Tâm trạng hiện tại của Cố An Kỳ không được tốt, nhìn người gọi cô là “An Kỳ ŧıểυ thư” ở đối diện, một chút sức lực để đối phó cũng không có. Vừa rồi cô suýt nữa lọt vào bẫy của Âu Dương Thừa, lúc này trong lòng ít nhiều vẫn còn sự cảnh giác, không muốn đánh đòn phủ đầu hay nói gì với người này.
“An Kỳ ŧıểυ thư…”
“Cứ gọi tôi là An Kỳ đi.” Cố An Kỳ nói, “ŧıểυ thư cái gì mà ŧıểυ thư, nghe kỳ lạ chết đi được.”
“Được, An Kỳ, có thể nhờ cô giúp tôi một việc, giúp tôi hẹn thời gian với Âu Dương Thừa tiên sinh không?” Thiệu Chính Minh nói.
“Anh quen biết Âu Dương tiên sinh?” Cố An Kỳ nhíu mày, đúng là kết quả cô không ngờ tới.
“Không được coi là quen biết, nhưng cũng coi như đã gặp qua vài lần.” Thiệu Chính Minh trả lời.
“Vì sao muốn tôi giúp anh?” Lông mày cô cau lại, đưa ra nghi vấn trong lòng, “Nếu anh đã từng gặp anh ta, lại có chút quen biết thì chỉ cần đến công ty thông báo với nhân viên lễ tân, không lâu sau là có thể gặp anh ta rồi.”
“Không, An Kỳ, việc này chỉ cô mới giúp được tôi, mong cô giúp tôi vào được ‘Đông phong’.” Thiệu Chính Minh bình tĩnh nói.
Cố An Kỳ lắp bắp kinh hãi, Thiệu Chính Minh muốn cô giúp anh ta vào được “Đông phong” sao? Vì sao chứ? Lực lượng nghệ sĩ nam của “Đông phong” vẫn rất mạnh, trước có Tô Dật Phàm, sau có Trịnh Văn Quân, cho dù anh có vào được, công ty cũng chưa chắc đã dốc toàn lực bồi dưỡng cho anh? Chuyện không có lợi như vậy không phải chuyện mà một người thông minh nên làm. Rốt cuôc thì lí do là gì?
” Thế lực của ‘Đông phong’ không hề lớn như ‘Hoa Dương’, vì sao…” Cố An Kỳ cảm thấy khó mà tin được.
“Hoa Dương” là địa bàn của nữ nghệ sĩ, số nam nghệ sĩ nổi bật* lại chẳng có bao nhiêu, nếu không cũng chẳng tìm cách nâng đỡ cho một tên như Đường Hải Lâm. Cố An Kỳ quả thật không hiểu, rốt cuộc thì Thiệu Chính Minh nghĩ thế nào mà lại muốn đầu quân cho “Đông phong”, còn định bỏ qua lời mời trọng điểm bồi dưỡng của “Hoa Dương”?
(Nguyên văn câu đó là lên được mặt bàn, nó bắt nguồn từ câu không lên được mặt bàn của Trung Quốc (Thượng bất liễu thai diện(上不了台面) ) có nghĩa là tầm thường, không xứng tầm)
Chuyện này rốt cuộc là sao?
“Thật ra tôi chưa phải là nghệ sĩ của ‘Hoa Dương’.” Thiệu Chính Minh dường như nhận ra sự khó hiểu của Cố An Kỳ nên mở miệng giải thích, “Tôi chưa ký hợp đồng với ‘Hoa Dương’.”
“Anh đã giúp Đường Hải Lâm, như vậy những ngày tháng sau này của anh ở ‘Hoa Dương’ sẽ không khó khăn, ngược lại còn có hậu thuẫn, vì sao anh lại muốn đến ‘Đông phong’?” Cố An Kỳ sắc bén hỏi.
