Đêm đó, Lâm Huyên Di… À, không, là Cố An Kỳ ngủ rất ngon, thẳng một mạch tới gần trưa hôm sau, tự nhiên không có thời gian mà ngồi ăn sáng nữa. Sau vài ngày, cô không nhận được tin tức nào của Kỷ Nhân. Thực ra trong lòng cô cũng đoán được vài phần, nghĩ đến lần này vì chọc giận cấp trên nên bị bọn họ giấu diếm.
Chuyện bị cấp trên vô tình như thế, thật ra cô chưa bao giờ quá lo lắng. Được nghỉ ngơi vài ngày cũng chẳng phải chuyện xấu gì, ít nhất trong khoảng thời gian này, cô có thể hiểu biết thêm về chủ nhân cũ của thân thể này, tương lai có xảy ra chuyện gì thì vẫn có thể chuẩn bị tinh thần trước.
Pha một ly trà, lẳng lặng ngồi bên cửa sổ bằng gỗ, mùi thơm của trà dần tràn ngập khắp căn phòng nhỏ. Cố An Kỳ thích cái mùi tự nhiên như vậy, không quá nồng đậm, lại phảng phất một mùi hương thơm ngát, dường như chỉ cần ngửi được nó thì tâm hồn người ta sẽ trở nên bình yên hơn vậy.
Một tay cầm ly trà nóng, một tay nhanh chóng xem xét những thứ có trong chiếc laptop cũ mà chủ nhân thân thể này để lại.
Dường như Cố An Kỳ có thói quen ghi nhật kí, từ lúc vào nghề cho đến những sự kiện phát sinh gần đây, tất cả đều được viết trong một cuốn sổ, mỗi ngày làm cái gì, nhận được thông báo gì, gặp được người nào, đôi lúc gặp được chuyện gì đó vui vẻ thì cuối dòng nhật kí đó thường được vẽ thêm một khuôn mặt tươi cười sáng lạn, nhưng càng về sau khuôn mặt tươi cười kia xuất hiện càng ít, đến cuối cùng thì dường như đã biến mất không thấy.
Chủ nhân thân thể này cũng giống như cô, xuất thân từ cô nhi viện. Năm mười sáu tuổi, dựa vào dung mạo thanh tú của mình đóng một quảng cáo rồi trở nên nổi tiếng, trở thành ngôi sao của làng quảng cáo, nhưng vì tính cách yếu đuối nên thường bị người khác bắt nạt, lợi nhuận thu được từ quảng cáo cũng bị cắt xén bởi nhiều lý do vô lý, có khi còn phải dùng đến từ nghèo khó để miêu tả về hoàn cảnh của cô ta. Trên quyển nhật kí nho nhỏ kia có rất nhiều nếp nhăn và vết thấm, có lẽ hơn phân nửa chính là nước mắt rơi xuống khi viết.
Nguyên chủ tâm địa không xấu, coi như là một cô gái nhu thuận đơn thuần, nhưng với tính cách như vậy như vậy thật sự không thích hợp để bị quấn vào cái vòng luẩn quẩn này.
Yếu đuối là điều tối kỵ nhất, nếu không muốn tranh chấp thì sẽ dậm chân tại chỗ, tụt hậu hơn những người khác. Không tranh chấp với ai cũng không có nghĩa là thoát khỏi được vũng bùn này, điểm ấy cô đã quá hiểu. Cơ hội không có chân để tự tìm đến với mình, tất cả đều do chính mình tự giành lấy.
Nhấp một ngụm trà nhỏ, căn cứ vào những gì ghi trên nhật kí, cô lại lên mạng tìm tòi một ít số liệu về tần suất người xem của mình. Chủ nhân thân thể thật sự như Kỷ Nhân nói, trong các tiết mục cũng chỉ núp ở phía sau, không tham gia vào bất cứ đoạn đối thoại nào trên màn ảnh, trong tiết mục thật sự không có bao nhiêu cảm giác tồn tại, chỉ giống như một đa͙σ cụ làm nền mà thôi.
Trong các tiết mục trò chuyện với nghệ sĩ thì luôn luôn được chọn sau cùng, mà mỗi lần người dẫn chương trình cho nàng cơ hội nói thì cô ta luôn lắp ba lắp bắp, nói mà không dám nhìn màn ảnh. Tuy lời của Kỷ Nhân hơi vô tình, nhưng sự thật đúng là như vậy, người như cô ta thật sự không thích hợp sống trong cái vòng tròn này.
Cái vòng luẩn quẩn này mặc dù không đến mức ăn tươi nuốt sống gì ai, nhưng tuyệt không đơn thuần như vậy.
Tắt trang web đi, Cố An Kỳ nâng ly trà lên uống một ngụm. Cô không hiểu vì sao một cô gái nhu nhược ngây ngô như thế lại muốn chen chân vào cái thế giới showbiz này. Rõ ràng là bị ức hiếp đến không thở nổi, nhưng lại chưa bao giờ muốn rời khỏi nó.
Trong lòng Cố An Kỳ cũng có chút áy náy với cô ta, dù sao vẫn là mình chiếm lấy thân thể này. Vốn định làm điều gì đó để bù đắp lại, nhưng trước mắt xem ra không thể làm được gì.
