“Vì sao đột nhiên lại trả lời như vậy?” Sau khi buổi phỏng vấn kết thúc Dương Văn Lâm hỏi Tô Dật Phàm.
“Trả lời cái gì?” Tô Dật Phàm hỏi ngược lại như hoàn toàn không biết Dương Văn Lâm đang hỏi về chuyện gì.
“Chuyện của Cố An Kỳ và Trịnh Văn Quân.” Dương Văn Lâm cau mày, “Vì sao lại trả lời vấn đề này? Anh không cần nói giúp cho họ.”
“Dương tiên sinh, tôi nghĩ anh đã nhầm một chuyện.” Tô Dật Phàm chỉnh lại áo vest, bình tĩnh quay người, “Tôi căn bản không hề giúp gì cho họ, chuyện của họ cũng không liên quan đến tôi.”
Không liên quan đến anh… thật sao? Dương Văn Lâm suy nghĩ nhìn Tô Dật Phàm, lần này việc anh giúp đỡ Cố An Kỳ và Trịnh Văn Quân kỳ thật đã quá rõ ràng. Thiên vương có lực ảnh hưởng không nhỏ đến quần chúng, trước mặt mọi người anh lại tuyên bố Cố An Kỳ và Trịnh Văn Quân là những nghệ sĩ anh coi trọng, fan của anh chắc chắn sẽ ủng hộ hai người họ, dù cho Âu Dương Thừa đã cảnh cáo anh không được nhúng tay vào chuyện này song anh vẫn tham gia vào.
Dương Văn Lâm biết rõ Tô Dật Phàm không phải người thích chõ mũi vào chuyện người khác, nhưng sao lần này anh phải làm như vậy thì anh cũng đoán không ra. Đôi mắt đen củaTô Dật Phàm thâm thúy khiến người ta không nhìn ra được anh đang vui hay giận, thân là ảnh đế nếu muốn che giấu suy nghĩ của mình thì không một ai có năng lực hiểu được.
Tuy nhiên Dương Văn Lâm có thể cảm giác được Tô Dật Phàm không phải không quan tâm đến hai người kia như anh đã nói, anh thật sự coi trọng họ, cũng dùng hết tâm sức để bảo vệ hai vị hậu bối này.
Tô Dật Phàm, anh đúng là người nghĩ một đằng nói một nẻo. Dương Văn Lâm thở dài, cũng không định vạch trần Tô Dật Phàm, chỉ giúp anh thu xếp mấy thứ chuẩn bị cho lịch trình tiếp theo.
“Cố An Kỳ, Cố An Kỳ…”
Cố An Kỳ quay đầu, mê mang nhìn Chu Á Kiệt.
“Cô có nghe tôi vừa nói gì hay không?”
“Xin lỗi, mời anh nói lại lần nữa.” Cô thu hồi tầm mắt.
“Hình như hôm nay tâm trạng cô không được tốt” Chu Á Kiệt nhíu mày, “Đây đã là lần thứ hai rồi.”
“Tôi xin lỗi, ” Cố An Kỳ dừng một chút, “Nói tiếp chủ đề vừa rồi đi.”
Trong lòng cô rất loạn nên bị mất tập trung. Từ sau khi xem xong buổi phỏng vấn của Tô Dật Phàm cô không thể nào bình tĩnh được. Không phải cảm động, không phải cảm kích, mà là nghi ngờ và khó hiểu. Rõ ràng anh quen biết Lâm Huyên Di nhưng sao cô không có một chút ấn tượng nào về anh? Vì sao lần này lại giúp cô? Có lẽ tất cả chỉ là trùng hợp nhưng Cố An Kỳ không nghĩ thế, sự nghi ngờ trong lòng như một cái gai không nhổ ra được. Tô Dật Phàm… Anh có liên quan đến cái chết của cô hay không?
Chu Á Kiệt nhận ra Cố An Kỳ không muốn nhiều lời nên cũng không miễn cưỡng cô, chỉ nói thẳng: “Sắc mặt cô không được tốt lắm, khi ra ngoài nhớ đánh má hồng đậm một chút nếu không lại bị viết lung tung.”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ đánh má hồng .” Cố An Kỳ tức giận trả lời mang theo sự không kiên nhẫn. Chu Á Kiệt kinh ngạc nhìn vào mắt Cố An Kỳ, trông vẫn bình tĩnh kiên nhẫn cơ mà, hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Anh suy nghĩ, cuối cùng vẫn không hỏi nguyên nhân cô khác thường.
“Sáng nay là cảnh cuối cùng của cô trong《 Bảo vệ cô bé lọ lem》, nhớ quay cho tốt.”
