Cảnh quay sau màn lúc nãy mới là quan trọng nhất, là ân oái rối rắm giữa ba người Ôn Bội Quân, Lưu Chân Chân và vị hôn phu của Ôn Bội Quân Calvin Nie – Niếp Chí Bằng thủ vai, bắt đầu. Tất cả mọi người đều chuẩn bị mười hai vạn tinh thần để giải quyết.
“Cắt! Diệp Y Dung, chý ý diễn cảm! Chuẩn bị, lặp lại lần nữa.”
“Cắt! Diệp Y Dung, nhập diễn nhập diễn! Có biết không?”
“Cắt cắt cắt! Diệp Y Dung, cô… cô lại đây.” Lâm Hạc Quần đèn lửa giận xuống, gọi Diệp Y Dung tới, giảng giải cách diễn cho cô ta. Biểu hiện của Diệp Y Dung càng ngày càng gay go, hoàn toàn không như vừa rồi diễn trôi chảy như vậy, cảm giác như là người máy cứng đờ, thật sự ông không chịu được.
Diệp Y Dung tuy nói đã cô gắng tìm lại cảm giác vừa rồi, nhưng vẫn không nắm bắt được, đã liên tục NG mấy chục lần, trong lòng càng muốn diễn ra thì lại càng hỏng bét.
“Vừa rồi không phải diễn rất tốt sao, sao bây giờ lại không có cảm giác gì? Rốt cuộc là cô làm sao vậy?”NG liên tục khiến cơn tức giận của Lâm Hạc Quần ngày càng bùng phát.
“Tôi…” Diệp Y Dung thật sự nói không nên lí do gì, trong lòng oan ức đầy bụng nhưng không thể nói ra. Nghĩ đến Cố An Kỳ chưa một lần NG, nhưng bản thân lại bị hô “Cắt” nhiều lần liên tiếp như vậy, khiến cô mơ hồ cảm thấy như Lâm Hạc Quần cố ý nhắm vào lỗi của cô. Lâm Hạc Quần mắng cô trước mặt mọi ngươig, điều này làm cho cô vừa ngượng ngùng lại vừa tức giận, hai bên tai ửng đỏ.
Tống Vũ Trạch ở một bên thấy cơn tức giận của Lâm Hạc Quần ngày càng chồng chất thì vội nói: “đa͙σ diễn Lâm, rất xin lỗi, rất xin lỗi. Đây là lần đầu tiên Y Dung đóng phim, có thể là do hồi hộp quá, ông xem có thể để cho cô ấy một nghỉ ngơi tỉnh táo lại được không?”
Cơn tức giận của Lâm Hạc Quân không giảm bớt mà trái lại còn tăng lên: “Tỉnh táo lại? Vừa rồi anh cũng bảo để cô ta bình tĩnh mười phút đấy thôi? Lần này bình tĩnh muốn bao lâu? Đã cho mấy người bình tĩnh rồi, còn không diễn tốt được sao?”
“đa͙σ diễn Lâm, xin bớt giận, xin bớt giận.” Tống ũ Trạch lấy lòng đưa trà giải nhiệt cho Lâm Hạc Quần, vừa lúc đưa mắt ra hiệu cho Diệp Y Dung.
Diệp Y Dung cắn môi, nói: “Rất xin lỗi, đa͙σ diễn Lâm.”
“đa͙σ diễn Lâm, anh xem, chuyện này cũng không gấp gáp đến vậy. Diệp Y Dung dù sao cũng là lính mới, anh bỏ qua cho cô ấy đi.” Giám sát Vương đứng bên cạnh nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, dù sao cũng là người của “Giải Trí Châu Á”, nhìn thấy Diệp Y Dung bị thụ huấn như vậy, tự nhiên cũng nói giúp mấy câu, “Dù sao cô ấy cũng chịu lao động, là người mới thì không khỏi trải qua quá tình khổ luyện.Có một đại đa͙σ diễn như anh chỉ giáo, cô ấy nhất định có thể học rất nhanh.”