“Tôi và Âu Dương tiên sinh đã đánh cược, sau đó tôi thua. Anh ấy bảo tôi sau khi thua tới tìm cô, nói cô sẽ dẫn tôi đi gặp anh ấy.” Thiệu Chính Minh thoải mái nói, dường như không có chút áp lực nào.
“…” Cố An Kỳ không còn gì để nói, Âu Dương Thừa, tên hồ ly đáng bị chém ngàn đao này, quả nhiên lại đi đánh cược với người khác. Mà anh ta cược thắng, thu được núi tiền còn bắt cô đi gửi, đây là đa͙σ lý gì? Thì ra cú điện thoại vừa rồi không phải là nhờ Cố An Kỳ giúp đỡ , mà là “mệnh lệnh”. Cứ nghĩ đến vẻ mặt của Âu Dương Thừa là Cố An Kỳ không thể bình tĩnh được.
“Anh đi theo tôi.” Cố An Kỳ thản nhiên nói, không giải thích một lời.
Thiệu Chính Minh nhìn theo bóng dáng Cố An Kỳ, cảm thấy hình như mình đã chọc cô tức giận, nhưng lại không thể nói rõ mình làm sai chỗ nào, chỉ còn cách đi theo cô lên xe tới công ty “Đông phong”. Thiệu Chính Minh thật ra rất tò mò về Cố An Kỳ, ngày xưa các ngôi sao trong học viện vẫn luôn được nghe các giáo viên lấy Cố An Kỳ làm ví dụ tiêu cực. Tóm lại là bất cứ chuyện gì cô cũng bị lôi ra làm ví dụ. Câu nói được nghe nhiều nhất chính là “Các anh chị đừng tưởng mình có quen biết, có cơ hội thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp, không có bản lĩnh thì sẽ rơi vào kết cục giống Cố An Kỳ thôi”, “Học mấy thứ này cũng không xong, các anh chị muốn làm bình hoa giống Cố An Kỳ sao?”.
Khi đó, Thiệu Chính Minh vẫn cảm thấy Cố An Kỳ chỉ là một bao cỏ* hoặc một bình hoa, chẳng có tài cán gì, cũng chẳng có khả năng diễn xuất. Sau khi bộ phim truyền hình 《 Bảo vệ cô bé lọ lem 》 được phát sóng, anh còn nhìn chằm chằm vào tivi một lúc khi thấy trên danh sách diễn viên có tên Cố An Kỳ. Vai diễn của Cố An Kỳ là “Ôn Bội Quân” anh ngưỡng mộ nhất. Khi đó Thiệu Chính Minh rất ngạc nhiên, không hiểu vì sao Cố An Kỳ lại có thể hoàn toàn lột xác trong một thời gian ngắn ngủi như vậy, từ một người không biết diễn xuất trở thành một diễn viên xuất sắc. Câu hỏi đó cho đến bây giờ vẫn chưa có lời giải.
(*bao cỏ: 草包 ám chỉ người dốt đặc cán mai, vô dụng bất tài)
“Cố An Kỳ, tôi có thể hỏi cô một chuyện không?” Thiệu Chính Minh hỏi.
“Anh cứ nói thẳng đi.” Cố An Kỳ bình thản nói.
“Sao cô có thể trong một thời gian ngắn nâng cao được khả năng diễn xuất của mình vậy?”
“Trải qua một biến cố, gặp được thầy giỏi, cố gắng vượt qua khó khăn, diễn xuất tất nhiên sẽ tự nâng cao.” Cố An Kỳ bình thản nói, “Sau khi đến ‘Đông phong’, Âu Dương tiên sinh sẽ sắp xếp các khóa học cho anh, đến lúc đó anh sẽ hiểu lời tôi nói.”
Thiệu Chính Minh vốn định hỏi Cố An Kỳ thêm vài thứ, nhưng thấy cô chăm chú nhìn ra ngoài cửa số đành nuốt câu hỏi vào bụng.
Cố An Kỳ đưa Thiệu Chính Minh đến “Đông phong” rồi lập tức xoay người rời khỏi.
“An Kỳ…” Phía sau vang lên một tiếng gọi.
