Lúc này Cố An Kỳ xem như là bị đuổi hoàn toàn khỏi lớp chụp ảnh. Mọi người vốn tưởng rằng trước kia cô dù có bị thầy mắng như thế nào cũng không rời đi, lúc đi ra ngoài chỉ là do tức giận nhất thời, còn dùng mọi cách để cứu lấy cái chức trợ lý chụp ảnh. Vốn tưởng rằng cô là người như vậy, lần này nhiều lắm chỉ là vắng hai ba buổi, cuối cùng sẽ trở về cúi đầu nhận sai, nhưng không nghĩ rằng tính tình cô lại quật cường như vậy, đã qua mấy ngày, vẫn không thấy về lớp học.
“Cố An Kỳ cô ấy hẳn là không có việc gì chứ?” Tiếu Lăng Phong không biết vì sao, trong lòng luôn có chút lo lắng cho tình tình của Cố An Kỳ, mở miệng hỏi Tạ Vũ Phỉ một câu.
“An Kỳ không có việc gì đâu, chị ấy luôn chú ý đến các buổi tập mà.” Tạ Vũ Phỉ đáp lại, đối với việc Tiếu Lăng Phong mở miệng nói giúp Cố An Kỳ lúc ấy, cô đã có chút cảm tình với anh.
“Hừ, cô ta có thể có chuyện gì chứ? Rõ ràng chính là lỗi của nha đầu kia,thế mà làm bộ thanh cao dữ lắm cơ.” Tống Lộ Lộ liếc xéo bọn họ một cái, xem biểu tình của Tiếu Lăng Phong. Chỉ thấy khi nhìn về phía cô, Tiếu Lăng Phong lập tức cúi đầu xuống, trong lòng cô cũng lại càng khó chịu hơn.
“Ai làm sai chuyện, người đó tự biết.” Liêu Nhã Hân không mặn không nhạt nói một câu, “An Kỳ thiêm bẩm đã có tài diễn xuất trước ống kính, cho dù không có cách để học lớp này, chị ấy cũng có cách để mình có thể theo kịp mọi người.”
“Ha ha, việc cô ta không học lớp này thì có bị làm sao chứ, còn chưa nói chắc được đâu!” Tống Lộ Lộ lạ lùng nói, “Aiz, chẳng lẽ các người cũng chưa nghe nói? Âu Dương tiên sinh đã nói qua, nếu Cố An Kỳ không qua khỏi toàn bộ cuộc thi thì trong một năm sẽ không xuất hiện.”
“Cô nói bậy bạ gì đó?” Liêu Nhã Hân cùng Tạ Vũ Phỉ đều bị tống Lộ Lộ nói đến ngẩn người, lập tức lửa giận bùng lên, “Cô đừng có nói hươu nói vượn, rủa An Kỳ như vậy!”
“Lộ Lộ, đừng nói nữa.” Thái Nhược Lâm vừa nghe được lời của Tống Lộ Lộ, cảm thấy không nên để việc lớn thêm, chạy nhanh lôi kéo ống tay áo của Tống Lộ Lộ.
“Chậc chậc, hình như các người vẫn chưa tin? Không tin, cô có thể đi hỏi, trong công ty người biết việc này không ít đâu.” Tống Lộ Lộ khinh miệt hất cằm, cười nói sắc bén, cảm giác như trở lại thành người thắng cuộc vậy.
“An Kỳ… Làm sao có thể…” Tạ Vũ Phỉ có chút hoảng, chuyện lớn như vậy, Cố An Kỳ tại sao lại không nói cho cô biết?
“Vậy mà cũng gọi là bạn bè? Buồn cười!” Tống Lộ Lộ nhìn Tạ Vũ Phỉ vẻ mặt kích động, khinh bỉ nói. Không nghĩ rằng chính là bằng một câu nói có thể đánh tan tình bạn lâu nay của họ, quan hệ bạn bè xem ra cũng không bền chắc.
“Nhã Hân, cậu nói An Kỳ sẽ không có việc gì, chúng ta đi tìm chị ấy đi, tìm xem có cách nào giúp chị ấy không.” Tạ Vũ Phỉ không thèm để ý bọn Tống Lộ Lộ, một lòng thầm nghĩ đến Cố An Kỳ, lôi kéo Liêu Nhã Hân chạy đi.
“Này ! Tạ Vũ Phỉ, cô vẫn ngu ngốc như vậy hả? Người ta cũng không xem cô là bạn đâu, cô giúp cô ta làm cái gì?” Tống Lộ Lộ nhìn bộ dạng của Tạ Vũ Phỉ, vẻ tươi cười trên mặt lập tức cứng lại, trong lòng nhất thời nảy lên một cơn giận vô danh.
