Ngôi biệt thự Lâm Huyên Di từng sống nằm gần khu vực nɠɵạı ô, mặc dù không quá xa hoa, nhưng cũng là nơi giao thông thuận tiện, hơn nữa chủ yếu là bảo vệ ở đó rất có trách nhiệm, không nói lung tung, không cho người vào bừa bãi.
Cố An Kỳ ngày trước phải đi quay phim rất nhiều, suốt một năm bốn mùa nên thời gian ở nhà rất ít, mà tình hình Tiêu Thắng Hinh cũng chẳng khác là bao, vì vậy Cố An Kỳ ngày trước đã đưa cho Tiêu Thắng Hinh một chìa khóa dự bị để khi nào cô ấy trở về thì có thể đến nhà cô nghỉ ngơi.
Cố An Kỳ vô cùng không ngờ sau khi cô qua đời, Tiêu Thắng Hinh không bán căn biệt thự đi mà vẫn tiếp tục ở tại đó.
“Xin đừng gặp chuyện không may, xin đừng gặp chuyện không may.” Cố An Kỳ lo lắng nắm chặt hai tay, cố gắng áp chế dự cảm không tốt trong lòng.
Xe chạy qua cổng, Cố An Kỳ nhìn vào thấy nhiều paparazzi đang ngồi rải rác khắp nơi chờ tin tức nên cô bảo tài xế chạy về phía trước một đoạn.
Đến đoạn cách khu biệt thự khoảng mấy mét, Cố An Kỳ bảo tài xế rẽ phải, sau đó trả tiền taxi rồi nhanh chóng xuống xe. Sau khi xác nhận xe taxi đã rời khỏi, cô chạy về phía bụi cỏ đằng sau hòn non bộ.
Có rất nhiều người nổi tiếng sống trong khu biệt thự này, không thể lúc nào cũng đi được cửa chính. Có đôi khi để không bị chặn đường nên phải đi đường nhỏ. Ở hòn non bộ có một cơ quan nhỏ, chỉ người trong khu biệt thự mới biết, ngoài ra không ai khác biết được, dù sao đây cũng là con đường tẩu thoát cuối cùng của mình, chẳng ai ngốc đến mức để lộ ra ngoài.
“Cửa sau có camera giám sát, mà thôi quên đi, bây giờ nhìn cũng không kịp nữa, có chuyện gì sau này nói sau.” Cố An Kỳ nhíu mày, lúc này cô không còn nhiều thời gian.
Hiện tại chỉ có cô mới có thể đi xác nhận tình hình của Tiêu Thắng Hinh, cho dù cô có nói cho bảo vệ ở cửa là Tiêu Thắng Hinh gặp chuyện thì người ta cũng sẽ nghĩ cô là ŧıểυ nhân ti bỉ đang muốn giẫm đạp lênTiêu Thắng Hinh, muốn bỏ đá xuống giếng mà thôi, chắc chắn sẽ không đi tìm hiểu giúp cô. Hơn nữa bên ngoài đang có rất nhiều phóng viên và paparazzi đang chờ để hóng được tin độc nhất vô nhị, cô tùy tiện xuất hiện như vậy chắc chắn sẽ mang lại càng nhiều tin bất lợi hơn cho Tiêu Thắng Hinh.
Tình cảnh của Tiêu Thắng Hinh hiện tại đã đủ khó khăn, Cố An Kỳ không thể không cân nhắc kỹ càng bước tiếp theo.
Cố An Kỳ cả đời đã ở khu biệt thự này nên tất nhiên không hề xa lạ, ngựa quen đường cũ vòng ra phía sau một căn phòng nhỏ.
Cô vặn vặn tay nắm, quả nhiên đã bị khóa trái, cô nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng đi tới bên cạnh bồn bonsai lớn nhất, mò trong đất lấy ra một cái chìa khóa mình đã từng dùng. Tiêu Thắng Hinh không hề có thói quen mang theo chìa khóa, lúc ấy Cố An Kỳ bất đắc dĩ lại không còn cách nào khác, cuối cùng đành nghĩ ra cách này để giấu chìa khóa cho cô ấy.
Không thể ngờ được đường lui cô đưa cho Tiêu Thắng Hinh, cô ấy còn chưa động đến mà chính cô đã dùng tới trước.
Cố An Kỳ lắc lắc đầu, nhanh chóng mở cửa. Xông vào mũi là mùi rượu nồng nặc pha lẫn với mùi của khí than. Cô hoảng sợ, nhanh chóng mở toang hết cửa sổ và cửa sổ sát đất, sau đó mới đi tìm Tiêu Thắng Hinh.
