“Máu Rồng!” Eden vui vẻ chộp lấy cái hộp trên mặt bàn rồi nhanh chóng mở ra nhìn thứ bên trong.
“Thực ra là bột Máu Rồng, hàng tươi bây giờ khó kiếm lắm, và nó đắt lòi luôn. Quỷ tha ma bắt tụi Somdet và cái lệnh cấm vận của chúng nó, lũ con hoang bẩn thỉu, bọn phun xác nhớt nhây...” Và y tuôn một tràng chửi thề, đám tiên bướm chắc chắn học mấy câu đó từ đây chứ chẳng đâu cả.
Eden bỏ ngoài tai mấy câu văn thơ của chủ tiệm, cậu đã quá quen với tần suất chửi thề dày đặc của ông anh này rồi. Lúc này cậu đang dán mắt vào cái lọ thủy tinh trong suốt dài cỡ một gang tay, bên trong nó chứa đầy một thứ bột màu xanh tím vón lại thành từng cục như bị dính hơi ẩm. Có thứ này thì Balan có thể yên tâm vượt qua ngày Lập Đông năm nay rồi! Nếu máu động vật có thể giúp Balan vượt qua một phần cơn đau trong ngày đó, máu người thường là ba phần thì máu của sinh vật ma thuật hùng mạnh như rồng - cho dù không phải là máu tươi - gần như sẽ giúp anh hoạt động được như bình thường (không thể sử dụng sức mạnh nhưng cũng không đến nỗi phải nằm chèo queo một chỗ như mọi năm).
Bên cạnh cái lọ đó là một chiếc vòng tay hạt gỗ, có khoảng hai mươi hạt màu vàng với những đường vân màu đỏ to cỡ đầu ngón tay út của một người đàn ông trưởng thành. Eden mở to hai mắt, cậu ngẩng phắt đầu dậy nhìn Jin.
Có vẻ y cũng đang chờ phản ứng của cậu, và rõ ràng là đôi mắt mở to của thằng nhóc pháp sư tập sự đã lấy lòng được y: “Gỗ máu rồng, được tưới bởi máu rồng lửa, sống ở Vùng Cháy đã hơn năm trăm năm.” Chất giọng khàn khàn của y vang lên đều đều nghe như rất bình tĩnh, nhưng nhìn vào ánh mắt kiêu ngạo và cái cằm nâng lên cao kia thì ai cũng hiểu là y đang đắc ý đến thế nào.
“Anh!” Eden chộp lấy bàn tay lạnh buốt của anh chàng tóc xanh, đôi mắt lấp lánh sáng rực: “Em sẽ lấy cả cái vòng này nữa, em sẽ bán cả máu luôn nếu cần.”
Jin Iblisamal phủi tay cậu ra, ngoài bạn đời của mình - tên incubus lúc nào cũng nhe nhởn ở tầng dưới ra - thì y từ chối mọi sự tiếp xúc da thịt thân cận, đặc biệt là thằng nhóc pháp sư tập sự này và ông anh trai không cùng huyết thống của nó. Đừng hiểu nhầm, y không có bất cứ ác cảm nào với hai người này cả, thậm chí còn rất thích nữa là đằng khác, cả hai không có cái thói dùng lỗ mũi nói chuyện với y (rất nhiều kẻ đều từng làm vậy, trước khi được y dùng nắm tay nhắc nhở một cách thân thiện). Vấn đề là Balan thì lúc nào cũng dính mùi bạc hà đầy người, cái mùi cay nồng như đấm vào mũi y và khiến y xây xẩm mặt mày. Còn Eden Noldorasga thì ngoài bạc hà ra - y đồ rằng đó là vì lúc nào nó cũng dính vào bên người anh mình - thì còn đủ thứ mùi thảo dược kỳ quái khác nữa. Khứu giác của một ghoul như y từ chối chịu đựng loại mùi này, y cũng không có ý định làm tình làm tội cái mũi tội nghiệp của mình như vậy làm gì.