Cố An Kỳ gật đầu tỏ vẻ đã biết. Sáng nay sẽ quay cảnh độc thoại nội tâm của cô, sau đó cô không cần đến đoàn làm phim nữa. Khi vừa cầm kịch bản mới cô đã tiện tay lật vài trang, cuối cùng chỉ cười trào phúng, có lẽ do trong lòng đã có chuẩn bị từ trước nên cô cũng không giật mình cho lắm.
Đột ngột kết thúc phần diễn của cô như thế thì chỉ có khả năng nhà tài trợ yêu cầu biên kịch phải cắt giảm số lần xuất hiện của cô, vì vậy đoàn làm phim cắt đi rất nhiều lời thoại và cảnh quay của cô. Nếu cô còn là một nghệ sĩ mới ra mắt thì chắc chắn sẽ cảm thấy quá bất công. Nhưng những việc nhu thế này đời trước cô đã từng trải qua rất nhiều, cô từ lâu đã… Chết lặng .
Bị tước cảnh quay cũng chỉ có thể nói là do địa vị trong giới của cô chưa đủ cao, thực lực còn chưa đủ, chẳng có thể trách bất luận kẻ nào.
Chu Á Kiệt chú ý vẻ mặt của Cố An Kỳ, phát hiện cô không có gì khác thường mới tiếp tục nói: “Vòng casting tiếp theo của ‘Octavia’ có rất nhiều ngôi sao nữ tham gia, tuy nhiên trong đó phần lớn là tân binh nên nhiều ngôi sao tên tuổi không tham dự, nếu xét tổng thể thì khá có lợi cho cô .”
“Ừ, tôi sẽ chuẩn bị tốt.” Cố An Kỳ day day huyệt thái dương, nhìn qua tinh thần có vẻ không được tốt lắm.
“Như vậy thì tốt, cô tự chuẩn bị đi, cơ hội này phải do cô tự bắt lấy, để tuột mất thì cô sẽ tổn thất rất nhiều.” Chu Á Kiệt nói, “Còn nữa, buổi chiều cô đi thẩm mỹ viện đi, Trần Văn Nhã đa͙σ diễn Trần sẽ chờ cô ở chỗ nào đó.”
“Tôi biết rồi.” Cố An Kỳ nói, chiều nay là buổi xây dựng hình tượng nhân vật. Trong lòng cô kỳ thật rất khó hiểu, vì sao Trần Văn Nhã chưa từng gặp cô cũng như biết cô đang dính phải scandal mà vẫn kiên trì muốn cô làm nữ chính, tuy nhiên chuyện này không còn quan trọng nữa.
Cô chỉ cần giành được nhân vật này là tốt rồi, chỉ cần có thể nắm nhân vật trong tay, cố gắng diễn xong bộ phim này là được.
Cô thu lại suy nghĩ, một lần nữa đặt sự tập trung lên 《 Tình yêu cuối cùng》. Kịch bản lần này nói về một cô gái bị bệnh tim bẩm sinh, khác với những cô gái bị bệnh tim khác, cô luôn chú ý đến sức khỏe của mình nên không dám hoạt động mạnh. Cô là một người bề ngoài luôn hoạt bát sáng sủa.
Cô hơi giảo hoạt, hay thích trêu cợt người khác, nhưng mặt nạ ŧıểυ ác ma đó cũng chỉ để che giấu nội tâm nhạy cảm mà thôi, cô khát vọng mọi người đối xử với cô như người bình thường nên luôn giấu chuyện mình bị bệnh tim.
Cô vẫn đúng giờ đi kiểm tra, làm trị liệu, tích cực mà đối diện với cuộc sống, nhưng mấy tháng trước bác sĩ đột nhiên báo cho cô biết bệnh tình của cô đột nhiên chuyển biến xấu, nhiều nhất chỉ có thể sống đến năm tiếp theo, nếu vẫn đến bệnh viện tiến hành trị liệu đều đặn thì có lẽ cũng chỉ có thể kéo dài thêm một hai năm.
Trong thời gian một năm còn lại, vốn luôn luôn phối hợp trị liệu cô đột ngột từ chối bị nhốt trong bệnh viện trung y, lén trốn ra ngoài. Cô thừa nhận mình là người nhát gan, cô không muốn để mẹ mỗi ngày đều nhìn cô dần dần yếu đi, một năm sau đó lại nhìn con gái qua đời, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Cô cũng không muốn để những ngày tháng cuối cùng chỉ nhìn thấy màu trắng, cô muốn nhìn thấy nhiều màu sắc hơn, cũng muốn được đi nhiều nơi hơn.