Cố An Kỳ quay đầu, không ngờ lại gặp Tô Dật Phàm: “Chào anh Dật Phàm.”
“Em sắp muộn đến nơi rồi mà vẫn chưa đi sao? Đúng lúc, cùng đi thôi.” Tô Dật Phàm nói.
Cố An Kỳ không hiểu Tô Dật Phàm đang nói gì, nên trước hết muốn tìm hiểu kĩ tình huống: “Muộn cái gì cơ? Cùng đi đâu cơ?”
“Cô không biết sao? Sáng nay đã sửa lại kế hoạch chụp ảnh tuyên truyền tạm thời rồi, những lịch trình của ngày mai sẽ dời sang hết hôm nay, lát nữa cô và Dật Phàm phải cùng nhau đi chụp ảnh tuyên truyền cho 《 Tình yêu cuối cùng 》. Hôm nay có thể sẽ có truyền thông ở đó, tôi còn dặn Chu Á Kiệt bảo cô chú ý trang điểm một chút mà. Chuyện lớn như vậy, cô không biết sao?” Dương Văn Lâm không biết từ chỗ nào nhảy ra, “Chẳng lẽ Chu Á Kiệt chưa nói với cô sao?”
Cố An Kỳ cho dù ngốc đến mức nào thì giờ cũng đã hiểu. Chu Á Kiệt cho dù muốn ngáng chân cô như thế nào thì cô cũng không ngờ Chu Á Kiệt lại là người chẳng phân biệt được công và tư, ra tay trả thù cô như thế này.
Chu Á Kiệt ơi Chu Á Kiệt, không thể ngờ được anh giận việc riêng mà chém sang việc công của tôi. Lần chụp ảnh tuyên truyền này nɠɵạı lệ mời cả truyền thông đến. Lý do là để chứng minh cho mọi người thấy Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm hợp tác ăn ý như thế nào, sau đó viết thêm vài lời hay cho đoàn làm phim bọn họ. Đoàn làm phim của họ vốn khiêm tốn, kinh phí dành cho việc tuyên truyền cũng không có nhiều, chuyện gì cũng làm đơn giản càng tốt. Để tối thiểu hóa chi phí mà vẫn đạt được hiệu quả tốt nhất, họ mới quyết định cho truyền thông tham gia buổi chụp ảnh hôm đó.
Nếu lúc này không gặp Tô Dật Phàm và Dương Văn Lâm, Cố An Kỳ chắc chắn sẽ ăn mắng vì cái tội trêu đùa đại minh tinh. Đại minh tinh như Tô Dật Phàm xuất hiện đúng giờ mà một ŧıểυ ngôi sao vừa mới lên hạng hai như cô dám không đến, nếu tin tức này bị tiết lộ ra ngoài, kết quả như thế nào, Cố An Kỳ đến nghĩ cũng không dám, cô sợ hãi tới mức cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Việc quản lý dạy dỗ nghệ sĩ không nghe lời vài “bài học” Cố An Kỳ đã từng nghe nói. Để dạy dỗ hay ȶᏂασ túng nghệ sĩ, quản lý thường cố ý tạo ra vài tình huống để nghệ sĩ nếm trải cảm giác khổ sở khi không có quản lý bên cạnh. Ngoài ra còn cho họ biết, nếu không có quản lý thì ngày tháng tiếp theo của họ sẽ khó chịu đến mức nào.
Cố An Kỳ mặc dù đã từng nghe nói về thủ đoạn này của quản lý, nhưng cô vẫn nghĩ người lý trí như Chu Á Kiệt sẽ không làm loại chuyện ngu ngốc như vậy. Cuộc tranh chấp hôm nay của họ còn chẳng đến mức được coi là cãi nhau, dù sao, cũng chưa đến mức phải dạy cho vài “bài học”.
Cố An Kỳ thật sự không ngờ Chu Á Kiệt nhỏ mọn tới mức phải làm căng chuyện đến mức này. Chỉ vì muốn “giáo huấn” cô mà ngay cả chuyện thay đổi lịch chụp ảnh tuyên truyền cũng không nói.