Thế nên, Jin Iblisamal liếc bùa Khử Mùi Cực Mạnh treo trên trần nhà, cứ cách xa nhau ra thì hơn.
Eden không để ý tới hành động đó, cậu chẳng lạ gì cái tính né - tránh - xã - hội của ông anh tóc xanh, vả lại cậu còn đang tính xem mình còn phải trả thêm bao nhiêu nữa thì mới được sở hữu cái vòng này. Có nó rồi thì sau này anh trai cậu chẳng phải lo vụ xung đột năng lượng trong cơ thể nữa, hoặc ít nhất thì cũng đỡ được một phần rất lớn, thậm chí nó còn có thể ngăn cản năng lượng xấu tới từ bên ngoài và bảo vệ người đeo khỏi bệnh tật (kể cả bệnh của sinh vật siêu nhiên) nữa. Để coi, tiền mua hạt giống thảo dược tháng này có thể xin khất đến tháng sau, tiền bán thảo dược và ma dược và bùa chú bảo vệ cơ bản có thể xin ứng trước, cậu có thể kỳ kèo với Hội đồng Ma thuật Thành phố về chuyện tiền trợ cấp cho pháp sư vị thành niên không nhỉ? Hay là...
“Này, này? Này! Thằng quỷ con! Mày ngủ mà vẫn mở mắt đấy hả?” Tên ghoul với mái tóc chất chơi búng tay tanh tách trước mắt cậu.
Eden choàng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ tràn ngập tiền và tiền của mình, cậu bắt đầu bật chế độ năn nỉ: “Cho em vài ngày nha anh? Đừng bán nó cho người khác vội, bởi vì nó rất là...”
Jin ngán ngẩm ngăn bài ca réo rắt thảm thiết bên tai lại, y xoa hai cánh tay nổi đầy da gà của mình, vươn tay đóng nắp hộp lại rồi đẩy nó về phía thằng nhóc đang ca cẩm về tình trạng kinh tế và lòng thương người gì đó: “Ngậm mồm vào, số tiền mày trả trước cho anh đã đủ cho cả hai món này rồi. Cầm lấy rồi biến đi hộ anh cái.”
Tóc đen ngẩn ra, cậu ngần ngừ một hồi rồi lại đẩy ngược cái hộp đó lại: “Anh, anh chỉ cần giữ nó cho em vài hôm thôi là được, không cần...”
Jin lườm cho cậu một cái cháy mặt: “Anh làm ăn chứ không làm từ thiện, anh bảo đủ tức là đủ.”
Eden khịt mũi: “Hẳn rồi! Anh, em biết giá hàng đấy, đặc biệt là giá của mấy thứ cây cối thế này. Gỗ máu rồng xịn chẳng bao giờ rẻ cả, nhất là loại có tuổi thọ lên đến mấy trăm năm thế này, lại còn sống ở Cực Địa nữa chứ...”
Tóc ombre ngáp một cái rồi ngồi bẹp xuống cái ghế bọc nhung màu xanh lá cây đậm trông cực kỳ êm ái: “Thứ nhất, anh mày không tự mình xông đến Vùng Cháy mua nó; thứ hai, cái này là chiến lợi phẩm nên ngoài tiền mài giũa tạo hình ra thì anh chẳng tốn một xu nào cho nó cả; thứ ba, mày không cần trả thêm tiền, nhưng anh cần vài loại ma dược mà - anh biết là - người nhà Noldorasga là chuyên gia trong việc điều chế. Vừa ý chưa?”
Cậu yên lặng nhìn gã ghoul có bề ngoài bất cần đời đang ngồi trước mặt, với số vàng bán gỗ máu rồng kia thì y thừa sức thuê các bậc thầy về ma dược làm việc cho mình ấy chứ. Eden biết là cho dù gia đình mình đã từng rất nổi tiếng trong lĩnh vực này thì đó cũng là chuyện từ cả trăm năm trước rồi, và chắc chắn là một pháp sư tập sự vị thành niên như cậu còn phải học rất, rất nhiều mới có thể đạt được mức giỏi như mọi người mong muốn.
