Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Chương 106

Trước Sau

break
Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Kết quả cuối cùng của cuộc thảo luận là Trạm Vân Tiêu vẫn thích có thêm một chiếc vòng cổ hơn. Hắn nói đeo trên cổ sẽ an toàn hơn là đeo trên cổ tay.

Vân Sơ nhớ tới đồ trang sức của cổ đại chỉ có hai chất liệu là vàng và bạc. Nếu dùng chúng làm thành dây chuyền thì không đủ an toàn. Cô thấy vẫn nên tới Khánh thị và mua cho anh một sợi dây chuyền bằng bạch kim hoặc thép titan thì hơn, chúng so với vàng hay bạc thì rắn chắc hơn nhiều.

Thương lượng xong chuyện chuông gió, Vân Sơ nhìn người yêu đang ngồi bên cạnh, đại não cuối cùng cũng phát ra tin nhắn tới lúc ngủ. Vân Sơ ngáp một cái, đứng dậy khỏi ghế sô pha và nói: "Trong tủ lạnh có đồ ăn đấy, nếu anh đã tỉnh thì có thể tự mình đi lấy. Em cần trở về ngủ bù đây, nếu có chuyện thì gọi em nhé".

Trạm Vân Tiêu gật đầu biểu thị mình biết rồi, sau vươn tay đẩy Vân Sơ về phòng ngủ và nói: "Nàng đi ngủ đi, ta ngủ thêm một lát".

Một giấc này của hai người trực tiếp ngủ đến trưa.

Trạm Vân Tiêu có dậy sớm hơn một chút, nhưng sợ làm phiền Vân Sơ nên sau khi tỉnh lại cũng không dám làm ồn tránh nháo tới cô. Hắn tự mình mò mẫm mở TV, giảm âm lượng xuống thấp rồi chuyên tâm nằm xem. Cũng bởi vì Vân Sơ thật sự quá buồn ngủ, lại thêm trong tiềm thức biết rõ Trạm Vân Tiêu đang ngủ ở phòng khách nên cô cảm thấy cực kỳ an toàn. Vì vậy, khi Trạm Vân Tiêu mở TV lên, sau lại hoảng hốt tìm nút giảm âm lượng trên bảng điều khiển từ xa, cô đều chưa từng bị anh nháo tới tỉnh.

Tuy nhiên, Vân Sơ không bị hù tới, nhưng Dương Vi đang làm việc ở tầng một lại bị hù dọa.

Có trời mới biết cô ấy đã sợ hãi như thế nào khi chợt nghe thấy tiếng TV khi chỉ có mình cô trong siêu thị.

Chẳng lẽ bà chủ từ quê bạn trai đã về?

Dương Vi nghi hoặc, nhưng cũng không dám tự tiện lên lầu xem xét. Không nói tới chỗ cầu thang còn có cửa sắt, mà Dương Vi đã làm việc trong tiệm Vân Sơ cũng gần nửa năm nên cô ấy hiểu rất rõ tính tình của Vân Sơ.

Bà chủ của mình đa số thời gian là người cực kỳ dễ nói chuyện. Bình thường nếu nhà trẻ chỗ con trai Dương Vi học có hoạt động, chỉ cần Vân Sơ không bận, cô mở miệng nói xin nghỉ là Vân Sơ sẽ để cho cô đến trường tham gia hoạt động. Hơn nữa, ở cùng Vân Sơ khá thoải mái, cô không giống các ông chủ bà chủ khác luôn tận lực làm khó dễ người. Tới ngày trả lương cũng rất thống khoái quyết toán lương cho, đã thế còn thường xuyên thưởng thêm nữa.

Đúng là tiền lương Vân Sơ trả không tính là cao, nhưng siêu thị nằm gần nhà nên đi làm hay đưa đón con rất thuận tiện. Chính vì vậy nên Dương Vi thực sự rất hài lòng với công việc của mình và chân thành mong muốn sinh ý của Vân Sơ có thể tốt. Như vậy, cô ấy có mới thể tiếp tục làm việc ở đây.

Lần này Vân Sơ nói với cô rằng cô ấy muốn đi thăm họ hàng ở quê Trạm Vân Tiêu, và trực tiếp giao mọi chuyện trong tiệm cho Dương Vi quản lý. Dương Vi cảm thấy đây là bà chủ tin tưởng cô tuyệt đối mới làm như thế, vừa hay chồng cô phải tăng ca trên công trường nên Tết này anh ấy quyết định không về ăn Tết để kiếm thêm tiền. Vì vậy mười mấy ngày qua cô chỉ nghỉ mỗi ngày ba mươi và ngày mùng một đầu năm, thời gian còn lại đều dẫn theo con trai cùng tới siêu thị trông nom.

Cô nghĩ rất đơn giản, sinh ý siêu thị tốt nhất là vào dịp năm mới. Cô ngồi đây trông tiệm nhiều thêm một ngày tức là có thể kiếm nhiều thêm chút tiền. Không nói cái khác, chỉ nói về những thân thích sống trong mấy tòa chung cư gần đây nếu đi xuống lầu lại phát hiện lễ vật mình mang đi tặng không đủ phân lượng, còn không phải sẽ chạy tới siêu thị của bọn cô mua thêm hai vỉ sữa bò à.

Trong dịp Tết Nguyên Đán này, Dương Vi đã bổ sung sữa trong cửa hàng hai lần và lần nào cũng bán hết sạch. Ngay cả mấy loại như đồ uống, hạt dưa, bánh kẹo hay gia vị trong siêu thị cũng được tiêu thụ rất nhanh. Năm trước, Dương Vi thấy giỏ hoa quả ở các siêu thị khác bán rất chạy nên cô còn tự mình làm chủ chạy tới chợ bán buôn mua về hai mươi giỏ hoa quả. Chỉ trong mấy ngày ăn Tết này, gần như đã bán hết sạch giờ chỉ còn thừa lại hai ba giỏ. Chỗ còn thừa được cô bày ở ngoài cửa siêu thị bán giảm giá. Với hai mươi giỏ hoa quả, siêu thị đã kiếm được gần một ngàn khối tiền ngoài định mức.

Dương Vi mò không ra có phải Vân Sơ đã về không, nên lấy điện thoại di động ra và gửi tin nhắn WeChat cho cô ấy. Chẳng qua Vân Sơ đang ngủ say nên không thấy tin nhắn từ cô. Lại thêm, tiếng TV trên lầu rất nhanh đã ngừng lại nên Dương Vi không có xoắn xuýt nhiều, cô tiếp tục cầm điện thoại ngồi xem phim truyền hình.

Bởi vì trong lòng đã có dự đoán, nên lúc trưa thấy Vân Sơ dẫn theo Trạm Vân Tiêu xuống lầu, Dương Vi mặc dù có chút kinh ngạc nhưng cũng không quá mức khoa trương. Cô chỉ hơi xấu hổ chỉ vào bát mì bò trước mặt nói: "Trưa nay em lười nấu cơm, không bằng để em đi xào hai món cho hai người nhé?".

Đây là lần đầu tiên Dương Vi gặp Trạm Vân Tiêu. Trong lòng cô cảm thấy bạn trai bà chủ rất đẹp trai, chỉ là kiểu tóc có hơi quái quái, không lẽ anh ấy đội tóc giả. Dù sao cô vẫn còn trẻ tuổi, nên biết hiện tại đang lưu hành mốt mặc Hán phục. Có rất nhiều người thường hay mặc quần áo cổ trang, trang điểm rất đẹp và còn đội cả tóc giả đi ra ngoài.

Vân Sơ giới thiệu hai người lẫn nhau, rồi lắc đầu nói với Dương Vi: "Không cần đâu, bọn chị sẽ ra ngoài ăn".

Chú ý tới ánh mắt Dương Vi thỉnh thoảng sẽ không tự chủ rơi vào trên tóc Trạm Vân Tiêu. Nghĩ tới dù sao nơi này cũng là huyện thành nhỏ, đợi lát nữa ra cửa chỉ sợ người lớn tuổi sẽ còn tò mò hơn về mái tóc của anh, nên Vân Sơ lại chạy gấp lên lầu tìm một chiếc mũ lưỡi trai mang xuống cho anh đội.

Trạm Vân Tiêu vẫn còn cần trở lại cổ đại, nên mái tóc dài này của anh khẳng định không thể cắt. Ở cổ đại ngoại trừ tăng nhân ra, nếu có người vô cớ cắt ngắn tóc chắc chắn sẽ trở thành kẻ khác người. Vậy nên mấy ngày Trạm Vân Tiêu ở lại đây, tốt hơn hết vẫn nên đội mũ khi ra ngoài. Ngoài ra, còn cần mua thêm quần áo nữa. May mắn là ngay đầu đường có một cửa hàng quần áo nam, tuy không phải hàng hiệu lớn nhưng ứng phó khẩn cấp vẫn là có thể. Vân Sơ kéo Trạm Vân Tiêu vào trong tiệm nhìn từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài và chọn mua một bộ quần áo cho anh.

Không phải Vân Sơ keo kiệt không nỡ mua mua mua cho anh, mà cô nghĩ đến việc sẽ đưa anh tới Khánh thị ngày mai. Mua quần áo ở Khánh thị thì sẽ có nhiều lựa chọn hơn, đến lúc đó cô sẽ càng thoải mái mà lựa chọn đồ cho anh. Cam đoan cho anh hưởng thụ đủ loại đãi ngộ phú bà bao nuôi của thời hiện đại.

Nghĩ đến sở thích ăn cay của Trạm Vân Tiêu, Vân Sơ trực tiếp đưa anh tới nhà hàng lẩu lớn nhất huyện thành. Quán lẩu này là một nhà hàng lâu đời, nghe nói đã làm lẩu ở Thanh thành hơn 30 năm rồi. Ông chủ ở đây được truyền từ thế hệ cha sang thế hệ con.

Đây chính là lẩu đường đường chính chính, nó khác với nồi lẩu nhỏ mà hắn ăn ở chỗ Vân Sơ. Trạm Vân Tiêu ăn rất hài lòng, thậm chí còn gọi thêm hai lần đồ ăn. Vân Sơ trong khi đó đã ngừng giữa hiệp một lát. Cô thấy anh chính là động vật ăn thịt. Thịt bò mềm rất được anh ưu ái, sau khi ăn liên tiếp bốn đĩa anh vẫn tỏ vẻ chưa hài lòng, tiếp đó là lát bụng cay* và dải bụng ngựa**.

- ----

(*) 麻辣毛肚片 - Lát bụng cay: là một món ăn Hồ Nam.



(**) 马肚条 - Dải bụng ngựa: một món ăn chế từ dạ dày ngựa.

- ----

Dù sao bữa cơm này Vân Sơ chỉ ăn mấy miếng đã cảm thấy no rồi, thời gian còn lại đều ngồi nhìn anh ăn.

Có lẽ vì hai người thân ở hiện đại, hoặc do Trạm Vân Tiêu đang mặc quần áo hiện đại nên rơi vào mắt Vân Sơ rất mới mẻ. Dù sao bữa cơm này cô ăn không ra bao nhiêu tư vị, lực chú ý hoàn toàn rơi hết vào trên người anh. Vừa nhìn, Vân Sơ thu nhỏ trong tâm cô vừa ôm trái tim của chính mình vừa không ngừng cảm thán quá đẹp trai. Bạn trai của mình quả là quá đẹp trai, bình thường chỉ nhìn anh đã thấy hạnh phúc tràn đầy rồi. Quả nhiên ứng với câu tú sắc khả san của cổ nhân. 

Sau khi ăn trưa xong, Vân Sơ cảm thấy bánh bao vị ngô của nhà hàng lẩu này ăn rất ngon, lại nghĩ đến khoảng thời gian này Dương Vi cũng vất vả nên lúc tính tiền đã nhờ ông chủ gói thêm một phần mang về. Mặc dù Dương Vi đã ăn trưa nhưng cô ấy có thể cầm bánh bao này về cho con trai ăn. Thằng bé kia thế nhưng là một con mèo háu ăn đấy.

Trở về nhà, Vân Sơ bảo Trạm Vân Tiêu lên tầng trước, còn mình ở lại tầng một đi xem tình hình thu nhập trong cửa hàng lúc cô vắng nhà. Tính tới cuối cùng trong sổ sách còn dư ra hơn chín trăm tệ, Dương Vi vội vàng nói cho Vân Sơ biết chuyện cô ấy tự chủ trương mua một lô giỏ hoa quả về bán trong siêu thị.

Ý tưởng mua giỏ trái cây này Vân Sơ lúc trước quả đúng là không có nghĩ tới. Nguyên nhân chính là vì ngoại trừ ngày Tết, giao thông trên con phố này đều ở mức trung bình, mà trái cây lại là thứ không để được lâu. Vậy nên ngoại trừ lần đó cô chạy tới chợ bán buôn mua mấy giỏ hoa quả để mang qua bên Trạm Vân Tiêu, thì hầu như trong siêu thị chưa từng bán hoa quả.

Giỏ hoa quả là do Dương Vi tự bỏ công ra mua về bán. Cô ấy một lòng vì muốn tốt cho trong tiệm, nhưng Vân Sơ không thể thu về số tiền kiếm được từ việc bán giỏ hoa quả.

"Giỏ hoa quả này là em tự mình bỏ công sức nhập về bán, cho nên tiền này em tự mình giữ đi".

Vân Sơ hào phóng, nhưng Dương Vi lại khá thấp thỏm. Nghe Vân Sơ nói, mặt cô ấy ngay lập tức đỏ bừng vì khẩn trương. Thấy cô ấy như vậy, Vân Sơ vì không muốn cô ấy bị quẫn bách liền đánh nhịp quyết định tiền bán giỏ hoa quả cô nhận hai trăm coi như tiền Dương Vi mượn để nhập hàng, bảy trăm còn lại thì cô ấy tự mình giữ. Có như vậy Dương Vi mới cảm thấy bình tĩnh hơn khi nhận tiền. Nhưng chính cô cũng không phải loại người không rõ ràng, biết đây là bà chủ có tâm muốn giúp cô và cô đương nhiên rất cảm kích.

Bàn giao xong chuyện sổ sách trong tiệm, Vân Sơ lại nói cho Dương Vi biết chuyện ngày mai cô muốn tới Khánh thị một chuyến. Nếu không có gì ngoài ý muốn, vậy cô sẽ ở lại Khánh thị hai ngày. Đợi khi cô từ Khánh thị trở về, sẽ cho phép Dương Vi nghỉ vài ngày để bù vào ngày nghỉ đợt Tết. Cô ấy có thể thừa dịp này dẫn con trai lên thành phố ở cùng chồng vài ngày trước khi bắt đầu nhập học.

An bài như vậy tự nhiên là tốt. Dương Vi vội vàng gật đầu, biểu thị cứ làm như vậy đi. Ngày mai và ngày mốt cô ấy sẽ tiếp tục tới đây làm. Dặn dò xong chuyện trong tiệm, Vân Sơ lên lầu tìm Trạm Vân Tiêu, cả hai nép vào ghế sô pha xem TV suốt một buổi trưa.

Trạm Vân Tiêu hiện tại đang trong giai đoạn tò mò về mọi thứ, bất kể là xem cái gì trên TV cũng vô cùng hăng hái. Suốt cả một buổi trưa hắn vừa cầm điều khiển vừa xem phim dân quốc, phim chiến tranh, phim cổ trang, thậm chí cả phim quan hệ mẹ chồng nàng dâu đô thị nữa. Các thể loại phim khác hắn không hiểu rõ nên không bình phẩm nhiều. Riêng lúc xem phim cổ trang thấy những phục sức màu sắc tiên diễm mà nhân vật chính mặc, hắn nhịn không được bắt đầu phê phán.

"Thời của chúng ta thuốc nhuộm đắt lắm. Ngoại trừ Thánh nhân trong cung và các danh môn thế gia, nào có ai sẵn sàng chi nhiều tiền như vậy để nhuộm vải có màu sắc rực rỡ mà làm thành quần áo".

Thấy anh xem TV quá nghiêm túc, Vân Sơ đành phải nhắc nhở một câu. Những chương trình truyền hình này đều do diễn viên thực hiện, bọn họ hầu như là dựa vào mặt mà ăn cơm nên vì để xuất hiện trước ống kính thật đẹp mắt, họ không thể nào mặc mấy bộ đồ hóa trang bụi bẩn hay nhạt nhòa để quay hình được. Lại nói, hầu hết người xem sẽ không mua trướng phim truyền hình tả thực như thế.

Ban đêm Trạm Vân Tiêu như thường ngủ ở ghế sô pha. Thật ra vì sợ anh trong đêm bị cảm lạnh, Vân Sơ đã nói để anh tới trong phòng cô ngả ra đất nghỉ. Dù sao phòng cô có mở điều hoà không khí nên rất ấm. Ở trong mắt Vân Sơ, cô ngủ trên giường còn Trạm Vân Tiêu ngủ trên mặt đất, căn bản không sao cả. Nhưng Trạm Vân Tiêu là một cổ nhân bảo thủ, nói cái gì cũng không chịu bước chân vào phòng của Vân Sơ, tựa như trong phòng của cô là cấm địa không bằng.

Là con gái, sự dè dặt của Vân Sơ chỉ đủ để cô chủ động nói một lần. Nếu Trạm Vân Tiêu đã không nguyện ý, vậy cô cũng không ép anh ngủ trong phòng.

Cuối cùng, Vân Sơ chỉ có thể đóng cửa phòng bếp, cửa phòng tắm, cửa sổ,.v.v.....rồi để cửa phòng mình mở toang. Hy vọng gió nóng trong phòng cô có thể thổi vào phòng khách nơi Trạm Vân Tiêu ngủ. Mặc dù hiệu quả không tốt lắm, nhưng xét cho cùng, nó có thể khiến nhiệt độ trong phòng khách cao hơn một chút.

Sợ anh thấy nhàm chán, Vân Sơ đưa anh máy tính bảng đã sạc đầy để giết thời gian. Mà hành động này của cô mang đến hậu quả chính là----- vào lúc mười giờ rưỡi tối khi cô muốn đi ngủ, vẫn còn có thể nghe thấy tiếng động loáng thoáng từ phòng khách. Nghe tiếng hình như là mấy bài hát nền của video ngắn.

Cô có thể lý giải Trạm Vân Tiêu do đến một môi trường hoàn toàn xa lạ, nên vội vàng muốn dùng mọi cách trong tay anh để thiết lập hiểu biết cơ bản về hiện đại càng nhanh càng tốt. Và với anh mà nói, máy tính bảng hay TV chính là đường tắt giúp anh nhanh hiểu rõ về cuộc sống hiện đại hơn.

Nghĩ đến ngày mai lái xe về Khánh thị, Trạm Vân Tiêu có thể ngủ bù trên xe nên Vân Sơ cũng không thúc giục mà tự mình nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Vân Sơ thức dậy rất sớm vào ngày hôm sau, còn Trạm Vân Tiêu đang rất mong chờ chuyến đi tới Khánh thị hôm nay nên vừa rửa mặt xong liền vội vàng thúc giục cô mau đi thôi. Thấy anh vội vã như vậy, Vân Sơ cũng không định trì hoãn thời gian dẫn anh cùng ra ngoài ăn sáng nữa. Hai người mỗi người cầm một ổ bánh mì, một chai sữa bò từ trong tiệm rồi cùng ra cửa.

Vốn Vân Sơ còn tưởng rằng hôm nay Trạm Vân Tiêu sẽ ngủ trong xe. Kết quả vừa lên xe, anh lại giống như một đứa trẻ chưa lớn, đầu tiên là chỉnh ghế ngồi ngả trước ngả sau mấy lần, tới khi tận hứng mới nắm lấy dây an toàn chuyên tâm thưởng thức phong cảnh phía ngoài.

Lần này Vân Sơ từ cổ đại mang về không ít thỏi vàng ròng. Hôm nay cô gói ghém đầy một ba lô thỏi vàng, tính toán mang tới Khánh thị xem có bán ở tiệm đồ cổ được không. Nói đến cùng, cô và chủ cửa hàng đồ cổ đã làm ăn với nhau hai lần, nếu không bán được với anh ta thì chắc cũng không bán được ở nơi khác.

Một ba lô chứa đầy thỏi vàng rất nặng, khoảng chừng hơn mấy chục cân. Nếu không phải hôm nay có Trạm Vân Tiêu đi cùng, Vân Sơ khẳng định một lần không thể cầm theo nhiều như thế. Tới Khánh thị, Vân Sơ trực tiếp lái xe chạy tới tiệm đồ cổ trước. Chuyến đi này của cô cũng thật trùng hợp, ông chủ tiệm đang dùng bữa sáng ngay trong cửa hàng. Thấy Vân Sơ, ông ta vội vàng nhiệt tình chào hỏi cô và mời cô cùng ăn sáng.
break
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc