Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Chương 61: Nông gia nhạc (2)

Trước Sau

break
Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Vân Sơ ở trong phòng lúng túng một hồi lâu mới bình tĩnh lại và chọn ra một bộ quần áo để thay. Khi thay nội y, cô chần chừ một lúc xác định cái yếm mỏng này mặc vào sẽ không có điểm lồi mới yên tâm mặc áo ngoài lên.

Giấu chiếc váy và đồ lót đã thay vào trong chăn bông, Vân Sơ bước tới trước cửa, ho nhẹ hai tiếng trước khi vươn tay ra mở cửa.

Đây là lần đầu tiên Trạm Vân Tiêu nhìn thấy Vân Sơ mặc cổ trang. Ánh mắt hắn lóe lên, thật lòng khen ngợi: “Bộ đồ này rất vừa với ngươi, màu xanh lam cũng rất hợp với ngươi".

Đột nhiên được người khác phái khen ngợi hết lời như thế, trong lòng Vân Sơ có vài ngọn lửa nhỏ, nay lại bùng lên. Thật vất vả đè nén ngọn lửa nhỏ trong lòng xuống, Vân Sơ khẽ ho một tiếng nhắc nhở: “Chúng ta nên đi thôi".

Trạm Vân Tiêu lại lắc đầu: "Còn chưa được. Ngươi chờ ta, ta đi một lát rồi về".

Vứt xuống một câu như vậy, Trạm Vân Tiêu lại chạy mất hút.

Vân Sơ nhấc chân đá vào ngưỡng cửa, trên mặt lộ ra vẻ buồn bực: "Chuyện gì đây không biết".

Trạm Vân Tiêu chạy ra khỏi Kình Thương viện, một đường chạy thẳng tới chủ viện của Tần thị.

Thấy nhi tử gấp gáp như thế, Tần thị trong lòng kỳ quái, vội hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì thế?".

Trạm Vân Tiêu không trả lời câu hỏi của Tần thị, cũng không đoái hoài tới giải thích tiền căn hậu quả mà vội vã nói: "Ta sẽ nói sau, bây giờ ta muốn mượn Lục Ti tỷ tỷ dùng một lát".

Đây đúng là chuyện hiếm lạ. Trong phút chốc, Tần thị hoài nghi có phải mình nghe lầm rồi không.

Không phải trước đây nàng không đưa nha hoàn qua cho nhi tử. Nàng không nghĩ đến chuyện khác, chỉ là thấy nha hoàn hầu hạ so với gã sai vặt sẽ chu đáo hơn. Vấn đề này, nàng đã phải lăn qua lộn lại giảng giải cho nhi tử nghe rất nhiều lần. Nhưng mặc kệ nàng khuyên thế nào, Trạm Vân Tiêu chỉ hạ quyết tâm không muốn nha hoàn hầu hạ trong viện hắn.

Bởi vậy giờ nghe nhi tử chủ động muốn người, trước không đề cập tới Lục Ti có bao nhiêu mừng rỡ, chính là trong lòng Tần thị cũng kích động không thôi. Rốt cuộc nhi tử đầu gỗ nhà mình cuối cùng cũng khai khiếu, biết hỏi nàng muốn nữ nhân rồi.

Nhưng thấy nhi tử gấp gáp như thế, trong lòng Tần thị lại cảm thấy hắn quả thật quá mức vội vàng xao động rồi. Chẳng qua mọi người đều nói "nhà cũ bị cháy"*, nhi tử nàng đã hai mươi hai tuổi nên có sốt ruột một chút thì người làm nương như nàng cũng có thể thấu hiểu chút.

(*) 老房子着火 - Nhà cũ bị cháy: ý là khó dập tắt lửa, khó cứu. Nói chung là chỉ những thăng trầm của cuộc đời. Tiền Chung Thư đã nói trong sách "Vây thành", đại ý là, tình yêu của người lớn tuổi giống như một ngôi nhà cũ đang bốc cháy, một khi tình huống phát sinh, nó sẽ bùng cháy và trở nên không thể ngăn cản.

Tần thị gật đầu với Lục Ti, sau đó vẫy tay với nhi tử nói: "Nương biết ngươi gấp nên sẽ không nói nhiều. Ngươi mau đi đi".

Mặc dù không biết Tần thị tại sao lại có biểu hiện này, nhưng Vân Sơ còn đang chờ trong viện nên Trạm Vân Tiêu không đoái hoài tới việc nghĩ sâu hơn. Hắn dẫn theo Lục Ti trở về Kình Thương viện.

Bước chân của Trạm Vân Tiêu rất lớn, Lục Ti phải lon ton chạy theo hắn mới đuổi kịp. Nàng nhìn chòng chọc vào bóng lưng Trạm Vân Tiêu, trong mắt tràn đầy tình ý, trong lồng ngực sắp nén không được sự hưng phấn.

Làm nha hoàn thiếp thân của đương gia chủ mẫu, Lục Ti tự nhận bản thân là có chút tư sắc. Trạm Vân Tiêu là Tam công tử trong phủ, gần đây còn được Hoàng Thượng phong làm Quận công, muốn nói trong lòng Lục Ti không có ý nghĩ khác với hắn là không thể nào. Nhưng Lục Ti tuyệt đối không ngờ rằng, Tam công tử vẫn luôn đối với bọn nha hoàn trong phủ không thay đổi sắc mặt sẽ chọn mình.

Lục Ti vừa chạy bước nhỏ đuổi theo vừa phải chú ý dáng vẻ của mình. Rất sợ Trạm Vân Tiêu đột nhiên quay đầu lại, lại thấy dáng vẻ của mình không tốt mà cảm thấy bất mãn.

Nhưng nàng suy nghĩ nhiều rồi, Trạm Vân Tiêu một đường không hề quay đầu nhìn lại. Tới Kình Thương viện, hai chân nàng mới bước vào cửa viện còn chưa kịp kích động đã bị hắn sai đi giúp Vân Sơ chải đầu.

Câu nói từ trên thiên đường ngã xuống địa ngục, chắc là chỉ như vậy. Lục Ti nhìn nữ nhân xuất hiện trong phòng công tử mà không kịp phản ứng. Vẫn là Trạm Vân Tiêu lên tiếng thúc giục mới khiến nàng lấy lại tinh thần. Tới lúc này, Lục Ti còn có cái gì mà không hiểu đâu.

Nhớ tới sự kích động trước đó của bản thân, Lục Ti cúi đầu kéo ra một nụ cười giễu cợt, trào phúng mình hồi nãy tự mình đa tình. Mặc dù trong lòng đủ loại chua xót, nhưng chủ tử là Trạm Vân Tiêu đã mở miệng phân phó, Lục Ti chỉ có thể cúi đầu và siết chặt nắm tay của mình. Lại lần nữa ngẩng đầu, trên mặt nàng đã thay thế bằng một nụ cười xán lạn.

Trạm Vân Tiêu từ phòng trong lấy ra một hộp trang sức. Hộp vừa mở ra, Lục Ti lập tức nhận ra đây là trang sức mà công tử hỏi muốn phu nhân lúc trước. Sau lại thấy công tử trịnh trọng như thế, trong lòng Lục Ti không khỏi lại nhấc lên thao thiên cự lãng(*).

(*) một cơn sóng lớn - 滔天巨浪.

Nữ tử trước mắt này rốt cuộc là người phương nào, lại có thể để cho công tử đối xử thận trọng như thế.

Đều đã thu qua nhiều đồ của Trạm Vân Tiêu, nên bây giờ suy nghĩ của Vân Sơ cũng có chút thay đổi. Khách sáo với anh cũng vô dụng, vì vậy cô trực tiếp chọn lấy ít trang sức và khuyên tai mà mình thích từ trong hộp.

Sau khi chọn xong trang sức, Vân Sơ vẫn không quên nói với anh: "Những thứ này coi như là tôi mượn của anh. Chờ về........chờ khi trở về tôi sẽ trả lại".

Vốn Vân Sơ muốn nói đợi khi về thời không của cô, cô sẽ trả lại cho Trạm Vân Tiêu. Nhưng lại cố kỵ trong phòng còn có người khác nên vội vàng đổi một câu nói mập mờ hơn, dù sao anh có thể hiểu được.

Trạm Vân Tiêu vội vàng xua tay nói: "Chỉ là mấy món trang sức bình thường, cũng chẳng đáng là bao nhiêu tiền. Ngươi đã nhận rồi thì đừng nói tới trả hay không trả".