“Chị Thắng Hinh? Chị ở đâu? Chị Thắng Hinh?” Cố An Kỳ tìm khắp các phòng nhưng vẫn không thấy người, cảm xúc khẩn trương khiến xưng hô cũng thay đổi, “Thắng Hinh Tiêu Thắng Hinh cậu ở đâu?”
“Huyên Di? Huyên Di?”
Cố An Kỳ loáng thoáng nghe thấy từ phòng ngủ cũ của mình vang lên một giọng nói rất nhỏ, sau khi nhanh chóng mở cửa, cô nhìn thấy Tiêu Thắng Hinh đang chật vật gục bên giường, điện thoại trên ngăn tủ bị cô ấy đẩy xuống đất, mỗi thứ một nơi. Trên đất rải rác vài cái chai, trong đó một cái dường như bị đập vỡ, mảnh thủy tinh vung vãi. Tay cô ấy dường như bị mảnh thủy tinh đâm vào, vẫn đang chảy máu nhuốm đỏ một mảng đất.
Cố An Kỳ nâng cô ấy dậy, muốn đặt cô ấy nằm xuống nghỉ ngơi, còn mình thì đi tìm thứ gì đó để cầm máu, cũng như làm chút mứt hoa quả giải rượu. Nhưng không ngờ cảm xúc của Tiêu Thắng Hinh lúc này lại quá mức kích động, kéo tay cô nói liên tục: “Huyên Di, mình thực sự đã chết rồi sao? Có thể nhìn thấy cậu thật tốt, Huyên Di. Huyên Di, sau khi cậu đi rồi, tất cả đều thay đổi, tất cả đều thay đổi. Xin lỗi, Huyên Di… Mình vô cùng xin lỗi cậu, xin lỗi, Huyên Di, mình không nên… ợ…”
Lời nói của Tiêu Thắng Hinh hơi lung tung, Cố An Kỳ nghe cô ấy không ngừng lặp lại câu xin lỗi, trong lòng cảm thấy kì lạ, cô ấy làm việc gì có lỗi với mình sao?
“Cậu xin lỗi Lâm Huyên Di vì chuyện gì? Cái chết của cô ấy không liên quan đến cậu.” Cố An Kỳ cau mày hỏi.
“Không phải, không phải, đó đều là lỗi của mình. Ngày đó mình biết dây treo có vấn đề, mình đã định nói cho cậu, nhưng mà… nhưng mà…” Có lẽ cảm giác áy náy bị đè nén đã lâu, nhất thời không thể khống chế nên lúc này cảm xúc của Tiêu Thắng Hinh cực kì kích động, nước mắt tuôn ra như suối.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Đang lục tung mọi thứ tìm băng gạc và vải cho Tiêu Thắng Hinh cô lập tức đình chỉ động tác. Cô vừa nghe thấy gì? Tiêu Thắng Hinh nói cô biết cô ấy biết chuyện dây treo có vấn đề?
“Thật sự mình đã định nói cho cậu, Huyên Di, cậu phải tin mình, nhưng mình lại bị đánh ngất nên không thể làm gì được. Huyên Di…” Bây giờ Tiêu Thắng Hinh đang say rượu, lời nói cũng không rõ. Cố An Kỳ không nghe được tin tức muốn nghe nhưng lại đổi lại một tin sóng to gió lớn.
Đây là chuyện gì? Ngay cả Tiêu Thắng Hinh cũng biết dây treo kia có vấn đề, chỉ duy nhất cô không biết?
Cố An Kỳ còn định hỏi thêm nhưng Tiêu Thắng Hinh sau khi khóc đã ngủ thiếp đi, có vẻ như sau khi áp lực tinh thần được giải phóng thì cả người cũng thoải mái hơn.
Cố An Kỳ nhìn Tiêu Thắng Hinh, trong lòng vô cùng phức tạp. Người cô vẫn luôn che chở dưới đôi cánh của mình biết dây treo có vấn đề nhưng lại không nói thẳng với cô. Cố An Kỳ nhìn Tiêu Thắng Hinh đang ngủ ngon lành, rồi lại nhìn mảnh thủy tinh vương vãi đầy đất, chỉ cảm thấy bản thân mình thật buồn cười.
Tuy vậy cô vẫn mềm lòng giúp Tiêu Thắng Hinh xử lý vết thương, nhưng ngoài việc đó ra thì cô không làm gì nữa. Lặng lẽ khép cửa lại, cô gọi điện thoại cho Tiết ŧıểυ Bảo.