Giám sát Vương dáng người mập mạp, trọng lượng hơi lớn, chỉ nói mấy câu mà đã thở gấp gáp hổn hển rồi. Tuy ông nói không nhiều lắm, nhưng đều có ý cả.
Lâm Hạc Quần uống xong ly trà, cơn tức cuối cùng cũng trôi đi, Tống Vũ Trạch cùng với giám sát Vương còn nói nhiều ý hay, cuối cùng là cũng khiến núi lửa sắp nổ tung của Lâm Hạc Quần đè xuống, đành nhẫn nại với Diệp Y Dung nói lát nữa quay lại. Tống Vũ Trạch nhìn Diệp Y Dung, lại nhìn người ở trong góc kia, không khỏi nhíu mày, bất giác đi về phía cô.
Cố An Kỳ nhìn thấy Lâm Hạc Quần chỉ bảo Diệp Y Dung ở kia đã lâu, bắt đầu thấy mệt mỏi. Dù sao lâu lắm cũng đã chẳng thức đêm, cả người thấy có gì đó không quen, tới giờ là muốn ngủ. Cô ngáp một cái, thuận tay mở điện thoại ra, chuẩn bị lên mạng xem có tình hình gì mới trong ngành giải trí không.
“Cô Cố An Kỳ.”
Bên tai truyền đến một giọng nói nam xa lạ, Cố An Kỳ ngẩng đầu liếc nhìn, à, thì ra là người đại diện của Diệp Y Dung. Khóe miệng hơi nhếch lên, cô phô ra một nụ cười đã công thức hóa: “Anh Tống Vũ Trạch, có chuyện gì sao?”
Tống Vũ Trạch không thích ánh mắt của Cố An Kỳ, cái ánh mắt này tựa hồ như có thể nhìn xuyên thấu ý nghĩ của mọi người. Còn chưa nói gì, dường như cô ấy đã biết dụng ý của mình rồi: “Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân vì sao lúc trước cô rời khỏi ‘Giải Trí Châu Á’ không?”
“Điều này thì anh Tống Vũ Trạch nên hỏi Tống Văn Trạch tiên sinh, không phải tôi.” Cố An Kỳ uể oải nói, cũng không trả lời thẳng. Cô không thích vòng vèo, nhưng đối một Tống Vũ Trạch thông minh lanh lợi như vậy, cô vẫn là nguyện ý đánh Thái Cực, đưa ra vấn đề.
“Nếu ‘Giải Trí Châu Á’ tiếp tục mời cô trở về, cô có đồng ý không?” Tống Vũ Trạch đẩy gọng kính trên mũi, bổ sung một câu, ” Ở ‘Giải Trí Châu Á’ có thể cho cô không gian phát triển lớn hơn nữa.”
Cố An Kỳ không ngờ rằng Tống Vũ Trạch lại trực tiếp đến vậy, cô dừng một chút, nở ra một nụ cười, nửa đùa nửa thật nói: “Tống Vũ Trạch tiên sinh, đổi công ty đến ‘Giải Trí Châu Á’ làm việc như anh nói, thì vẫn là anh chưa hiểu tôi rồi. Tôi với ‘Đông Phong’ đã kí tên hợp đồng, tiền vi phạm hợp đồng tôi không gánh nổi. Nếu tương lai còn cơ hội hợp tác, xin được Tống Vũ Trạch anh chiếu cố nhiều hơn.”
Cô không nói xong hết, mà cũng lười để nói tiếp. Tống Vũ Trạch có gan nói chuyện này với cô, chắc hẳn là chưa thông qua ý kiến của Tống Văn Trạch, nếu không phải Diệp Y Dung gạt bỏ cô thì cô đã đến yêu cầu sếp lớn ở “Giải Trí Châu Á” phong chức cho mình rồi.
Khuyên cô quay về “Giải Trí Châu Á”? Vì muốn cho cô một địa vị tốt? Đừng mơ.
“Ngựa tốt còn không chịu quay đầu”, nếu cô đã lựa chọn ra khỏi “Giải Trí Châu Á”, thì dĩ nhiên sẽ không quay trở lại.
