Asgaphra, hay “thành phố Ngân Hạnh” - cái tên được cộng đồng ma thuật ở đây yêu thích và quen thuộc hơn - dần trở nên trầm lắng dưới bóng hoàng hôn. Đến khoảng tháng mười, tháng mười một, thành phố này sẽ được phủ kín bởi sắc vàng rực rỡ của những hàng cây ngân hạnh - biểu tượng của thành phố. Đó cũng là một trong những thời điểm mà Eden yêu thích nhất trong năm.
Eden Noldorasga và Balan Svartalf sóng vai nhau đi dọc trên con đường lốm đốm ánh đèn vàng ấm áp. Lá ngân hạnh trên đầu cũng chuyển dần từ xanh bóng sang hanh vàng.
“Cảm ơn anh, Balan. Nếu không có anh thì mấy thứ này sẽ làm em cháy túi mất.” Eden ôm chặt chiếc túi vải vào lòng. Đây là cả một gia tài đấy, nếu cậu làm rơi rớt cái gì thì nửa tháng sinh hoạt phí coi như đi tong.
Balan thở dài xoa đầu cậu: “Rốt cuộc thì em đã làm những gì mà khánh kiệt đến độ này hả? Tiền thưởng khi vượt qua kỳ thi pháp sư tập sự, tiền trợ cấp của thành phố dành cho pháp sư vị thành niên, từ từ, còn cả tiền bán mấy thứ thảo dược và bùa chú kỳ lạ của em nữa...”
Eden vội vàng cắt lời anh: “Làm ơn đi mà Balan, sắp ăn tối rồi, em không muốn tắc thở trước đó đâu.” Và hậu quả là bị gõ vào đầu một cái rõ đau.
Balan không nói gì nữa. Hơn ai hết, anh biết nếu thật sự không muốn nói thì chẳng ai có thể moi ra được một lời nào từ miệng thằng bé này cả. Đứa em này của anh có thể là một người bạn trung thành tuyệt đối và là một kẻ giữ bí mật ai cũng mơ ước, nhưng cũng có đôi lúc anh muốn đánh cho cậu một trận vì cái tính cứng đầu này lắm.
Hai người rẽ vào bên trái, đi về phía con sông Nanye lốm đốm ánh đèn chảy ngang qua lòng thành phố. Với người thường, nơi đây vẫn luôn là một khu vực không có gì thu hút với một con sông nhỏ tẻ nhạt, những tòa nhà xám xịt cũ kỹ, giữa những khe gạch lát đường nứt nẻ là cỏ dại mọc đầy. Thậm chí họ còn từng tạo ra cả một cuộc vận động yêu cầu chính quyền thành phố phá bỏ và cải tạo khu vực này “vì những mục đích tốt đẹp hơn”.
Đương nhiên là chiến dịch ngớ ngẩn đó chẳng đi đến đâu cả, bởi những người thực sự nắm quyền ở Asgaphra đều biết rất rõ nơi này thuộc quyền quản lý của ai. Và chắc chắn là cộng đồng ma thuật của thành phố này không có hứng thú chuyển nhà đi đâu hết cả. Đúng vậy, những người cầm quyền luôn biết rằng trên thế giới này có phép thuật và những điều kỳ diệu - theo đúng nghĩa đen.
Asgaphra được chia làm hai phần: phía nam sông Nanye - nơi đám người thường gọi là Khu Cũ và phía bắc - địa điểm bị những tạo vật ma thuật mỉa mai là Tụ Mù.
Một bên là người thường, đương nhiên cũng có vài sinh vật siêu nhiên rửng mỡ ở lẫn trong đó nhưng không nhiều. Những người đó luôn bị Hội đồng Thành phố giám sát rất kỹ vì sợ sẽ họ bày trò ngu xuẩn gì đó rồi khiến người thường không có sức chống cự bị thương, và họ cũng bị Hội đồng Ma thuật Thành phố để mắt đến vì sợ những thứ lố lăng của đám này làm lộ bí mật của cả cộng đồng.
Một bên là nơi ở của phù thủy, pháp sư, ma cà rồng, người sói,... và đám con lai đủ thể loại của đủ các chủng tộc, đương nhiên là những loài vừa mắt nhau hơn sẽ có xu hướng tụ chung vào một khu. Chẳng ai rảnh hơi để suốt ngày đi can ngăn đám sinh vật siêu tự nhiên lúc nào cũng sẵn sàng gây sự, và có đủ năng lực để gây ra các thiệt hại khủng khiếp nếu đánh nhau cả.
Eden và Balan đi dọc theo con đường Tiên Bướm uốn quanh bờ sông Nanye. Trên những viên đá lát đường được khắc kín những ký hiệu ma thuật là một lớp bụi tiên lung linh lấp lánh, đây đó là những bụi cỏ Bụi Tiên - thứ cỏ dại xấu xí trong mắt người thường - tỏa sáng như những chiếc đèn lồng nho nhỏ chỉ lối cho người đi đường.
Đám tiên bướm nhỏ xíu, chỉ lớn cỡ một gang tay vẫy những đôi cánh trong suốt xinh đẹp bay rập rờn trên đầu mọi người. Lớp bụi tiên trông như bụi vàng ở dưới mặt đường chính là do cánh của đám này làm rơi ra. Nếu người thường nhìn thấy cảnh tượng này thì chắc sẽ ngất xỉu vì đẹp mất, nó hoàn toàn đánh bại mấy thứ được gọi là kỹ xảo điện ảnh của họ vì dù gì thì cũng là hàng thật mà.