“An Kỳ không nói cho bọn tôi chuyện này, nhưng không có nghĩa là chị không xem bọn tôi là bạn. Ngược lại, chính là vì chị ấy xem tôi là bạn nên mới không nói việc này.” Tạ Vũ Phỉ vẫn còn nhỏ, suy nghĩ đơn thuần. Nhưng cô cũng không có ngốc, ai đối tốt với cô, ai có ý xấu với cô, cô vẫn có thể phân biệt được. An Kỳ không nói chuyện này, rõ ràng là không muốn cô và Liêu Nhã Hân lo lắng, không muốn liên lụy bọn họ, khiến bọn họ cũng bị đuổi ra khỏi lớp học. Cô làm sao có thể vì như vậy mà trách mắng Cố An Kỳ đây?
“An Kỳ vẫn có thói quen không muốn để người khác lo lắng cho mình, có chuyện gì đều muốn tự mình xử lý, tự lực cố gắng, tôi thực không hiểu vì sao cô luôn nhằm vào chị mà nói. Sự tình lần trước mọi người không nói, kỳ thật chính trong lòng cô cũng nên hiểu được rốt cuộc là ai khơi mào chuyện này.” Tạ Vũ Phỉ mặt đỏ lên, thân thể nho nhỏ thẳng thắn nói.
Cô không hiểu, thực sự không hiểu nổi, An Kỳ rõ ràng biết chuyện, nhưng sao lại không để bọn cô nói ra chuyện đó với thầy Thái. Thậm chí vì ngăn cản các cô còn nói: “Chị không nghĩ sẽ lại học lớp này, đừng nói lại chuyện đó nữa.”
Tống Lộ Lộ không nghĩ tới Tạ Vũ Phỉ bình thường ăn nói vẫn khép nép, tự dưng hôm nay đột nhiên bùng nổ lên hét to với cô, trong lúc nhất thời giật mình.
“Nhã Hân, chúng ta đi!” Tạ Vũ Phỉ không đếm xỉa tới tới Tống Lộ Lộ, lôi kéo Liêu Nhã Hân liền đi ra ngoài.
“Đi đi, đi đi, các người biến đi, bị Cố An Kỳ lừa như vậy cũng xứng đáng, một đám ngu ngốc! Ngu ngốc!” Tống Lộ Lộ hung hăng mắng.
“Đủ rồi! Tống Lộ Lộ, cô đừng có quá đáng quá!” Tiếu Lăng Phong nhịn đã lâu rồi, nhưng thật sự là không nín được nữa, hướng về phía tống Lộ Lộ hét lớn.
Tống Lộ Lộ lập tức im bặt, đứng ở một bên ngây người. Nhìn mặt Tiếu Lăng Phong lộ lên vẻ chán ghét, cảm thấy thật oan ức, rất đau lòng, ôm mặt chạy vội ra ngoài. *Qin: :O cái mẹ gìk ếk :O kn hãm =; giả tạo vkl*
Thái Nhược Lâm liếc mắt *Thiên:nv là mắt lé =))|Qin: mẹ cx “lé” :-j* nhìn bóng dáng Tống Lộ Lộ rời đi, không ngừng oán hận. Chết tiệt, đều là do cái con điên này làm hỏng chuyện tốt của cô. Cô vất vả lắm mới làm cho thanh danh của Cố An Kỳ bị phá hỏng, gián tiếp đuổi cô đi, thế nhưng Tống Lộ Lộ đầu óc ngu ngốc liền mang chuyện Cố An Kỳ sẽ phải luyện tập kéo dài thời gian thêm nói cho người khác. Chết tiệt, thế này không phải là làm cho Cố An Kỳ được người khác ủng hộ sao?
Nếu Liêu Nhã Hân cùng Tạ Vũ Phỉ thực đi nói cho bác lúc ấy đã xảy ra chuyện gì thì việc này sẽ không tốt chút nào. Không được, phải cần suy nghĩ biện pháp để xử lý việc này.
Bác từ nhỏ luôn che chở cô, sẽ tin rằng cô nói thật. Vừa mới bắt đầu chẳng qua “trong lúc vô tình” nói rằng Cố An Kỳ ở buổi biểu diễn có biểu hiện “kiêu ngạo” mà thôi, không nghĩ rằng bác liền tin rằng như vậy thật, liền đuổi Cố An Kỳ ra khỏi lớp học. Chẳng qua không ngờ Cố An Kỳ lại mặt dày như vậy. (Thiên: chả hiểu đứa nào da mặt dày đâu =.=”), thế nhưng còn lăn lộn cái chụp ảnh trợ lý thân phận trở về.