Chu Á Kiệt, tôi chẳng qua chỉ không đá bay Đường Hải Lâm như anh mong muốn thôi mà anh lai tặng tôi một “bài học” lớn đến như vậy.
Được lắm, Cố An Kỳ nắm chặt tay, cả người tức giận đến phát run.
Dương Văn Lâm thấy sắc mặt Cố An Kỳ dường như hơi khác thường nên hỏi: “An Kỳ, cô ổn chứ?”
“Tôi rất ổn, tôi không sao.” Cố An Kỳ hít sâu một hơi, áp chế cơn giận trong lòng, “Dương tiên sinh, có thể nhờ anh giúp tôi một việc hay không, trong khoảng thời gian này nếu lịch trình có thay đổi, phiền anh chép lại giúp tôi một bản được không?”
“Được thì được, nhưng vì sao cô không lấy từ Chu Á Kiệt?” Dương Văn Lâm nhíu mày, “Hai người… cãi nhau ?”
“Không phải, chẳng qua dạo này Chu tiên sinh hơi bận, anh ấy còn phải tập trung cho album mới của cặp anh em sinh đôi nên chạy qua chạy lại khắp nơi, tôi sợ anh ấy không còn hơi sức mà lo liệu lại ảnh hưởng tới lịch trình.” Cố An Kỳ mỉm cười che giấu, không hề tiết lộ chuyện giữa cô và Chu Á Kiệt.
Dương Văn Lâm cũng biết Chu Á Kiệt gần đây bận rộn nhiều việc, nhưng ngày trước cho dù bận đến đâu anh vẫn cố gắng dành ra chút thời gian thông báo lịch trình tiếp theo cho Cố An Kỳ. Cố An Kỳ mặc dù không nói rõ, nhưng anh lại có thể ít nhiều cảm giác được hai người Chu Á Kiệt và Cố An Kỳ đã xảy ra mâu thuẫn, chẳng qua anh chỉ là người ngoài, không tiện nói gì, nếu không sẽ bị hiểu lầm là muốn đào góc tường của Chu Á Kiệt.
“Phiền anh rồi, Dương tiên sinh.” Cố An Kỳ ngẩng đầu, khẽ mỉm cười. Cô không quan tâm Dương Văn Lâm có đồng ý hay không, cứ nói cảm ơn trước.
“Tôi không chắc sau này nó còn thay đổi gì nữa không.” Dương Văn Lâm nói, “Nhưng tôi sẽ giúp cô chép một bản lịch trình công việc mới.”
“Cám ơn anh, Dương tiên sinh.” Cố An Kỳ gật đầu chân thành nói, sau đó im lặng không nói gì nữa.
Cô không định gọi điện hỏi Chu Á Kiệt nguyên nhân, cũng không định truy cứu trách nhiệm vào lúc này. Cô chắc chắn nếu bây giờ cô gọi điện thoại hỏi, Chu Á Kiệt sẽ nói không biết, hoặc quên mất, đến lúc đó cho dù có tức giận, dù biết Chu Á Kiệt giở trò nhưng cũng chẳng thể làm gì.
Chu Á Kiệt lần này đối xử với cô như thế nào, cô tuyệt đối sẽ nhớ rõ. Trong tương lai chắc chắn sẽ đòi lại. Anh nghĩ trên đời này chỉ có anh là người có thù tất báo sao? Anh nghĩ Cố An Kỳ cô dễ bị bắt nạt như vây sao?
Cố An Kỳ lần này tuy rằng tức giận thật sự, nhưng cô cũng hiểu được bây giờ vẫn chưa đến lúc đòi nợ. Cô chưa hề chuẩn bị chút gì cho buổi chụp ảnh tuyên truyền ngày hôm nay. Người cả đầu chỉ có công việc như cô sẽ giải quyết công việc dang dở trước mắt trước rồi mới nói đến chuyện khác.