Nhưng vấn đề là với một số sinh vật siêu nhiên thì đám tiên bướm này khá phiền. Chúng cứ líu ríu suốt bên tai những người đi qua đây, bất kể họ có muốn bước vào Quảng trường Asgaphra - nơi mà dân ở đây hay gọi là Chợ Sông - hay không. Đúng vậy, cái đám trông lung linh như thể chỉ biết ăn hoa uống mật này là những nhân viên tiếp thị cực kỳ lỳ lợm, chúng được chủ các cửa hàng quanh đây thuê để chèo kéo khách vào mua hàng.
“Ê, bọn này muốn về nhà! Có nghe thấy không đấy? Đừng có giả điếc! Đừng có kéo tóc tao! Không... đã bảo là... Eden Noldorasga!” Balan nghiến răng nghiến lợi phủi đám bột tiên bám đầy trên mặt trên cổ mình xuống. Phần tiên trong anh chẳng có vấn đề gì với cái thứ này cả - ở thì miễn cưỡng cũng có thể coi hai bên là họ hàng (Suỵt! Đừng để balan nghe thấy câu này!). Nhưng phần ma cà rồng thì lại khác, không đến nỗi có hại nhưng chúng lại khiến anh ngứa như bị sâu róm rơi vào người vậy.
Eden đứng bên cạnh cười ngặt nghẽo. Đây chính là một trong những lý do khiến cậu khoái đám tiên bướm này đấy, ngoại trừ việc trông chúng xinh xẻo đáng yêu ra thì khả năng khiến ông anh lúc nào cũng bóng lộn như siêu mẫu phát điên lên và xộc xệch rối bù của chúng thật sự xứng đáng với đám bột rau mùi phơi khô nghiền nhỏ đặc chế của nhà Noldorasga.
Nhưng đương nhiên là chuyện gì cũng có giới hạn thôi. Khi Eden nhìn thấy răng nanh và móng tay của anh mình bắt đầu dài ra thì cậu biết là thời gian vui vẻ đã kết thúc. Cậu pháp sư tập sự nhanh chóng ếm một bùa Phủi hết lên người anh mình, sau đó là một lớp khói Tinh chất Lô hội - Balan thực sự sẽ giết cậu và tất cả tiên bướm trong thành phố nếu da anh ấy có bất cứ vết mẩn đỏ nào mất - và cuối cùng là bùa Ve để xua đám tiên bướm ra xa - chúng đặc biệt ghét tiếng ve kêu, chẳng hiểu tại sao lại thế.
“Đây là lý do mày nhất quyết kéo anh đến nhà ăn tối mà không ở lại cửa tiệm luôn hả? Có tin là anh sẽ bứt trụi tóc của cả mày lẫn chúng không?” Balan mỉm cười nhìn đứa em đang khúm núm nhìn mình một cách nịnh nọt. Nếu nó không phải là thằng nhóc được anh nuôi nấng chăm bẵm từ bé thì...
(Đám tiên bướm cũng nhanh chóng bay nấp ra sau lưng Eden. Ai cũng biết là Balan Svartalf chăm chút khuôn mặt và vẻ ngoài mình đến mức nào, có người còn lén lút gọi anh là Narcissus nữa là.)
Chà... thì đó cũng là một lý do... nhưng đương nhiên cậu chẳng ngu gì mà nói ra cả!
“Không, đương nhiên là không rồi, nhưng bên này đẹp và sáng hơn nhiều mà, trong khi đường bên kia thì chán phèo. Với lại...” Eden nhanh chóng nói thêm khi thấy lông mày của Balan nhướng lên càng lúc càng cao: “Em muốn vào chợ lấy bột Máu Rồng. Anh Hisashi đi xử đám quỷ lùn gian lận mấy hôm nay không biết bao giờ mới về, anh Jin thì còn lạc đường hơn cả em nữa, mà cả hai người thì chẳng có ai tin tưởng được đủ để giao thứ đắt cỡ đó hộ cả.”
“Từ từ!” Balan giơ tay ngăn đứa em đang có xu thế thao thao bất tuyệt lại: “Đang yên đang lành mày mua thứ đắt lòi đó làm gì hả? Mẹ kiếp, Eden Noldorasga! Mày ăn cỏ cả tháng vì cái này đấy đúng không? Mày định...” Tiếng anh đột nhiên im bặt.
Eden ngậm chặt miệng lại rồi nhìn anh bằng đôi mắt cún con ngập nước. Balan thở dài: “Em biết là mình không cần làm thế đúng không?”
Cậu cúi đầu, vuốt vuốt đôi cánh của một nhóc tiên bướm đang ngồi trong lòng bàn tay mình: “Em biết, nhưng em muốn làm thế. Em đã trở thành pháp sư tập sự rồi, mọi việc đang tốt dần lên đúng không? Em muốn đánh dấu nó bằng một thứ gì đó đặc biệt một chút, rồi em nghĩ, theo truyền thống thì vào dịp này, các pháp sư tập sự sẽ tặng cho người nhà một món quà để cảm ơn sự yêu thương và chăm sóc của họ, cũng để thể hiện là mình đã trưởng thành đủ để có khả năng tự tìm hiểu và mua bán tạo vật ma thuật.”
Eden thì thầm trong miệng: “Và anh là anh trai em, là gia đình duy nhất mà em có.”