“…” Tống Vũ Trạch không nói gì, anh nghe ra được ý từ chối trong lời của Cố An Kỳ. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Cố An Kỳ thì không ngừng cau mày, vẻ mặt nghiêm túc vốn có lại càng thêm trang trọng.
“Tôi có thể hỏi vì sao vừa rồi cô lại sửa lời kịch bản không?” Tống Vũ Trạch không biết Cố An Kỳ với Diệp Y Dung có đụng chạm gì, nhưng cũng biết được oán hận chất chứa giữa hai người tuyệt đối không phải một hai câu là có thể nói rõ, nhưng vì sao Cố An Kỳ phải đưa Diệp Y Dung nhập vào vai diễn, hay là…
“Sửa kịch bản…? Chỉ là khai triển ra mà thôi, sao thế?” Cố An Kỳ cười cười không hề nhắc lại, nụ cười đơn thuần mà mệt mỏi, vẻ mặt vô tội kia khiến ngực Tống Vũ Trạch hơi nhói đau.
“Tống tiên sinh, nếu thật sự anh không qua nổi, thì các nghệ sĩ của anh nên cố lên.” An Kỳ hài hước nói, nhìn thấy Diệp Y Dung hình như lại chọc giận Lâm Hạc Quần, bộ dạng cứ phải nén nhịn những lần bị mắng như sắp muốn điên lên, cô không khỏi cong khóe miệng. Tống Vũ Trạch nhìn thấy dáng vẻ này của Cố An Kỳ, đôi lông mày sắp thành một hàng, xem ra không thể nói gì, chỉ biết xoay người đi tìm Lâm Hạc Quần, nói tốt giúp Diệp Y Dung.
“An Kỳ, sao vừa rồi Tống Vũ Trạch tới tìm cô thế?” Trịnh Văn Quân vừa trở về thì thấy TỐng Vũ Trạch rời đi, không khỏi hỏi han.
“À, đến giành góc tường.”
“Phụt.” Trịnh Văn Quân không nghĩ Cố An Kỳ lại nói thẳng đến thê,s nhìn thấy bộ dạng hờ hững của cô, không biết là do phản ứng của mình thái quá, hay là cô gái kia có tinh thần cường tráng nữa.
“Nói lại, sao lúc nãy cô lại giúp Diệp Y Dung diễn xuất chứ. Cô ta đoạt vai diễn của cô, còn giúp cô ta làm gì?” Trịnh Văn Quân mơ hồ, vì hành động của Cố An Kỳ chẳng đáng giá.
“Diệp ŧıểυ thư là diễn viên chính, cô ta dựa vào ‘thực lực’ để cạnh tranh, làm sao có thể nói là tôi giúp cô ấy diễn? Có nói cũng đừng nói lung tung.” Cố An Kỳ ra vẻ chính nghĩa, nếu không phải bị cô đùa giỡn nhiều lần, biết rõ bản tính của cô thì không chừng Trịnh Văn Quân cũng bị cô gạt tiếp. Làm vì cô ấy mà không đáng thì quả thật là đồ đần.
Cố An Kỳ… con người cô quả nhiên là người ghi thù, quả là cô cố ý…
Lúc trước đã dùng phương thức ‘mang diễn’, để cho Diệp Y Dung thông qua một lần. Sau đó lại không giúp nữa, khiến một mình Diệp Y Dung tự dựa vào sức mình để chống đỡ. Vừa rồi giúp cô ta nhập tâm khiến cho cảnh quay rất hiệu quả đặc sắc, thêm nữa lịch quay lại khẩn trương, căn bản Lâm Hạc Quần sẽ không cho Diệp Y Dung thời gian để tiêu hóa hoàn toàn cảm giác của vai diễn, cho nên những cảnh sau sẽ không hiệu quả như ban đầu nữa, cảm thấy cứng rắn không được tự nhiên. Nếu như lúc đầu không diễn xuất sắc như vậy, nói không chừng Lâm Hạc Quần còn có thể giảng giải giúp Diệp Y Dung cách diễn, nhưng vì vừa lúc bắt đầu diễn đã quá sức hoàn hảo, xuất chúng, khiến cho Lâm Hạc Quần sinh ra cảm giác “Diệp Y Dung chỉ cần một lần là diễn tốt. NG liên tục mấy chục lần, với tính tình nóng nảy của Lâm Hạc Quần đương nhiên sẽ mắng mỏ cô.
