Cố An Kỳ không có cố ý diễn trực tiếp, hoặc nói cách khác cảnh này, căn bản cũng không thể diễn với Thái Nhược Lâm. Diễn trực tiếp cũng không phải là chuyện một người có thể quyết định, nếu đối phương không chịu nhập vai thì cô còn cách nào? Đối mặt với NG lần thứ n, Cố An Kỳ vẫn không nói gì, chỉ im lặng về lại vị trí của mình chuẩn bị bắt đầu lại lần nữa.
Sau vài lần điều chỉnh, trạng thái của Thái Nhược Lâm chẳng những không tốt lên mà càng ngày càng tệ hại, biểu hiện lần sau cứng nhắc hơn lần trước, thậm chí vài động tác còn khoa trương quá mức. Sau giải lao giữa giờ mười phút, Thái Nhược Lâm vẫn diễn như trước không có gì lay chuyển. đa͙σ diễn hạ quyết tâm, cắt phăng đoạn lời thoại đó của cô ta đi, để nam chính của bộ phim này —— một cái cảnh sát khác nói lời thoại đó diễn cùng Cố An Kỳ.
Sắc mặt Thái Nhược Lâm rất tệ, cô ta luôn lườm Cố An Kỳ, nhìn cô với ánh mắt oán hận sâu sắc.
Bắt đầu quay lại một lần nữa, cuối cùng cũng thuận lợi thông qua. Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm đang chuẩn đi thì Thái Nhược Lâm lại chặn đường: “Chị An Kỳ, ngại quá, hôm nay làm mất nhiều thời gian của chị rồi.”
“Không sao, cô đừng để trong lòng.” Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm vội vã muốn đi nên cũng không muốn nhiều lời với Thái Nhược Lâm.
“Để xin lỗi, em mời hai người ăn khuya nhé.” Mặc dù Thái Nhược Lâm nói chuyện với Cố An Kỳ, nhưng tầm mắt lại lén liếc trộm Tô Dật Phàm.
Cố An Kỳ trong lòng cũng tức giận, lần nào cũng như vậy rốt cuộc là có ý gì? Coi cô là không khí à?
“Ngại quá, hôm nay chúng tôi còn có lịch trình.” Tô Dật Phàm cảm giác được Cố An Kỳ không vui, thừa dịp cô chưa mở miệng đã từ chối Thái Nhược Lâm trước.
“À, vậy … vậy à… chúng ta hẹn lần sau vậy.” Vẻ mặt Thái Nhược Lâm ảm đạm, giống như hơi mất mát.
Tô Dật Phàm tỏ vẻ xin lỗi gật đầu với cô ta, sau đó dắt Cố An Kỳ rời đi.
“Còn có lịch trình sao? Vì sao em không nhớ là chúng ta còn có lịch trình?” Ngồi trong xe, Cố An Kỳ nhíu mày hỏi.
“Đó không phải chỉ là lấy cớ sao?” Tô Dật Phàm hiểu Cố An Kỳ đang tức giận bị anh chặn họng nên không vui, vì vậy vội vàng lấy lòng, “Nếu em muốn ăn khuya thì bây giờ anh chở em đi.”
“Còn nói đến bữa ăn khuya? Không ăn.” Cố An Kỳ giận dỗi, thật ra không phải cô đang tức giận. Chỉ là vài trường hợp cô muốn tự mình giải quyết, chứ không muốn Tô Dật Phàm nhúng tay. Cách xử lý của Tô Dật Phàm cứ mềm mỏng như vậy, sau này chắc chắn sẽ có người không ngừng dán lên. Cô không sợ Tô Dật Phàm leo tường, nhưng mấu chốt chính là nhìn bạn trai nhà mình dây dưa với một đám con gái có ý đồ đen tối với bạn trai nhà mình thì bạn gái chính thức sao vui được?
“Còn tức giận sao?” Khóe miệng Tô Dật Phàm hơi cong lên, khi nói chuyện cũng mang theo vài phần ý cười.
Mặc dù Cố An Kỳ tức giận nhưng trong lòng Tô Dật Phàm lại vô cùng vui sướиɠ. Cố An Kỳ ghen làm cho anh có cảm giác mình là người quan trọng, nếu là người ngoài, với cá tính của Cố An Kỳ, cô sẽ không thèm quan tâm.
“Em không tức giận, không phát hỏa, mà vô cùng bình tĩnh.” Cố An Kỳ mát mẻ, “Anh thích đi ra ngoài với ai thì cứ ra ngoài với người đó. Anh muốn trả lời thế nào thì trả lời thế ấy đi.”
“Được rồi đừng giận, lần này anh cướp lời của em, anh xin lỗi .” Tô Dật Phàm nói.