“Alo , ŧıểυ Bảo, là chị.” Trong giọng nói của Cố An Kỳ tràn ngập sự mỏi mệt, từ trước đến giờ cô chưa từng cảm thấy mình sẽ có giây phút mệt mỏi như vậy, nhưng lúc này sức lực để giả vờ cô cũng không có.
“Chị, sao vậy? Giọng của chị không ổn lắm? Tiêu Thắng Hinh có chuyện gì sao?” Tiết ŧıểυ Bảo khẩn trương hỏi.
“Không phải, cô ấy vẫn ổn.” Cố An Kỳ thản nhiên trả lời, hơi ngừng lại một chút rồi nói “ŧıểυ Bảo, em biết chuyện Tiêu Thắng Hinh ngày đó đến đoàn làm phim đúng không?”
“…” Tiết ŧıểυ Bảo sau một lúc im lặng mới trả lời, “Đúng, em biết.”
“Vì sao không nói cho chị biết?” Cố An Kỳ nhẹ nhàng nói, ngay cả chính cô cũng không hiểu tâm trạng của mình lúc này như thế nào.
“Nói cho chị thì cũng chỉ tăng thêm phiền não cho chị mà thôi.” Tiết ŧıểυ Bảo thành thật trả lời, “Cô ta là bạn tốt nhất trong quá khứ của chị, trước khi tìm được bằng chứng xác thực em không muốn nói.”
Cố An Kỳ dị thường trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới nói: “Nói cho chị biết chuyện xảy ra ngày hôm đó theo những gì em đã điều tra được.”
“Em vốn nghi ngờ Hứa Toa Toa và Kiều Trí Viễn, nhưng lúc ấy cả hai người họ đều không có mặt ở đó, vì vậy tạm thời loại họ ra, sau đó mượn tư liệu điều tra của Âu Dương Thừa thì lại biết được Tiêu Thắng Hinh lúc ấy cũng ở đoàn làm phim. Nghe nói cô ta cứ lang thang trước cửa phòng trang điểm, sau đó không thấy tăm hơi bóng dáng đâu, sau khi chị xảy ra chuyện cô ta mới lại xuất hiện, cảm xúc dường như hơi khác thường.”
“Còn tra được gì không?” Cố An Kỳ nhíu mày.
“Diễn viên đóng thế của chị vào buổi sáng hôm đó từng ăn phải đồ mất vệ sinh nên bị đau bụng, vốn buổi chiều không thể đến, nhưng sau khi cô ấy uống thuốc tiêu chảy thì đã đỡ nên vẫn đến trường quay. Em đã tra hai quán cô ấy ăn đều là những nơi nổi tiếng nên không thể xảy ra vấn đề, cùng một nồi ăn nhưng chỉ cô ấy bị đau bụng còn những người khác không bị làm sao. Em nghi ngờ người kia vốn muốn cô ấy xin phép vì bị tiêu chảy, nhưng sau đó không ngờ cô ấy vẫn liều mạng muốn đi quay phim nên mới dùng tới thủ đoạn kia. Bây giờ em đang tìm manh mối về loại thuốc xổ kia, chắc không lâu nữa sẽ có chút thông tin.”
“Còn gì nữa không?” Đôi mắt nâu của Cố An Kỳ dần dần trầm xuống, trên mặt không có chút biểu tình nào.
“Không, lúc này tin tức đã bị phong tỏa hết nên rất khó tra, vì vậy trước mắt khả năng không thu được nhiều tin tức.” Tiết ŧıểυ Bảo nói, “Chị, em sẽ nhanh chóng tìm, chị đừng lo lắng quá.”
“Chị biết rồi, chẳng qua lần sau tra được gì thì cũng đừng giấu chị, nếu không chị sẽ không rõ tiếp theo nên làm gì.” Cố An Kỳ thở dài, cô hiểu được dụng tâm của Tiết ŧıểυ Bảo không muốn cô bị tổn thương. Chẳng qua cô không hề yếu ớt như anh tưởng, đối mặt sớm hay muộn thì cũng là đối mặt.
“Được.” Tiết ŧıểυ Bảo nói.
Cố An Kỳ ngắt máy, khẽ thở dài. Cố An Kỳ hiểu Tiêu Thắng Hinh không thể là hung thủ, chẳng qua trong tay cô ấy hẳn vẫn nắm giữ ít thông tin, ít nhất cô có thể thu được ít manh mối về chuyện cô rơi xuống vách núi.
Cố An Kỳ không lập tức rời khỏi như dự định, mà ngồi ngay ngắn trong phòng khách của Tiêu Thắng Hinh chờ đợi, chờ đợi một nguyên nhân, chờ đợi một câu trả lời thuyết phục.