Lâm Hạc Quần mắng Diệp Y Dung, bề ngoài thì chẳng liên quan gì đến Cố An Kỳ, nhưng trên thực tế phía sau đó bàn tay thúc đẩy chính là cô.
Ngay cả Lâm Hạc Quần mà Cố An Kỳ cũng tính kế, tuy nói cô không làm chuyện gì, nhưng sẽ có người thay cô giáo huấn Diệp Y Dung.
“An Kỳ, đột nhiên tôi phát hiện ra lúc trước không đối đầu với cô thật là một quyết định sáng suốt.” Cô quả nhiên là một ma nữ không thể chọc giận…
Cố An Kỳ nhíu mày, không để ý nhún vai.
Chính xác cô không thèm để ý đến Diệp Y Dung, nhưng không có nghĩa là cô sẽ khoan hồng độ lượng không so đo với những chyện mà Diệp Y Dung đã làm. Cho dù là con người không muốn so đo cùng lũ ruồi bọ, nhưng mà nghe ấm thanh “vù vù” thật phiền phức, vẫn là ra tay đuổi chúng đi.
Sự kiên nhẫn của cô không tốt, không thể dung nhường lần nữa. Không phải Diệp Y Dung có nhiều thời gian tìm cô gây chuyện sao? Như vậy khiến cho Lâm Hạc Quần chỉ đa͙σ cô ta nhiều lần, sẽ làm tiêu tốn thời gian.
Cô mang diễn, mang ai diễn, khi nào thì màn diễn, quyền quyết định đều nằm trong tay cô. Vừa bắt đầu mang diễn là lúc sửa từ, không giống như trong kịch bản nguyên gốc, ai cũng khó có thể gò ép cô lần nào cũng sửa từ được.
Thoa thêm son, cô mấp máy môi, kiểm tra lại trang điểm.
Chỉ có điều là chuyện này nên dừng lại ở đây, bởi vì đã lãng phí thời gian khá nhiều rồi, bây giờ thời gian quay vẫn có hạn, mọi thứ có thể diễn vào trọng tâm. Đánh bại đối thủ đối với cô cũng chẳng có gì hay. Mọi việc đều có giới hạn của nó, cô chẳng qua sửa lại một chút, lúc sau phải nghiêm chỉnh lại, lãng phí thời gian của mình cô thì không sao,nhưng còn phải tính đến thời gian của toàn bộ ekip.
“Đợi lát nữa… cô cứ thoe những gì tôi vừa nói mà diễn là được rồi, nhớ kỹ chưa?” Cơn tức giận của Lâm Hạc Quần vẫn chưa tiêu tan hết, sắc mặt vẫn đen. Đã lâu rồi ông chưa vì một cảnh quay mà phải tức giận đến vậy. Nếu Diệp Y Dung không phải con gái, thì ông đã sớm chửi rủa thậm tệ, còn ném kịch bản vào mặt cô ta nữa. Lão tử ông đây, nợ nhân tình món đồ chơi trẻ con này thật là phức tạp, xém chút nữa đã gay go.
“An Kỳ, cô cứ theo lúc nãy mà diễn. Cả đội chuẩn bị!” Lâm Hạc Quần hô.
Diệp Y Dung nghẹn đỏ mặt, đến ánh mắt tức giận cũng đỏ lên. Cố An Kỳ, Cố An Kỳ, vì sao cô ả lại không bị Lâm Hạc Quần soi xét, mà bản thân lại bị giáo huấn đến nửa sống nửa chết? Tuy Lâm Hạc Quần không nói, nhưng ai thân ai xa cũng khiến cho người ta nhìn thấy rõ, giẫm lên Diệp Y Dung cô để nâng Cố An Kỳ lên cao.
Diệp Y Dung cô mới là diễn viên chính, muốn cướp vị trí của cô ư? Cố An Kỳ cô ta đừng có mơ!