Đợi khoảng 10 phút, ở cửa ra vào xuất hiện một người đàn ông mặc tây trang, sắc mặt anh ta hơi tái, mang theo chút bệnh trạng. Người này gầy như da bọc xương, dường như gió thổi qua cũng có thể ngã. Nhưng nếu vì vậy mà nghĩ anh ta là người yếu ớt dễ bắt nạt thì sai hoàn toàn. Người này tuy bề ngoài nhìn qua trông vô hại nhưng ánh mắt rất sáng, thi thoảng lại vô cùng sắc bén, tuyệt đối là một nhân vật tàn nhẫn
Cố An Kỳ vừa nhìn thấy người thì lập tức nhíu mày. Cô biết anh ta, người này tên là Chu Á Kiệt, trong giới giải trí cũng coi như nổi tiếng. Tuy nhiên danh tiếng cũng không phải được tốt đẹp cho lắm.
Anh ta là một cao thủ trong việc đào tạo sao, Cố An Kỳ đã từng được lĩnh ngộ thủ đoạn của anh. Trong một tháng anh ta có thể tạo cho ngôi sao dưới tay mình đủ loại scandal, hơn nữa còn cam đoan tất cả sẽ được lên trang nhất, chẳng qua scandal này tốt hay xấu thì anh ta không hề quan tâm, mục tiêu của anh ta là giúp cho nghệ sĩ nổi tiếng trong thời gian ngắn nhất.
Ngày trước cô còn nghe nói một vị mỹ nữ nổi tiếng dưới tay anh ta đột nhiên nói vì mấy scandal anh ta tạo ra khiến cô bị áp lực tâm lí, mất ngủ hàng đêm, sau khi dùng thuốc ngủ quá liều thì suýt chút nữa mất mạng.
Tin tức này cũng không biết là thật hay giả, nhưng sau đó Tổng Chi Chi và Chu Á Kiệt như đã bị đuổi giết, bốc hơi khỏi làng giải trí không thấy tăm hơi, cũng chưa từng xuất hiện lại. Sao lần này lại bị Âu Dương Thừa gọi đến chứ? Muốn tái xuất giang hồ sao?
Cố An Kỳ nhìn sâu vào Âu Dương Thừa, càng cảm thấy mình không thể nhìn thấu con hồ ly kia.
” Ngồi xuống cả đi. Ngồi rồi nói sau.” Âu Dương Thừa mời hai người ngồi xuống.
“An Kỳ, cô cũng biết Dương Văn Lâm gần đây phải đi theo Tô Dật Phàm ra nước ngoài để chụp ảnh trang bìa cho một vài tạp chí, có thể không lo cho cô được nữa, cho nên tôi mời Chu Á Kiệt Chu tiên sinh làm quản lí mới của cô. Chu tiên sinh là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong giới, nếu hợp tác tốt với anh ấy, cô nhất định sẽ được lợi rất nhiều.”
“Á Kiệt, anh cũng thấy đấy, Cố An Kỳ gần đây đang diễn bộ phim được hưởng ứng khá tốt tên là《 Bảo vệ cô bé lọ lem》, cô ấy là diễn viên rất có tiềm năng. Tôi tin chỉ cần anh chịu ra tay giúp, cô ấy nhất định có thể đạt được vị trí rất cao.”
Âu Dương Thừa nói hai tràng dài nhưng chẳng có nội dung gì, toàn là lời khen, kỳ thật cũng như chưa nói. Chu Á Kiệt không nghe lời anh ta nói, nhìn vào mắt Cố An Kỳ, lạnh lùng nói: “Đây là nghệ sĩ anh đưa cho tôi sao?”
Âu Dương Thừa híp ánh mắt hoa đào gật gật đầu, môi mỏng cong lên như có như không.
Chu Á Kiệt cẩn thận đánh giá Cố An Kỳ, phê phán không lưu tình: “Khuôn mặt phổ biến, dáng người bình thường, diễn xuất cũng khá tốt, tuy nhiên không biết có phải khả năng thật hay không, khí chất miễn cưỡng cho qua, nhưng không nổi bật lắm. Nếu không có người chuyên nghiệp uốn nắn, xác suất gặp may trở thành đại minh tinh còn thấp hơn trúng xổ số. Âu Dương tiên sinh nếu thật muốn đào tạo cô ấy để sau này cạnh tranh với các sao công ty khác, sợ là phải đầu tư không ít.”
Lời nói của Chu Á Kiệt mang theo châm chọc, từ nào cũng vô cùng sắc bén, coi Cố An Kỳ không đáng một đồng. Phong cách nói chuyện khá ngạo mạn, cho rằng chuyện Cố An Kỳ trở thành một đại minh tinh là điều không thể. Anh ta mở miệng, định nói thêm gì đó nhưng lại bị Cố An Kỳ cướp lời.
“Âu Dương tiên sinh, ” Cố An Kỳ phủi bụi vô hình trên người, cười khẽ đứng lên, giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp mà lại bình tĩnh, “Tôi nghĩ có một số việc vẫn nên đợi Dương tiên sinh về rồi nói sẽ tốt hơn.”
“À, vì sao?” Âu Dương Thừa nheo mắt, chờ đáp án của Cố An Kỳ.
“Chu tiên sinh không tin tôi, tôi cũng hoài nghi anh ta, như vậy thì quan hệ hợp tác sẽ không duy trì được lâu.” Cố An Kỳ thẳng thắn giải thích, cô đúng là không có hứng quanh co với Âu Dương Thừa. Cô quay đầu nhìn Chu Á Kiệt thấy trong mắt đối phương có cùng suy nghĩ.
