hồng nhìn như sắp ngất, chớp mắt hai cái cố tập trung tinh thần, suy nghĩ, gật đầu rồi nói:
“Còn, còn sống. Trẻ ở lồng kính số 13 sức sống rất mãnh liệt, nhưng mấy ngày liền ăn không đủ chất nên tình trạng không mấy khả quan. Hơn nữa phải ăn sữa bột không sạch nên hôm nay hơi bị tiêu chảy.”
“Ăn không đủ chất??? Sao lại không đủ chất?” Anh Bì nóng nảy, như nhớ ra gì đó đột nhiên quay ra nhìn đám người sống sót ngoài cửa sắt, tức trợn mắt, khuôn mặt dữ tợn quát to, “Có phải các người ném sữa bột của con trai tôi xuống đất không? Có phải các người không???”
Anh Bì lúc này làm gì còn dáng vẻ đáng thương bị người khác cô lập chứ? Biểu cảm trên khuôn mặt anh ta chớp mắt trở nên hung ác, nhìn là nhận ra ngay phong cách trùm xã hội đen. Đôi mắt tức giận đến đỏ lên, làm người ta không khỏi nghi ngờ anh Bì có thể chém chết đám người sống sót ngoài kia ngay sau đó.
Đám người sống sót lúc trước còn nóng lòng muốn giết anh Bì giờ phút này đối diện với sự hung ác của anh Bì thì câm như hến, sợ hãi. Có người còn trốn sau lưng bốn “anh lính”, không dám đối diện với anh Bì.
Nhưng anh Bì cũng chỉ tức giận như vậy, giờ con trai anh còn sống nên anh nào có rảnh rỗi đi chém người khác chứ. Đương nhiên đi thăm con trai quan trọng hơn, vì thế dưới sự thúc giục của anh Bì, bác sĩ Hồng đành đưa anh Bì đi tìm đứa trẻ nằm ở lồng số 13.
Hộ Pháp sau ba lớp cửa sắt chán ghét đám người sống sót đang đứng sau lưng mình, trong mắt chứa ánh sáng tàn bạo, quay người đi tìm đầu của Tả Tĩnh để lấy tinh hạch. Anh vừa đi thì ba người Diệp Dục cũng tản ra ai làm việc nấy. Bảo họ bảo vệ đám người sống sót này ư? Kiếp này không có khả năng đó nữa đâu.
Bốn lá chắn vừa đi, đám thuộc hạ của anh Bì nhìn đám người sống sót đầy vẻ bất lương, nhưng suy cho cùng thì họ không cao to như bốn anh lính kia, mà cũng không có khí thế như của anh Bì nên đám người sống sót đó không sợ họ chút nào. Hơn nữa họ nhanh chóng chú ý đến balo to tướng mà đám du côn đeo sau lưng.
Bên trong phòng hồi sức cấp cứu cho trẻ sơ sinh, Tô Tô nhìn một lượt xung quanh. Chỗ này khá rộng, sau ba lớp cửa sắt là một phòng làm việc cho bác sĩ. Đi thẳng theo phòng đó là đến khu để lồng ấp cho trẻ, máy móc bên ngoài mỗi lồng ấp vẫn còn đang hoạt động, có vẻ như thiết bị điện ở phòng hồi sức này vẫn hoạt động bình thường.
Bác sĩ Hồng vừa đẩy cánh cửa vừa dày vừa nặng của gian phòng cách ly ra, từng tiếng khóc nỉ non của lũ trẻ truyền ra ngoài. Tô Tô đứng cách khá xa, có thể thấy năm sáu đứa trẻ bên trong đang khua bàn tay bé xíu, khóc thét lên, chắc là đói quá không chịu được.