“Cảm ơn, Jin. Em thực sự biết ơn, thực sự đấy.”
Rõ ràng là Jin Iblisamal không quá thoải mái với mấy cảnh tình cảm như thế này, y nhanh chóng đứng dậy khỏi cái ghế bành nhung mà mình đang ngồi rồi xua thằng bé tóc đen ra khỏi phòng: “Rồi, giờ thì biến đi, khi nào cần anh sẽ gọi mày đến sai sử sau.”
Khi hai người vừa ra khỏi căn phòng bí mật kia thì tiếng cười như muốn đổ cả nhà lập tức dội thẳng vào màng tai họ. Cả hai nhìn nhau thở dài, sao trong bao nhiêu người ở Asgaphra mà hai ông thần có tiếng cười kinh khủng nhất lại cùng hội tụ trong cùng một nơi thế này cơ chứ?
Ở tầng dưới, incubus và tiên - ma - cà - rồng đang vừa vỗ đùi đen đét vừa cười phá lên đến chảy cả nước mắt, ngay cả tiên bướm Greta cũng đang lăn lộn trong không khí, bụi tiên rải đầy trên đồ vật trong cửa hàng (tạ ơn trời đất thứ này cũng dễ dàng cọ rửa).
Balan dùng mu bàn tay lau nước mắt, anh nhìn lên và thấy đứa em quý hóa của mình đã đi ra với một cái hộp xám xịt được ôm chặt trong lòng. Ngay lập tức, chế độ gà mẹ của anh được bật lên: “Ổn chứ?” Anh biết rất rõ là bất cứ thứ gì trong cửa hàng này đều có mức giá vượt xa khả năng chi trả của một pháp sư tập sự, thậm chí pháp sư chính thức cũng phải tính toán rất kỹ mới dám ló mặt vào đây. Toàn Đồ Xịn, nên giá của chúng cũng xịn không kém.
Chà, thực ra, anh có thể lo liệu vụ này, chỉ riêng suy nghĩ của thằng bé đã đủ khiến anh cảm động phát khóc rồi.
Ngược lại với sự lo lắng của Balan, em trai anh đang rất vui vẻ lắc lắc cái hộp trông như nhặt được trong thùng rác kia trước mặt: “Xong rồi ạ, hoàn toàn ổn.”
“Ờm, vậy... được, về nhà thôi. Anh bắt đầu thấy đói rồi đấy.”
“Lúc nào mà anh chả thấy đói!” Gã incubus chọc ngoáy.
Eden lờ tịt hai người vừa nói cười đã lại chí chóe với nhau kia, cậu xoay sang ôm lấy gã ghoul đang đờ cả người ra với hành động của mình: “Cảm ơn, Jin, cảm ơn.”
Anh chàng tóc dài quá vai vụng về vỗ nhẹ lên lưng cậu rồi ậm ừ cái gì đó trong cổ họng. Ngay khi không khí đang rất ấm áp thì Hisashi chen vào: “Em có ngửi thấy mùi gì không nhóc pháp sư?”
“Hả?”
Một nụ cười quỷ quyệt mở rộng trên khuôn mặt đẹp trai của tên incubus: “Mùi của thứ gì đó thuộc về anh mà đang dính trên người anh ấy ý?”
Balan đứng bên cạnh “eo!” lên một tiếng đầy kinh tởm rồi xách cổ đứa em vị - thành - niên của mình lao thẳng ra khỏi cửa hàng, bỏ lại sau lưng tiếng cười khoái trá của một trong hai chủ tiệm, lẫn trong đó là những tiếng chửi thề của một vị chủ tiệm khác.