“Văn Lâm một thời gian dài nữa mới trở về, trước đó cứ để Á Kiệt làm quản lí của cô.” Âu Dương Thừa dường như không nghe thấy Cố An Kỳ và Chu Á Kiệt bất mãn, cũng như không để ý kiến của hai người trong lòng, “Tôi tin vào năng lực của cả hai người, nếu có thể hợp tác thành công, nhất định sẽ trở thành một đội tuyệt vời.”
Âu Dương Thừa nhìn hai người tức giận rời khỏi văn phòng của anh ta, hơi nghiêng đầu nheo mắt.
Anh không phủ nhận, Dương Văn Lâm là một quản lí xuất sắc, cũng rất mát tay, xử lý mọi việc đều biết chừng mực ở đâu, chẳng qua anh ta không bốc đồng, tất cả đều đặt nghệ sĩ lên đầu. Bảo vệ, che chở quá nhiều đôi khi cũng làm hại hạt giống tốt.
Âu Dương Thừa không quên lời Cố An Kỳ đã nói, cô nói cô phải giẫm Hứa Toa Toa ở dưới chân. Bắt đầu từ lúc đó, Âu Dương Thừa biết cô là người có dã tâm. Cô muốn thành công, lại còn thành công trong khoảng thời gian ngắn, Dương Văn Lâm chắc chắn không thể giúp cô hoàn thành, bởi Dương Văn Lâm theo chiến lược ổn định không thể giúp cô trong khoảng thời gian ngắn đột phá hình tượng bản thân, thu hút nhiều người hâm mộ.
Chu Á Kiệt không phải người đơn giản, anh ta cũng có dã tâm. Âu Dương Thừa hôm nay đi nước cờ này vô cùng nguy hiểm, là thành công hay thất bại còn rất khó nói, nhưng anh có một dự cảm: Mục tiêu của Cố An Kỳ phải có dã tâm của Chu Á Kiệt trợ giúp mới có thể thực hiện được, không những thế còn thành công vang dội.
Hai người kia chắc chắn sẽ có nhiều màn hay, anh…vô cùng chờ mong.
Âu Dương Thừa đã quyết định là làm, không gì có thể thay đổi được. Tư liệu về Cố An Kỳ tư liệu rất nhanh đã được chuyển đến tay Chu Á Kiệt.
Cố An Kỳ sớm ra khỏi văn phòng Âu Dương Thừa, nhưng trong lòng như tồn tại một cái mụn, rất khó chịu. Chuyện này đối với Cố An Kỳ mà nói quá hoang đường, cô không hiểu vì sao Âu Dương Thừa lại đổi quản lí cho cô, mà lại còn đổi thành tên Chu Á Kiệt tiên sinh danh tiếng xấu này nữa.
“An Kỳ, sắc mặt chị không tốt lắm, xảy ra chuyện gì sao?”
Đang chuẩn bị đi ăn cơm Tạ Vũ Phỉ cẩn thận hỏi.
“Không có việc gì lớn cả…” Cố An Kỳ vừa hút đồ uống vừa cố gắng đè nén ức chế trong lòng.
“An Kỳ, chị biết không, nam chính của《 hoa mai 》 lần này đã xác định là Tô Dật Phàm Tô thiên vương đó!”
“Tô Dật Phàm? Anh ta không phải còn ở nước ngoài mấy tháng nữa sao?” Cố An Kỳ nhíu mày.
“Hả? Không phải đâu, lúc em thử giọng anh ấy còn xuất hiện mà. À, điều chị nói là khoảng thời gian trước, hình như nghe nói lúc đó anh ấy đi nước S chụp ảnh trang bìa gì đó.”
Lúc này Cố An Kỳ coi như đã hiểu hoàn toàn, cô bị Âu Dương Thừa chỉnh ! Anh ta nhất định là cố ý làm vậy ! Tô Dật Phàm ở trong nước, như vậy Dương Văn Lâm cũng sẽ không ra nước ngoài.
Âu Dương Thừa, rốt cuộc thì tại sao anh phải làm như vậy.
“An Kỳ An Kỳ, em nói cho chị nghe nha, trí nhớ của Tô thiên vương thật tốt, anh ấy vẫn còn nhớ khóa học vô hình của chúng ta lần trước. Anh ấy còn bảo em cố lên trước khi diễn đó!” Dáng vẻ hiện tại của Tạ Vũ Phỉ không khác gì một fan hâm mộ.
Cố An Kỳ cười cười, yên lặng nghe Tạ Vũ Phỉ nói chuyện, nhưng suy nghĩ càng bay càng xa. Vốn định nhờ Dương Văn Lâm tìm phòng ở giúp cô, bây giờ xem ra là công dã tràng.
Hai người ăn hai chén bún thang nóng hổi, sau đó liền chia tay ai về nhà người nấy.
Đi một mình ở đầu đường, Cố An Kỳ hà hơi làm ấm hai tay, tất cả suy nghĩ trong đầu chỉ xoay quanh làm thế nào để giải quyết vấn đề chuyển nhà và chuyện quản lí.
“Linh cái leng keng linh cái leng keng đông…” Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên. Cố An lấy điện thoại di động ra, sau khi nhìn vào tên người gọi thì không khỏi nhướng mi.