Cho đến khi đã cúp điện thoại, lòng Diệp Y Dung vẫn sợ hãi như trước. Cô nôn nóng xiết chặt lon coca, từng tiếng “bép bép” vang lên, lon nước ngọt trong tay dần thay đổi hình dạng, trở nên méo mó.
Cô lo lắng chờ đợi điện thoại của quản lý Tống Vũ Trạch, vô cùng hy vọng Tống Vũ Trạch có thể liên lạc với “Octavia”, sau đó nói cho cô biết tất cả chỉ là sự nhầm lẫn trong quá trình thông báo, vốn bị từ chối là nghệ sĩ khác. Vô cùng hy vọng tất cả đều không phải là thật, đây chỉ là một sự bất ngờ, một trò đùa mà thôi.
Trở thành người đại diện cho quảng cáo của “Octavia” mùa này đối với cô mà nói, thật sự là quá mức quan trọng, cô không nghĩ được nhiều hơn nữa. Cô vô cùng sợ hãi khi nghe thấy tin dữ “Thay người”. Vị trí này, nhất định cô phải đoạt được, bằng bất cứ giá nào cũng phải nắm chặt trong tay!
Diệp Y Dung ngẩn người nắm chặt điện thoại trong tay, chuẩn bị để có điện thoại gọi tới thì nhấc máy ngay lập tức.
“Giả vờ lơ đãng nắm lấy tay anh…” Di động Diệp Y Dung kêu lên, cô gần như ấn nút nghe theo phản xạ.
“Alo, Tống tiên sinh, rốt cuộc thế nào rồi ? Có phải nhầm hay không ? Không phải nên là Cố An Kỳ sao?”
Tống Vũ Trạch thở dài, tiêu diệt hoàn toàn hy vọng cuối cùng của Diệp Y Dung: “Quá trình thông báo hủy bỏ tư cách casting không hề nhầm lẫn, đúng là cô bị knockout. Cố An Kỳ… vẫn có tên trên danh sách.”
“Sao lại thế được…” Diệp Y Dung lẩm bẩm, dường như đã bị dọa choáng váng.
Sao có thể thế được? Rốt cuộc thì sao lại như thế? Vì sao người bị thay là cô mà không phải Cố An Kỳ? Rõ ràng hiện tại truyền thông đều thổi theo hướng cô đã dự tính không phải sao?
Cô suy nghĩ nhưng không ra kết quả gì. Ngày thường cô ra tay mặc dù không quá sạch sẽ nhưng cũng không để lại nhược điểm để người ta bắt được, lúc nặc danh tố cáo với tòa soạn cô cũng sử dụng điện thoại công cộng, sẽ không ai biết cô chính là người lén gọi điện thoại.
Cô bây giờ đang là người bị hại, là tân binh bị “Tiền bối” bắt nạt đánh đập. Không những cô đang trở thành tâm điểm cực nóng mà còn nắm giữ những tin tức có giá trị rất cao, vì sao “Octavia” lại thay cô? Rõ ràng cô đã vượt qua lần khảo hạch đầu tiên, chuẩn bị tuần sau tham gia casting mà!
Vì sao? Vì sao người bị “Octavia” thay là cô? Diệp Y Dung trăm tư không thể lý giải, càng nghĩ càng không hiểu. Cô càng nghĩ càng cảm thấy “Octavia” đã đưa nhầm tin từ chối, bởi vì theo cô thấy, với địa vị bây giờ sao cô vô duyên vô cớ bị đuổi được chứ.” Không, không, chắc chắn là nhầm lẫn! Cố An Kỳ sao không bị từ chối! Vì sao là tôi!”
“Diệp Y Dung, cô tỉnh táo lại nghe tôi nói.” Giọng Tống Vũ Trạch nâng cao lên, quát cho Diệp Y Dung tỉnh lại, cô không nói gì, chẳng qua không còn tiếp tục phản bác là nhầm lẫn nữa.
“Tôi vừa gọi điện hỏi cho rõ, lần này cô bị đuổi là quyết định của lãnh đa͙σ cấp cao, tình huống cụ thể họ không chịu tiết lộ, chỉ nói là vì các nghệ sĩ khác vẫn đang trong thời gian khảo hạch nên họ không thể để lộ thông tin.” Tống Vũ Trạch dừng một chút, “Gần đây cô có làm chuyện gì mà tôi không biết không?”