Nghe công tử nói, Lục Ti chấn kinh mở to hai mắt, trong lòng oán thầm đã sắp nhảy ra khỏi cổ họng: Đây mà là trang sức bình thường hả? Không nói cái khác, chỉ nói tới việc phu nhân nhà nàng khi nghe nói nhi tử muốn tặng lễ vật cho người thương, nàng ấy đã lấy ra tất cả bảo bối áp đáy hòm của mình.

Chỉ riêng cây trâm gài tóc trên tay Vân Sơ thôi, nó được khảm một viên bích tỉ thạch được xưng tụng là giá trị liên thành, càng không nói đến nhuyễn ngọc, mã não, tụ ngọc trên những món trang sức khác. Bất luận một món nào trong chiếc hộp này đều là có giá trị không nhỏ. Lục Ti thực sự không biết liệu công tử có cảm thấy đuối lý khi gọi những món đồ trang sức này là những thứ bình thường hay không.

Rõ ràng là không có cái nào là bình thường cả! Lục Ti ở trong lòng lớn tiếng gào thét.

Trải qua chuyện vòng ngọc và cây trâm ngọc trước đó, Vân Sơ tự nhiên sẽ không tin hai chữ "bình thường" Trạm Vân Tiêu nói.

Nếu không phải đang ở thời cổ đại, và sợ người khác cho rằng mình bị điên thì Vân Sơ nhất định sẽ dùng dây chun buộc tóc lại, chứ không muốn đeo trang sức của anh.

Lục Ti ngày thường đều chải đầu cho Tần thị nên nàng rất quen tay. Cân nhắc đến lời nói cử chỉ của Vân Sơ nhìn không giống như người đã có hôn phối, nàng liền cầm chiếc lược gỗ lên chải cho Vân Sơ một búi tóc xoắn ốc buộc nửa, lại thêm hai sợi tóc mai rũ xuống hai bên. Đây là kiểu tóc nữ tử chưa lập gia đình thường chải.

Sau khi cài trang sức lên cho Vân Sơ, Lục Ti lui sang một bên nói nhỏ: "Đã xong rồi, Vân cô nương nhìn xem có hài lòng hay không, nếu không thích nô tỳ sẽ đổi kiểu khác".

Trong phòng Trạm Vân Tiêu chỉ có một chiếc gương đồng. Hai mắt Vân Sơ gần như muốn trừng rớt ra ngoài cũng vẫn không thể thấy rõ bản thân ở trong gương. Tuy là vậy, nhưng khi nghe Lục Ti hỏi, Vân Sơ vẫn gật đầu lia lịa bởi cô đã nóng lòng muốn đi điền trang du chơi lắm rồi, cô nói: "Tối rất hài lòng, cứ để vậy đi, cám ơn cô".

Nghe được Vân Sơ nói tạ ơn, Lục Ti vội vàng cúi đầu vì kinh sợ: "Đây là nô tỳ nên làm, sao xứng đáng với lời cảm ơn của ngài".

Thấy đối phương phản ứng lớn như thế, Vân Sơ xấu hổ gãi gãi mặt, không biết phải làm sao.

Cuối cùng vẫn là Trạm Vân Tiêu đang chờ ở bên ngoài hỏi xong chưa, Vân Sơ theo đó vội vàng trả lời lại: "Xong rồi đây, lập tức ra liền".

Vân Sơ vội vàng mở cửa bước ra ngoài, nhưng sau khi ra tới ngoài viện, cô mới cảm thấy đứng ngồi không yên là như thế nào.

Dọc theo con đường cô không thể nào ổn định tâm thần để cẩn thận thưởng thức đình đài lầu các, ngói xanh hiên rộng, hành lang chạm khắc tỉ mỉ nối dài liên miên mà cô đã nhìn thấy trên đường đi. Bởi mới chỉ đi đến cửa lớn viện tử nơi Trạm Vân Tiêu ở, Vân Sơ đã mất gần nửa tiếng đồng hồ đi bộ, chưa kể tới ánh mắt người xung quanh ném tới.

Dọc đường đi, hạ nhân Trạm phủ đều rất tò mò khi nhìn thấy bên người công tử xuất hiện một nữ tử xa lạ.

Vân Sơ bị những người này nhìn chằm chằm đầy hiếu kỳ không khỏi khẩn trương kéo ống tay áo Trạm Vân Tiêu lại. Thấy anh quay đầu lại, cô liền thấp giọng hỏi: "Tôi cứ vậy đi tới đi lui trong nhà anh liệu không tốt lắm không?".

Không nói cái khác, riêng việc cô từ trống rỗng xuất hiện đã đủ khả nghi rồi.

Trạm Vân Tiêu nhìn ống tay áo đang bị kéo của mình, thật vất vả mới đè xuống khóe miệng đang vểnh lên. Hắn vẫn nhớ rõ đám người Lâm Nghiêm đang cách đó không xa, nên không thể biểu hiện quá mức luống cuống được.

Hắn cũng hạ thấp thanh âm an ủi: "Không cần lo lắng, những việc này ta sẽ giải quyết. Ngươi cứ vui vẻ chơi đùa là được, không cần lo mấy chuyện nhỏ nhặt này".

Nghe Trạm Vân Tiêu nói vậy, Vân Sơ cuối cùng cũng yên tâm. Không thể không nói, cảm giác có người bảo bọc quả thật không tệ.

Vân Sơ không biết cưỡi ngựa, nên chỉ có thể ngồi trong xe ngựa đi tới điền trang và thầm ghen tị với Trạm Vân Tiêu và mấy người Lâm Nghiêm. Nhưng chờ khi xe ngựa chạy vào đường lớn, cô đã bỏ qua sự ghen tị của mình.

Trên đường cái tiếng người huyên náo nhộn nhịp, cửa hàng to to nhỏ nhỏ và quầy hàng san sát nối tiếp nhau. Người đi bộ dừng lại trước cửa hàng hay quầy hàng yêu thích của mình và chọn cho mình những món đồ bản thân vừa ý.

Đây chính là phố xá cổ đại chân chính, tuy không phồn hoa như trên TV nhưng lại sống động hơn nhiều.

Mà bởi vì nơi này là Kinh thành, mặc kệ là lượng người đi bộ hay số lượng cửa hàng trên đường phố, đều so với phủ thành mà cô nhìn thấy lần trước ở chỗ Ngô Bảo Tú phồn hoa hơn nhiều. Hoàn toàn là bức chân dung của một thời đại thịnh thế.

Thấy Vân Sơ kéo rèm lên, hưng phấn nhìn chằm chằm khắp nơi. Trạm Vân Tiêu liền nói: "Nếu ngươi cảm thấy hứng thú, vậy chờ từ điền trang trở về ta sẽ cùng ngươi đi dạo một vòng”.

Trạm Vân Tiêu rất tinh tường nhận ra thái độ của Vân Sơ với mình có chuyển biến. Đây chắc chắn là một tin tức khiến hắn cảm thấy hưng phấn. Bởi vậy lúc hắn hỏi Vân Sơ, giọng điệu của hắn đã mang theo mấy phần thân mật mà hắn thậm chí còn không nhận ra.

Vân Sơ lúc này cũng không nghĩ nhiều, nghe Trạm Vân Tiêu nói sẽ cùng cô đi dạo phố, trong lòng chỉ lo vui mừng liền gật đầu đồng ý mà không cần nghĩ ngợi: "Được!".

Mấy người Lâm Nghiêm cưỡi ngựa theo ở phía sau, nhìn công tử nhà mình đang cưỡi ngựa lại hận không thể áp cả người vào trên xe ngựa. Bọn hắn do dự có nên tiến lên nhắc nhở công tử hay không. Dù sao lúc này còn đang trên đường cái, nói thế nào cũng nên chú ý hình tượng một chút.

Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt tươi cười trên mặt công tử chưa từng hạ xuống, bọn hắn tuy có tâm khuyên nhủ, nhưng lại sợ sau khi đánh gãy công tử và người trong lòng ở chung sẽ bị công tử đuổi về biên quan.

Lâm Nghiêm sợ thì sợ nhưng nhìn công tử như thế, lại nhịn không được ở trong lòng suy đoán lai lịch của Vân Sơ.

Phải biết rằng với tư cách là tùy tùng thiếp thân, ngoại trừ khi công tử ở trong Kình Thương viện thì hắn không có thời khắc nào là không đi theo bên người công tử. Rõ ràng mấy ngày nay công tử không hề ra cửa, vậy Vân cô nương này làm sao lại xuất hiện trong phủ được thế?

Lại nói lúc trước, bọn hắn từ trước cho tới bây giờ không hề biết khi nào thì công tử lại có người trong lòng.

Vị Vân cô nương này tựa như là quỷ tới vô ảnh đi vô tung vậy, đột nhiên lại xuất hiện ở bên người công tử.

- -- HẾT CHƯƠNG 61 ---
break
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc