Khi cánh cửa gỗ xuất hiện vào buổi tối, Vân Sơ lập tức kéo Trạm Vân Tiêu cùng xuống lầu ngay khi nghe thấy tiếng chuông gió vang lên. Trong tất cả các vị khách ghé thăm siêu thị của Vân Sơ đến hiện tại chỉ có mình Ôn Noãn là người duy nhất có điện thoại di động ngoại trừ Trạm Vân Tiêu, cho nên cô ấy là người đến đầu tiên. Đến được sớm như vậy cũng là vì cô ấy đã đặt báo thức chín giờ kém năm lăm trên điện thoại của mình.
Thấy Ôn Noãn là vị khách đầu tiên đến siêu thị hôm nay, Vân Sơ lập tức đưa cho cô ấy đôi bông tai mà cô đã chuẩn bị trước đó và cảm ơn sự giúp đỡ trước đó của cô ấy. Ôn Noãn khá băn khoăn không dám nhận lấy đôi bông tai Vân Sơ đưa. Dưới cái nhìn của cô ấy, cô cũng chỉ là người mở miệng đề cập và thúc đẩy chuyện này mà thôi. Tuy nói nhờ có cô mà vấn đề khó khăn của hai người Vân Sơ được giải quyết, nhưng nói ngược lại thì cũng nhờ có chuyện này mà đã giúp một trong những học sinh của cô có được một điều kiện cuộc sống tốt hơn. Vốn là cô cũng không giúp được gì nhiều, nên cảm thấy có hơi xấu hổ nếu nhận món quà này.
Vân Sơ thấy cô muốn cự tuyệt liền nhanh tay mở nắp hộp gỗ ra để Ôn Noãn thấy rõ đồ vật bên trong. Cô nói: "Đây không phải là thứ gì giá trị, chỉ là một đôi bông tai ngọc trai thôi. Nó vốn dĩ chỉ là đồ vật bình thường, nhưng do tôi mang từ cổ đại về nên nói sao chúng vẫn là đồ cổ. Cô cứ nhận đi, bằng không trong lòng tôi sẽ băn khoăn".
Vân Sơ cố ý chọn một đôi bông tai không quá nổi bật. Phần thân chính bằng bạc và có một viên ngọc trai to bằng ngón tay út treo lơ lửng bên dưới. Thứ này đặt ở bên chỗ Trạm Vân Tiêu chỉ tốn có mấy lượng bạc, xác thực không tính là trân quý. Ngọc trai thật sẽ tự mang một lớp bóng, cho nên đôi bông tai đặt trong hộp hiện tại ở dưới ánh đèn chiếu sáng của đèn sợi đốt phía trên càng làm chúng trông tinh tế và nội hàm hơn.
Ôn Noãn thường thích sưu tập một số đồ trang sức nhỏ. Tuy gia cảnh nhà cô thuộc dạng khá giả nhưng cô thường chỉ sẵn sàng mua mấy món đồ hiệu nhỏ từ mấy trăm tới hơn một ngàn, chứ không nỡ chi tiền mua hàng xa xỉ phẩm động một tí là hơn vạn. Đôi bông tai ngọc trai này ngay lập tức đã tóm lấy sự chú ý của Ôn Noãn. Ánh mắt của cô ấy rất tốt, nên đương nhiên có thể nhìn ra chỗ trân quý của đôi bông tai này. Cùng với giá trị cổ của nó, nói gì cũng phải trị giá một trăm ngàn tệ (=340tr) là nhỏ nhất.
Thấy cô ấy thích, Vân Sơ cũng không muốn khách sáo với cô ấy, cô trực tiếp nhét chiếc hộp nhỏ có hoa tai vào tay cô ấy. Vân Sơ không phải người thích nợ ơn người khác. Nếu có thể dùng đồ vật để trả hết ân tình của Ôn Noãn, vậy đối với Vân Sơ mà nói đó chính là giải pháp tốt nhất.
Lúc gọi đồ ăn ngoài, Vân Sơ còn tri kỷ hỏi xem Ôn Noãn có gì muốn ăn không. Ôn Noãn cũng thuộc dạng thèm ăn, cô lập tức móc từ trong túi ra năm trăm tệ nhờ Vân Sơ gọi giúp thêm một phần tôm hùm chua cay, để cô ấy xách về từ từ ăn. Loại chuyện thuận tay này Vân Sơ đương nhiên không ngại giúp đỡ, cô không những gọi cho Ôn Noãn một phần tôm hùm, mà còn gọi thêm năm cân tôm càng để cô ấy mang về ăn dần.