Bây giờ nghĩ lại, thật ra tính cách của cô và nguyên chủ hoàn toàn trái ngược với nhau. Cô yêu cái cảm giác đứng trên sân khấu, hưởng thụ cuộc sống dưới những ánh đèn nhấp nháy. Đối với cô, cái vòng luẩn quẩn này chẳng khác nào một sàn diễn. Mỗi một nghệ sĩ dù danh tiếng có lớn đến đâu thì cũng chỉ là một nhân vật bên trong mà thôi.
Đặt ly trà xuống, Cố An Kỳ nhu nhu thái dương, cô có chút nhớ đến thời gian sinh hoạt bận rộn trước kia.
Năm ngày nghỉ ngơi thật ra đã đủ rồi, tâm trạng coi như đã được điều chỉnh tốt, xem ra đây là thời điểm nên đi đến công ty xem tình hình rồi xử lý cho xong những chuyện vặt vãnh mà nguyên chủ để lại.
Cố An Kỳ tùy ý mặc một chiếc áo T-shirt màu trắng, phối hợp với quần bò nhạt màu, đi đến chỗ mà cô đã dự định —— công ty “Giải trí châu Á” .
Trong đại sảnh, dường như có không ít người liếc mắt nhìn cô, vụng trộm chỉ trỏ bàn tán, mọi người đều biết chuyện “Giải trí châu Á” cho Cố An Kỳ tạm ngừng hoạt động nửa tháng. Bề ngoài là chứng tỏ sự đãi ngộ của mình với nghệ sĩ, để cho họ có thời gian hồi phục sức khỏe, nhưng từ trên xuống dưới ai cũng biết Cố An Kỳ đắc tội với ai đó, bị công ty bỏ mặc. Hợp đồng của Cố An Kỳ với “Giải trí châu Á” nguyên bản còn có hơn nửa tháng, nhưng theo tình hình bây giờ, lần này công ty sẽ không kí kết với cô ta nữa. Vậy hôm nay Cố An Kỳ đến công ty để làm gì?
Cố An Kỳ không để ý đến những ánh mắt phía sau, đi vào thang máy như chẳng có chuyện gì xảy ra, chuẩn bị đi lên tầng mười.
“Ôi chao, bà có nghe nói gì không? ‘Thời đại tinh thượng’ Lâm Huyên Di bị ngã xuống vực, sống chết còn chưa rõ. Xem ra lần này thời đại tinh thượng tổn thất rất lớn!” Một cô gái có gương mặt tròn trịa, biểu tình mang theo một chút vui sướиɠ khi người gặp họa nói với người bạn bên cạnh. “Giải trí châu Á” tương ứng với “Công ty giải trí Hoa Dương” và “Thời đại tinh thượng” luôn đối đầu với nhau. Hai nhà đều là đầu tàu trong ngành giải trí, muốn phân cao thấp cũng không phải không phải ngày một ngày hai, nghệ sĩ hai bên cũng không có bao nhiêu hảo cảm với nhau.
Cố An Kỳ nghe vậy liền quay đầu, liếc mắt nhìn đoàn người phía sau một cái, không nói gì.
“A, ngã xuống mấy trăm mét như thế thì còn sống mới là kỳ tích!” Một cô gái khác cũng cười ha ha nói.
“Xem báo chí sáng nay, nghe nói hình như đã tìm thấy người, nhưng cũng chỉ mới nói được thế, không thấy thông báo gì về việc cô ta sống hay chết.”
“Đúng đúng! A, mà bà có nghe về mấy tin tức mới gần đây không?”
“Tin gì? Về ai nào?”
Mấy vị ngôi sao lại hưng trí bừng bừng cùng tán gẫu vài chuyện trên trời dưới biển, Cố An Kỳ cũng chẳng muốn nghe tiếp.
Lấy thân phận của cô bây giờ, nghe được tin mình qua đời thì vẫn còn có chút khó chịu, nói có bao nhiêu không được tự nhiên liền có bấy nhiêu. Cô lắc đầu, đem sự chú ý đặt lên con số trên thang máy đang không ngừng tăng, hy vọng chính mình có thể nhanh chóng thoát khỏi đàn chim sẻ bát nháo này, không gian kín mít này làm cô thấy thật áp lực.
“Đinh!”
Cửa thang máy vừa mở ra, Cố An Kỳ đang chuẩn bị bước ra ngoài thì lại bất ngờ va phải một người, va chạm mạnh làm nàng suýt ngã sấp xuống đất, lảo đảo hai bước mới đứng vững lại được.
Đối phương chân mang giày cao gót hơn mười cm, cao như vậy đương nhiên sẽ khống chế cân bằng không tốt, vì thế cô ta ngã sấp xuống đất, tứ chi chỏng vó lên trời. Cố An Kỳ nhìn bộ dáng chật vật của đối phương, hảo tâm muốn đỡ dậy, nhưng đối phương nói ra một câu làm cô lập tức rút tay lại.
“Ai u! Người nào a! Bị mù hả?” Đối phương hét to, giận dữ ngẩng đầu trừng mắt nhìn Cố An Kỳ.