Thái Nhược Lâm từ nhỏ đã được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên, là một thiên chi kiêu nữ (nữ nhân kiêu ngạo gì đó @@~). Cô tự nhận kĩ thuật diễn của mình không kém, nhưng lại luôn không chiếm được sư ưu ái của cô Diệp, ngược lại cái con nghệ sĩ hạng ba đó, mới đến lần đầu tiên mà đã khiến cô Diệp cho vào nghe giảng, không thể dễ dàng tha thứ, cô tuyệt đối không thể chấp nhận một chuyện như vậy được.
Cố An Kỳ không phải còn dám tới phòng học sao? Cô sẽ khiến cho thanh danh cô ta không còn, sẽ phải đuổi đi. Xem đi, lần này bác cũng che chở cô, đuổi Cố An Kỳ ra ngoài. Nhưng mà không biết vì sao, cô luôn cảm thấy lần này bác dường như không hoàn toàn tin tưởng cô. Tuy nói là ép Cố An Kỳ bỏ đi, nhưng trong lòng cô vẫn là không thế nào an ổn. (@Thiên: làm chuyện xấu thì k an ổn chứ sao =)))
Có thể là do loại trực giác, cô thực sự cảm thấy Cố An Kỳ không dễ dàng bị đạp đổ như vậy.
Chẳng qua trong khoảng thời gian này, cô hẳn nên dừng các hành động một chút, nếu không thì với tính cách của bác, phát hiện ra cô lừa ông ấy, người gặp chuyện xấu chính là cô.
Hừ, cứ cho là Cố An Kỳ kia gặp may mắn đi, bây giờ tha cho cô ta, về sau lại xử lý tiếp.
Cố An Kỳ bị đuổi ra lớp học chụp ảnh, nhưng trước sau vẫn như một, cô không bị ảnh hưởng gì cả. Buổi tối vẫn tới lớp biểu diễn của cô Diệp Lâm. Diệp Lâm có phương pháp huấn luyện thực kỳ diệu, dùng kĩ năng biểu diễn để khơi ra được tiêm năng của Tạ Vũ Phỉ và Cố An Kỳ, Cố An Kỳ đã từ cô học được không ít điều bổ ích.
Buổi học kết thúc, Tạ Vũ Phỉ cùng Cố An Kỳ rời khỏi phòng học, rảo bước trên một hành lang nhỏ của công ty.
“An Kỳ, chị có kế hoạch gì để quay lại lớp chụp ảnh chưa vậy?” cùng Liêu Nhã Hân thương lượng vài giờ, cô vẫn không nghĩ ra phương pháp gì tốt cả. Cô đã hỏi cô Diệp, nhưng cô Diệp cũng không có nói gì nhiều, chỉ nói là Cố An Kỳ là người thông minh, sẽ có thể tự mình xử lý việc này, các cô tuyệt đối không cần nhúng tay vào, đặc biệt không được đi tìm thầy Thái, nếu không các cô không những không giúp được gì mà còn tự rước họa vào thân.
Tạ Vũ Phỉ không hiểu rõ cô Diệp định nói gì, nhưng có chút cảm thấy dường như Cố An Kỳ hẳn đã có kế hoạch của chính mình.
“Quay lại học?” Cố An Kỳ nghe bên tai như tiếng ve kêu, trong lúc nhất thời có chút nhớ nhung mà bật cười, “Chị đã rời khỏi, quay lại để làm gì?”
“Nhưng mà chị…” Nếu cô ấy không vượt qua lớp học này, sẽ phải ở lại một năm đấy! Tạ Vũ Phỉ suýt nữa sẽ nói ra miệng, nhưng lại nhớ tới việc Cố An Kỳ không muốn cho mình biết việc này, liền đem lời nói đã ra đến cổ họng nuốt vào.
“Kỳ thật… Lớp học này chị đã sớm nghĩ không cần học ” Cố An Kỳ ra vẻ thoải mái mà cười cười, “May lại có một cái cớ thật tốt để đi.”
“An Kỳ… Chị…” Tạ Vũ Phỉ thấy Cố An Kỳ nói như vậy, luôn cảm thấy trong lòng khó chịu. Rõ ràng Cố An Kỳ không có sai, vì sao cô ấy lại phải chịu lỗi, ” Vì sao chị không nói cho thầy giáo chân tướng sự việc lúc đó vậy?”
Cố An Kỳ cười cười, không nói gì. Sau một lúc lâu mới thản nhiên đã mở miệng: “Đôi khi, cho dù là lời nói thật cũng không nhất định hiệu quả. Mà nói dối…”
Lời nói thực thản nhiên , gần như âm thanh nhẹ nhàng đã nghe không rõ lại bị tiếng lá rụng lả tả che lấp, khiến cho Tạ Vũ Phỉ không nghe được rõ ràng. Nhưng khi nhìn khuôn mặt lạnh nhạt nhu hòa tươi cười của Cố An Kỳ, không hiểu vì sao lòng dần dần thả lỏng xuống.