Tô Dật Phàm thốt ra lời này, Cố An Kỳ cũng không giằng co nữa. Việc này vốn chẳng có gì, không đáng vì người ngoài mà phải cãi nhau, cuối cùng làm cả hai đều mất vui: “Dật Phàm, có một số việc, em muốn nói rõ với anh, có nhiều chuyện em muốn tự làm, không muốn anh ra mặt giải quyết hộ. Em không muốn luôn trốn sau lưng một người hay cần ai phải bảo vệ.”
“Anh biết rồi, về sau sẽ do vợ đại nhân ra mặt.” Tô Dật Phàm cười nói.
“Ai là vợ anh, có lấy hay không còn phải xem xét biểu hiện của anh đã.” Cố An Kỳ đỏ mặt, hất mặt sang một bên.
“Đúng đúng đúng, anh sẽ biểu hiện thật tốt.” Tô Dật Phàm kiên nhẫn cười nói.
Hai người đi thẳng đến dưới nhà Cố An Kỳ, vừa dừng xe, không biết phóng viên từ đâu nhảy ra vây kín xe của Tô Dật Phàm, một đống microphone chờ trực bên ngoài, không thể động đậy.
“Xem ra là ra không được rồi.” Tô Dật Phàm vẻ mặt vô tội nói.
“Tin tức của chúng ta có khó khăn để tìm kiếm lắm hay sao? Có đến mức phải chặn xe không?” Cố An Kỳ bất đắc dĩ day day huyệt thái dương, từ trước tới nay hình như họ chưa bao giờ nói là không cho chụp ảnh hay có hành động che giấu tình cảm mà?
Để Tô Dật Phàm đưa cô xuống xe, sau đó tự cô lên nhà, bọn họ chụp vài tấm ảnh thì không phải đã có cái để viết hay sao? Vì sao cứ phải chặn xe? Bây giờ cô không xuống được xe, anh không còn cách nào khác phải lái xe đi, nhưng bên ngoài không ít người đang gõ cửa kính xe, như thế nào thì cả hai bên đều bất lợi, xem tình hình này… Ai… đúng là quá hỗn loạn.
“Em có số điện thoại của phòng bảo vệ đúng không? Gọi điện thoại nhờ họ ra mở đường đi.” Tô Dật Phàm nói.
“Ừ, em đang gọi rồi.” Cố An Kỳ đầu cũng không ngẩng lên, chỉ tập trung vào điện thoại tìm số.
Không lâu sau bảo vệ đi ra hỗ trợ mở đường, cuối cùng Cố An Kỳ cũng có thể lên nhà.
Sau khi lên tới nơi, Cố An Kỳ gọi điện thoại cho Tô Dật Phàm báo đã bình an, lúc này mới thấy anh rời khỏi hiện trường dưới sự giúp đỡ của bảo vệ.
Tô Dật Phàm và Cố An Kỳ chưa từng tránh né truyền thông, muốn chụp ảnh hay làm gì họ đều phối hợp. Cố An Kỳ thật sự không rõ vì sao scandal lần này của cô và Tô Dật Phàm lại ồn ào đến thế.
Lịch trình của ngày hôm nay xem như đã xong, vừa về đến nhà cô đã nằm xuống ngủ luôn. Ngày hôm sau cô còn phải dậy sớm giải quyết chuyện của Đào ŧıểυ Mễ. Cái vị phó đa͙σ diễn lỗ mũi hướng lên trời, không coi ai ra gì kia Cố An Kỳ không muốn gặp lại lần thứ hai, mặc dù mấy kẻ ŧıểυ nhân cô đã gặp không ít, nhưng ŧıểυ nhân diễu võ dương oai, lấy công việc, kinh phí ra làm trò đùa như thế này thì là lần đầu tiên cô nhìn thấy. Người này chẳng lẽ không biết một cuộn phim tốn bao nhiêu tiền sao? Chẳng lẽ anh ta không biết trách mắng quá nhiều thì sẽ gây ra áp lực cho diễn viên sao? Bộ dáng không biết mà cứ tỏ ra nguy hiểm, coi mình là nhất khiến người ta chán ngán.
Cả đời này Cố An Kỳ ghét nhất loại người không có trách nhiệm với công việc và không biết tiếp thu. Thật ra cô vẫn cảm thấy rất kỳ quái, vì sao đa͙σ diễn Trương Chấn Dương lại sắp xếp tên kia làm phó đa͙σ diễn?
đa͙σ diễn Trương Chấn Dương được xem như là một tiền bối cô ngưỡng mộ nhất trong giới giải trí, làm người vô cùng lưu loát thẳng thắn, chuyện Trương Chấn Dương mời cô tham gia diễn cô cũng biết. Lúc ấy Chu Á Kiệt nói lịch trình của Cố An Kỳ đã đủ dày, cộng thêm còn phải chuẩn bị cho buổi casting sắp tới nên chắc sẽ khó, mặc dù Cố An Kỳ trên miệng chưa đồng ý nhưng vẫn muốn đến đọc kịch bản.
Thứ nhất là cô muốn gặp vị đại tiền bối này; thứ hai là do cảm thấy hứng thú với kịch bản. Khi Trương Chấn Dương đưa ra lời mời đã nhiều lần nhấn mạnh rằng vai diễn này rất hợp với Cố An Kỳ, cho nên làm cho cô có vài phần chờ mong. Nhưng không nghĩ tới chi tiết còn chưa thảo luận xong, tên phó đa͙σ diễn này đã nhảy ra làm ầm ĩ hết cả lên.
“Ai…” Cố An Kỳ ngồi trên xe van, thở dài một hơi.
“Sao thế? Hiếm lắm mới thấy cô thở dài.” Chu Á Kiệt hỏi.
“Không có gì, chỉ là than vãn chút thôi.” Cố An Kỳ chống cằm, yên lặng ngẩn người.
“An Kỳ, cô muốn giúp Đào ŧıểυ Mễ cũng được, nhưng cũng đừng lôi mình vào.” Chu Á Kiệt nói, “Vai phụ này tuyệt đối cô không được nhận, đã rõ chưa? Mặc dù bộ phim này sẽ thu được raiting cao từ nhóm bà nội trợ, nhưng không có tác dụng gì lớn với việc mở rộng con đường diễn xuất của cô. Phó đa͙σ diễn ở đó rất khó chịu, cô cũng thấy rồi đấy, đến đây cô chỉ thấy tức giận mà thôi.”
“Lát nữa nói sau.” Cố An Kỳ không hứng thú trả lời.
Chu Á Kiệt nghe thấy thế nhíu mày. Hợp tác đã lâu, nếu không biết những lời này của Cố An Kỳ có ý gì thì bao năm anh làm quản lý chỉ vứt đi. Bất đắc dĩ lắc đầu, Chu Á Kiệt chở Cố An Kỳ đến studio.
Trương Chấn Dương đang chỉ đa͙σ một cảnh diễn, vì vậy Cố An Kỳ đứng ở một bên chứ không đi đến, miễn làm phiền đến anh. Chờ sau khi anh nói chuyện xong cô mới từ từ đi lên chào hỏi: “đa͙σ diễn Trương, xin chào, em là Cố An Kỳ.”
“Cố An Kỳ, xin chào.” Trương Chấn Dương nói, “Chúng ta sang bên kia nói chuyện.”
“Nghỉ ngơi 10 phút” Trương Chấn Dương hét về phía phim trường, sau đó đi đến cái ghế nghỉ bên cạnh.
“Chuyện ngày hôm qua thật ngại quá, để cô chê cười rồi.” Trương Chấn Dương không biết phải mở miệng như thế nào, ý định hợp tác của anh chưa thành lại nhảy ra chuyện này, thật là khiến anh vô cùng xấu hổ.
“Đây không phải lỗi của đa͙σ diễn Trương, anh không cần để trong lòng.” Cố An Kỳ nói, “Chẳng qua đa͙σ diễn Trương, phó đa͙σ diễn kia có lai lịch gì, vì sao lại được Âu Dương tiên sinh sắp xếp đến tổ đa͙σ diễn?”
“Thói đời này không phải cứ có quyền là quyết định tất cả ư?” Trương Chấn Dương khó chịu nói, “Thằng ranh kia là cháu của nhà tài trợ, ngày thường muốn gì là được cái đó. Nghe nói năm nay muốn thi trường sân khấu điện ảnh để tương lai làm đa͙σ diễn, nhà này tốn không ít tiền tài trợ để nhét được nó vào đây, nói là cho nó có cơ hội thực tập, tương lai có nền tảng này thì giám khảo ít nhiều cũng có ấn tượng tốt về nó.”
Thì ra là như vậy… Cố An Kỳ gật gật đầu.
“À ừm… An Kỳ… Không biết về chuyện hợp tác cô nghĩ thế nào.” Trương Chấn Dương hỏi, đây là bộ phim đầu tiên của anh sau khi trở lại giới đa͙σ diễn, nếu có thể, anh thật sự hy vọng mời được Cố An Kỳ diễn nhân vật này. Mấy tiếng trước anh đã nói chuyện với Đào ŧıểυ Mễ, vì vậy biết được diễn xuất của Đào ŧıểυ Mễ đều được Cố An Kỳ giúp đỡ, lần này cũng là cô dạy, vì thế anh rất chờ mong lần hợp tác này, chẳng qua trước khi bàn bạc lại xảy ra chuyện như vậy… khiến cho tất cả đều trở nên mờ mịt.