Cuộc đời cô còn lại rất ngắn, sau một năm mờ mịt, cô quyết định rời khỏi thị trấn nhỏ bé quen thuộc, đến sinh sống tại một thành phố xa lạ. Trời đất xui khiến cô gặp được nam chính tính tình cổ hủ nhưng tốt bụng, cô nghịch ngợm trêu đùa anh, sau đó thì quen biết. Có lẽ đây là duyên phận, hai người thành vui mừng oan gia, dần dần ở bên nhau…
Chỉ có thời gian một năm ngắn ngủi, câu chuyện phần lớn đều kể lại quãng thời gian hai người cãi nhau cười đùa, vô cùng ấm áp khiến người ta không thể quên đi. Cũng trong một năm đó, hạnh phúc nhỏ bé trở thành nỗi đau mất mát, bởi vì có người biết… Cuộc đời cô gái chỉ còn lại một năm ngắn ngủi đó thôi. Một ngày trôi qua tượng trưng cho thời gian còn lại của cô bị rút ngắn đi.
“Sinh như hạ hoa, tử như tĩnh thu *.” Cho dù cuộc đời có ngắn ngủi như thế nào thì cô cũng hy vọng nó sẽ sáng lạn, không muốn đến cuối đời mới hối hận. Cho dù trước khi qua đời, cô gái đáng yêu lương thiện đó vẫn hy vọng người cô yêu, người thân của cô đều được hạnh phúc.
(*Câu gốc: sinh như hạ hoa bàn sáng lạng , tử như thu diệp chi tĩnh mỹ. Nghĩa là: Cuộc sống rực rỡ như hoa mùa hạ, cái chết tĩnh lặng như lá mùa thu.)
Đây là bộ phim về một tình yêu thuần khiết nhưng Cố An Kỳ rất có hứng thú diễn. Cô rất thích nữ chính có đôi chút nghịch ngợm, nhìn qua không hiểu chuyện nhưng thực ra lại thấu hiểu hơn bất kì ai. Sách《 Tình yêu cuối cùng》 từ lúc cô nhận nhân vật này đã đọc một lần, giờ nhập vai vào nhân vật đọc một lần nữa lại có cảm giác khác biệt. Cô rất thích nhân vật này.
“Được rồi, đừng đọc sách nữa, cô đọc kịch bản trước đi. Cô tốt nhất nên quay xong sớm. Hôm nay tiến độ rất nhanh, chúng ta đang vội.”
Cảnh tiếp theo là độc thoại nội tâm của Ôn Bội Quân, cô sẽ giải phóng hết oán hận với Lưu Chân Chân trong nhiều năm. Diễn xuất cần rất nhiều cung bậc cảm xúc, không dễ dàng nắm bắt. Chu Á Kiệt cảm thấy Cố An Kỳ quay cảnh này có khả năng sẽ bị NG, bị yêu cầu quay lại vài lần nên mới nhắc nhở Cố An Kỳ đọc kịch bản và lời thoại nhiều một chút, cũng nhập vai “Ôn Bội Quân” nhiều hơn.
“Tôi biết rồi.” Cố An Kỳ thản nhiên nói, gập quyển sách trong tay lại.
Lời thoại cô đã thuộc từ lần đầu tiên đọc, nên diễn như thế nào cô cũng đã tính toán trong lòng. Chẳng qua tinh thần của cô bây giờ không được tốt, trong đầu bị loạn bởi nhiều việc. Việc bây giờ cô có thể làm chỉ là vứt mấy suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu để tập trung ôn lại cảm giác của “Ôn Bội Quân”, chuẩn bị chính thức vào cảnh. Cô hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, cả người dần thả lỏng xuống.
Chu Á Kiệt nhìn Cố An Kỳ từ từ nhắm hai mắt, dáng vẻ suy tư, biết đó là lúc cô đang nghĩ cách nhập vai, tìm cảm giác với “Ôn Bội Quân”. Thở phào nhẹ nhõm, trong lòng anh cũng ổn định hơn. Anh vốn rất lo lắng, tinh thần Cố An Kỳ hôm nay rất kém, không hề tập trung, có lẽ trong lúc quay sẽ mắc rất nhiều lỗi, nhưng không ngờ cô vừa tiếp xúc với kịch bản lập tức trở thành một người khác, hoàn toàn hòa vào kịch bản.
Cô đúng là cuồng diễn, diễn đến quên mình.
Chu Á Kiệt lắc đầu, để không quấy rầy Cố An Kỳ suy nghĩ nên anh chủ động đứng lên đi ra ngoài, để lại cô một mình ở trong phòng cố gắng suy nghĩ về cảnh tiếp theo.