Tống Vũ Trạch trầm giọng hỏi, giọng nói trầm thấp của anh làm Diệp Y Dung hoảng sợ, vội vàng trả lời: “Không có, tôi không làm gì, tôi làm sao có thể làm gì được chứ? Gần đây không phải anh đều theo tôi chạy lịch trình sao? Tôi làm gì không phải anh rất rõ sao?”
Tống Vũ Trạch không trả lời, chỉ trầm mặc. Diệp Y Dung chột dạ, chỉ sợ Tống Vũ Trạch đột nhiên tiếp tục truy vấn khiến cô lộ ra sơ hở. Cô biết Tống Vũ Trạch luôn phản đối cô ra mặt tranh đấu với Cố An Kỳ, nếu anh biết chuyện này, chỉ sợ sẽ tức giận không nhỏ, lại dạy dỗ cô một bài.
Tống Vũ Trạch đúng là không hỏi gì nữa, thật lâu sau… đến lúc Diệp Y Dung tưởng Tống Vũ Trạch đã phát hiện cô nói dối, tức giận cúp điện thoại thì anh đột nhiên mở miệng: “Người tặng hoa hồng trắng cho Cố An Kỳ… Cô biết anh ta là ai không?”
“Ý anh là người tặng hoa hồng trắng cho chính là lãnh đa͙σ cấp cao của ‘Octavia’ sao?”
Diệp Y Dung bất ngờ hỏi.
Đúng rồi, bó hoa hồng trắng! Diệp Y Dung đột nhiên nhớ lần tham gia 《 Ngôi sao thi tài 》Cố An Kỳ nhận được một bó hoa hồng trắng. Cô suy nghĩ rất lâu, đến nay vẫn không biết ai là người tặng hoa Cố An Kỳ. Đúng rồi đúng rồi! Như vậy thì đúng rồi ! Chắc chắn! Chắc chắn đây là do cô ta làm, nhất định là Cố An Kỳ ti tiện muốn trừ bỏ đối thủ nên cố ý đi tiếp cận lãnh đa͙σ của “Octavia”, cầu xin họ khai trừ cô khỏi danh sách.
“Chết tiệt, tôi biết mà, Cố An Kỳ là loại không tốt đẹp gì mà.” Diệp Y Dung căm hận nói, “Chỉ biết thông đồng với đàn ông, dùng đàn ông làm bàn đạp.”
Tống Vũ Trạch trầm không nói gì, trong lòng anh hiểu được, Cố An Kỳ thanh cao như vậy, luôn biết cách bảo vệ mình, giữ mình trong sạch, tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ “Quy tắc ngầm”. Nếu cô thật muốn đi con đường “Quy tắc ngầm ” thì đi tìm lãnh đa͙σ cấp cao của “Octavia” , đối tượng có chức vụ nhỏ bé đó làm gì, cô đi tìm đa͙σ diễn nổi tiếng hoặc người cầm quyền “Octavia” cho rồi.
Anh biết Diệp Y Dung lúc này tức giận đến hôn mê rồi, tuy nhiên anh lại không biết nên nói gì mới tốt, chỉ đành nghe Diệp Y Dung ở đầu kia điện thoại không ngừng mắng chửi.
“Không được, không thể bỏ qua việc này như vậy được!” Diệp Y Dung không thể thở được, toàn thân run lên, “Cố An Kỳ, tôi không chiếm được thì cô cũng đừng mơ tưởng đến! Cô càng muốn nổi tiếng trong giới giải trí, tôi càng muốn nghiền cô thành tro!”
“Alo , alo ?” Tống Vũ Trạch vừa định nói gì đó thì Diệp Y Dung đã cắt đứt điện thoại, gọi lại lần nữa cũng không có ai nghe máy, có những tiếng tút dài chứng tỏ cô ta đang gọi cho ai đó. Chết tiệt, cô ta lại định làm gì?
Tống Vũ Trạch giờ phút này không còn quan tâm chuyện quảng cáo của “Octavia” nữa, trong lòng tràn đầy suy nghĩ xem Diệp Y Dung rốt cuộc định làm gì.
Mất đi cơ hội lầm người đại diện của”Octavia” tất nhiên là tổn thất không nhỏ, nhưng “Núi xanh còn đó, không sợ không có củi đốt”, sẽ có cơ hội khác. Diệp Y Dung bây giờ đang được yêu thích vô cùng, sự nghiệp dần dần phất lên.
Nhưng nếu cô ta lại gây ra chuyện ngu xuẩn gì…
“Chết tiệt!” Tống Vũ Trạch khẽ chửi một câu, gọi xe đi tới nhà Diệp Y Dung…
Ba ngày trôi qua, lần gièm pha thật thật giả giả về Cố An Kỳ nay đã chuyển thành “Chuột chạy qua đường, mọi người tới đánh*” . Kỳ thật cho dù cô đứng ra giải thích thì quần chúng cũng không tin là thật, họ luôn có tâm lý, trong giới showbiz đều là “Bắt nạt kẻ yếu”, hay mọi chuyện đều có “Tấm màn đen”.
(*dùng để ví người bị mọi người căm ghét)
Diệp Y Dung thân là tân binh bị “người già” là cô bắt nạt, là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng nếu cô ra mặt, ngược lại sẽ không ít người cảm thấy khó tin, cảm thấy cô cố ý tạo ra “Tấm màn đen” đó.
Cố An Kỳ mấy ngày nay không có lịch trình gì, nói cho hoa mỹ thì là ở trong nhà “Nghỉ ngơi cho khỏe”, nói khó nghe thì là “Bị giam cầm” . Chẳng qua cô cũng không khẩn trương, không cần phải đi đâu, mỗi ngày trôi qua đều rất thoải mái, thích làm gì thì làm đó, thói quen cuộc sống hàng ngày vẫn diễn ra đều đặn. Dáng vẻ thản nhiên giống như… đã nắm chắc phần thắng trong tay, không hề nhìn thấy hai chữ “Khẩn trương”.
Trong khi cô đang nhàn nhã thì Chu Á Kiệt quả thực là bận đến phát điên. Gần đây anh hận không thể biến thêm vài bản sao để dùng, ngày nào cũng bận đến mức chân không chạm đất. Hợp đồng quảng cáo đã ký kết đột nhiên yêu cầu hủy bỏ không ít, mấy hợp đồng thay đổi khiến anh quay cuồng đến sứt đầu mẻ trán, một mặt trấn an các nhà quảng cáo, một mặt còn phải giúp Cố An Kỳ tìm người trong đoàn làm phim đến làm chứng.
Nhiều người trong đoàn làm phim đều làm thuê cho đài truyền hình, ai cũng không muốn vì Cố An Kỳ mà đánh mất bát cơm. Mọi người đều không chịu ra mặt giúp đỡ, ngay cả chị Trương cũng vậy, thấy Chu Á Kiệt thì vòng đi đường khác. Trịnh Văn Quân mấy ngày nay đều đến đoàn làm phim giúp Cố An Kỳ cầu xin vài nhân viên, nhưng không có kết quả, gần như có thể nói là không ai chịu giúp Cố An Kỳ.
Đoàn làm phim không ai ra mặt làm chứng, mà Trịnh Văn Quân lại không thể ra mặt nói giúp Cố An Kỳ, bởi vì giờ phút này cho dù anh nói gì thì mọi người cũng không tin, cho rằng anh đang bảo vệ bạn gái. Anh sẽ bị nói thành người bị Cố An Kỳ che mắt, tình thế càng thêm xấu.
Dương Văn Lâm cũng từng là người quản lý của Cố An Kỳ một thời gian, thấy trên người cô có bóng dáng của Lâm Huyên Di. Chuyện về Trịnh Văn Quân cũng là Cố An Kỳ gọi cho anh, cũng vì cô nhắc nhở nên anh mới có thể trấn an Trịnh Văn Quân trước, nói cho cậu ấy biết nếu cậu ấy ra mặt thì sẽ gây ra hậu quả gì với Cố An Kỳ.
Anh vô cùng không hy vọng cô sẽ ngã xuống, tuy rằng chỉ ở bên cạnh Cố An Kỳ một khoảng thời gian rất ngắn, nhưng phong thái cô và Lâm Huyên Di giống nhau luôn làm anh chú ý. Lâm Huyên Di đã qua đời, không thể nào trở lại thế giới này được nữa. Tuy biết rõ nhưng anh vẫn luôn nhớ tới cô gái luôn gọi anh bằng biệt danh “vυ" em”, “Chồng bảo vệ” này.