Agula là vị khách thứ hai ghé siêu thị. Nay chỗ bọn hắn đã gặp hai trận mưa và không thiếu nước, nên hai lần ghé siêu thị và rời đi này hắn hầu như không mua thêm thứ gì. Vân Sơ hiểu rõ đây là Agula lo lắng chính mình không có thứ đáng giá để trả cho cô nên mới xấu hổ không dám mở miệng yêu cầu mua đồ. Cô đã cùng anh nói, mấy viên đá quý anh tặng trước đây rất có giá trị nên anh muốn gì thì cứ việc nói ra. Còn nếu thứ anh muốn trong siêu thị không có bán, vậy cô có thể ra ngoài mua giúp anh.
Tuy nhiên, Agula quả thực không phải loại người tham lam, cho dù Vân Sơ đã nói như vậy thì hắn vẫn kiên trì không muốn bất kỳ vật gì. Hắn chẳng qua chỉ đưa cho Vân Sơ mấy tảng đá nhìn có đẹp mắt hơn chút thôi, liền đã có được nguồn nước sạch giúp các tộc nhân của mình có thể sống sót qua hạn hán. Ngoại trừ nước trong, Vân Sơ còn cho hắn rất nhiều lương thực, vải vóc và các tư liệu máy móc khác nhau. Giờ đây, chân núi nơi Agula và các tộc nhân của mình sinh sống đã hoàn toàn thay đổi.
Người trong bộ lạc đều là người chăm chỉ, cần cù. Hai tháng này, bọn hắn vẫn luôn bận rộn kiến thiết gia viên của mình. Bọn hắn đã chế tạo ra rất nhiều gạch đất, và đã xây dựng được bảy ngôi nhà gạch đất ngay dưới chân núi. Ngay khi ngôi nhà đầu tiên được xây lên, Agula đã đi vào và cảm nhận nó. Nhà xây bằng gạch đất tuy không mát mẻ bằng trong hang đá, nhưng thắng ở thông thoáng khí, không ngột ngạt, và ở trong nhà cũng không cảm thấy quá nóng.
Bảy căn nhà gạch này hiện là nơi sinh sống của những người có cống hiến rõ ràng cho bộ lạc. Chẳng hạn như Agula, Santan và Chilo.
Mặc dù còn rất nhiều người vẫn đang sinh sống ở trong hang nhưng các ngôi nhà vẫn đang được xây dựng liên tục. Dựa theo hiệu suất hiện tại thì có lẽ ở trước mùa đông có thể xây dựng xong đủ nhà gạch cho toàn bộ người của bộ lạc ở. Khoảng thời gian này, mọi người đã dần quen với cuộc sống không phải ra ngoài săn bắt hái lượm hàng ngày nữa, ngược lại đem tất cả tinh lực của mình vùi đầu vào xây nhà và chăm sóc hoa màu trong đất.
Những dây leo của khoai tây mà Agula trồng lúc đầu đã phát triển rất um tùm. Theo lời của Vân Sơ, bọn hắn đã kịp thời cắt bớt một số dây leo để đảm bảo rằng những củ khoai tây bị chôn vùi dưới đất có thể trưởng thành đủ chất dinh dưỡng. Những cây đậu tương trồng sau này cũng đã cao đến đầu gối người lớn rồi, hiện tại chúng đã nở ra rất nhiều hoa nhỏ màu tím nhạt.
Theo Agula thấy, tuy rằng đậu nành trồng hơi muộn nhưng đất dưới chân núi rất màu mỡ, nếu dựa theo tốc độ sinh trưởng của đậu nành như hiện nay, hẳn có thể kịp thời thu hoạch trước khi đợt tuyết đầu tiên rơi xuống. Với hai lần kinh nghiệm trồng trọt này, Agula cũng tự tin hơn về việc trồng trọt vào năm sau.
Bây giờ hắn ghé thăm siêu thị cũng chỉ muốn trò chuyện với mấy người Vân Sơ nhiều hơn, để hiểu rõ hơn về sự vật ở hiện đại. Đối với hắn, những kiến thức này là định hướng và niềm tin để hắn quản lý bộ lạc của mình về sau. Tất nhiên, cũng thuận tiện ở chỗ Vân Sơ nếm được nhiều đồ ăn ngon hơn. Đây cũng là động lực để Agula mỗi ngày đều chạy đến chỗ khu đất hoang một chuyến. Rốt cuộc, đồ ăn của hiện đại Agula ăn một lần tức là ít đi một lần. Hiện tại có cơ hội không ăn, vậy chờ lúc cửa gỗ biến mất hắn có nghĩ muốn ăn đồ ăn mỹ vị như vậy cũng không có mà ăn.
Lần này, Vân Sơ có chuẩn bị cho Agula một chút quà, đó là một trăm thùng rượu đế lớn. Đây là rượu đế số lượng lớn thực sự. Là Vân Sơ cùng Trạm Vân Tiêu đã lái xe chạy ba chuyến mới gom đủ số rượu này ở các hương trấn bên dưới. Giá cả không đắt còn bao no. Với số rượu này, Agula có mang về uống vài năm cũng không sợ hết.
Trước lúc đồ ăn được giao tới, bọn họ như lẽ thường ngồi trò chuyện với nhau giết thời gian. Trước kia đều là Vân Sơ và Tiết Xuân Đào ngồi tán gẫu, còn mấy người đàn ông Agula, Lỗ Bằng Thiên vac Trạm Vân Tiêu sẽ ngồi bên cạnh yên lặng nghe và nhắm rượu.
Trạm Vân Tiêu trước đây thường trầm mặc ít nói, thế mà hôm nay lại khác hẳn mọi khi. Hắn lấy từ trong túi ra một tờ giấy hôn thú màu đỏ vừa ra lò lắc lắc ở trước mặt Agula và Ôn Noãn. Nhìn tờ giấy đỏ kia, Agula không biết đây là vật gì, còn riêng Ôn Noãn thì biết rõ. Cô có hơi ngạc nhiên nhưng sau lại cảm thấy hợp tình hợp lý, ban đầu vốn dĩ họ nóng lòng muốn xử lý chuyện thân phận chính là sau này có thể thuận lợi kết hôn mà.
Nghĩ tới Trạm Vân Tiêu là người cổ đại, Ôn Noãn liền chắp tay hướng về hai người nói lời chúc phúc: "Lĩnh chứng rồi hả? Chúc mừng, chúc mừng nha! Chúc hai người trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử nhé".
Động tác của Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu thật là quá nhanh, làm Ôn Noãn không kịp chuẩn bị cái gì. Tuy rằng trên tay không có phong bao đỏ nhưng cô vẫn lén đếm ra tám trăm tệ trong túi rồi đưa cho Vân Sơ làm tiền mừng.
Người khác đưa tiền mừng theo lý cô nên mời cơm. Nhưng hiện tại hai người Vân Sơ còn chưa có dự tính mở tiệc rượu, hơn nữa chỗ Ôn Noãn ở là vùng núi, bọn họ có mở tiệc rượu thì cô ấy cũng không tới được.
Ôn Noãn vẫn kiên trì muốn đưa: "Tối nay cô gọi nhiều món như vậy, không phải là mở tiệc rượu sao?".
Vân Sơ nghe vậy không biết nói lại làm sao, nên đành nhận lấy tiền mừng Ôn Noãn đưa.
Agula tuy rằng không biết ý nghĩa của việc lĩnh chứng là gì, nhưng trải qua Ôn Noãn giải thích cuối cùng hắn cũng hiểu rằng đây là một chuyện đáng giá để chức mừng. Ngồi trên ghế, hắn vươn tay sờ khắp người mình rồi quẫn bách phát hiện trên người mình không có thứ gì có thể đưa ra làm lễ vật.
Thấy động tác của Agula, Vân Sơ liền nói: "Bọn tôi nói cho mọi người biết chuyện này không phải vì đòi hỏi lễ vật, chỉ là muốn chia sẻ niềm vui này với mọi người mà thôi, không có ý tứ gì khác cả".
Thực ra, Vân Sơ căn bản chưa muốn nói ra chuyện này cho mấy người Agula biết, nhưng lại không chịu nổi tâm tình xao động bồn chồn của Trạm Vân Tiêu.
Có trời mới biết anh ấy đã mang theo giấy hôn thú bên người từ lúc nào. Hơn nữa, mới gặp mặt hai người Ôn Noãn còn chưa kịp hàn huyên mấy câu đã không dằn nổi mà lôi giấy hôn thú ra thêu ân ái rồi. Vân Sơ cảm thấy Trạm Vân Tiêu một khi hào hứng lên, thì quả là ngăn không được nội tâm kích động của anh ấy.
Sợ Agula lại băn khoăn tới lát sau sẽ móc ra xương thú đưa cho mình làm hạ lễ, Vân Sơ nhanh trí ở trước lúc anh mở miệng đã đứng dậy đi tới chỗ kệ hàng cầm một bình rượu đế xuống. Sau trở về chỗ ngồi rót cho anh một chén đầy.
Rượu mà lần trước Agula lấy về từ chỗ Vân Sơ đã bị người trong bộ lạc mở rộng bụng uống một chầu, cho nên chỗ rượu đó thoáng cái chỉ còn lại một thùng. Cũng bởi vì chỉ còn lại một thùng rượu nên ngày ngày nó đều bị các tộc nhân nhớ thương không ngừng. Làm hắn lúc ăn cơm cũng không dám quang minh chính đại lấy ra uống, mà chỉ có thể tối đi ngủ lén uống hai ngụm giải đã nghiền.
Rượu ngon trước mắt, Agula hiện tại cũng không quan tâm đến vướng bận tặng quà cho Vân Sơ nữa. Hắn lập tức ngồi xuống bưng ly rượu lên mỹ mỹ nhấp một hớp nhỏ. Chỉ nhìn điệu bộ này của hắn, hiển nhiên chính là một cái lão tửu quỷ.
Lại nói về Trạm Vân Tiêu, sau khi có chứng minh thư thì cả người cũng khác hẳn. Trước kia vì sợ làm cho người khác chú ý tới mình nên lúc ở bên ngoài muốn bao nhiêu điệu thấp thì có bấy nhiêu điệu thấp. Nếu như không tất yếu thì hắn căn bản sẽ không mở miệng nói chuyện với người khác. Nhưng bây giờ hắn đã có thân phận hợp lý, ở bên ngoài cũng không cần lộ ra vẻ rụt rè nữa, sau khi nhận điện thoại báo rằng đồ ăn đã giao tới thì liền từ trên ghế đẩu đứng dậy đi ra ngoài nhận đồ ăn.
Vân Sơ ngược lại thì thấy rất vui đối với chuyện này, có người giúp cô lấy chuyển phát nhanh thì có thể để cô được dịp ngồi lười rồi. Cũng không biết sự nhiệt tình này của Trạm Vân Tiêu còn có thể duy trì bao lâu nữa đây.
Đồ ăn nhanh đã mang về, Vân Sơ bỗng nhận ra hai vợ chồng Lỗ Bằng Thiên đến giờ vẫn chưa tới. Cô có chút không xác định là cánh cửa gỗ bên chỗ bọn họ có phải đã biến mất rồi không.
Ôn Noãn cũng nhớ tới cặp đôi người cổ đại lần trước mình nhìn thấy ở đây, lại quay đầu liếc nhìn hộp tôm càng cay to trước mặt, cô có chút không xác định hỏi Vân Sơ có đợi bọn họ không.
Trong lòng Vân Sơ ẩn ẩn có chút dự cảm, sợ rằng bọn họ hôm nay không đợi được hai người Lỗ Bằng Thiên nên có hơi thất vọng mất mát hướng Ôn Noãn lắc đầu.
"Không cần chờ đâu, chúng ta cứ ăn trước đi. Tôi có gọi rất nhiều đồ ăn, nên dù lát bọn họ có tới thì vẫn đủ ăn".
Tuy nhiên, giọng nói của Vân Sơ còn chưa rơi xuống đất thì chiếc chuông gió treo trên cửa gỗ lại vang lên. Vân Sơ trợn mắt há hốc mồm, không thể tin được mọi chuyện sẽ lại trùng hợp đến như thế. Cô mới bảo hai người Ôn Noãn không cần chờ, hai người Lỗ Bằng Thiên đã tới rồi hả?
Chẳng qua, không phải Lỗ Bằng Thiên và Tiết Xuân Đào mà Vân Sơ quen thuộc đến đây, mà là một gương mặt hoàn toàn xa lạ. Tướng mạo của vị khách mới tới rất nổi bật, vì anh ta có một khuôn mặt không thể phân biệt ra là nam hay là nữ. Gương mặt ấy đẹp đến mức làm Vân Sơ khá băn khoăn không biết nên xưng hô gọi ra làm sao. Hơn nữa, quần áo đối phương mặc trông cũng rất kỳ quái. Quần áo trên người anh ta không phải vải cotton cũng không phải vải công nghiệp khác như polyester, mà là vải huỳnh quang nhìn rất có cảm giác của khoa học kỹ thuật tương lai.
Đối phương vừa tới, đến chào hỏi mấy người Vân Sơ một câu cũng chưa có mà bước chân vội vã đi thẳng tới trước quầy thu ngân, ánh mắt sáng rực nhìn đồ ăn đang bày trên bàn.