Hệ thống tuy vậy lại tán thưởng ý tưởng của Dư Thập Nhất, 【 Có lẽ nên dạo một vòng chợ đen xem sao. 】
Nơi đâu mà chẳng có chợ đen, đến cả tinh tế vị diện cũng vậy. Dư Thập Nhất chỉ là thoáng qua ý niệm như vậy, còn cần suy ngẫm thật kỹ về cách thức thực hiện.
Không chỉ con đường, mà cả vật liệu, địa điểm đều là những vấn đề cần giải quyết.
Dư Thập Nhất trở về khu ký túc xá.
Buổi chiều nàng được Nunnally đưa về, kí túc xá còn tĩnh mịch, mọi người đều ở khu giảng dạy. Lúc này, khi trời đã nhá nhem, vừa vặn là thời gian nghỉ ngơi của mọi người.
Năm tư cũng đã trở về, khu ký túc xá rực rỡ ánh đèn. Từ bên ngoài, tiếng ồn ào náo nhiệt vọng ra.
Khu ký túc xá năm tư có ba tòa lầu. Tòa mà Thẩm Tự Lưu ở dành cho chỉ huy và cơ giáp sư, hai tòa còn lại cho số lượng đông đảo cơ giáp đơn binh.
Ký túc xá của Dư Thập Nhất và Thẩm Tự Lưu nằm trên tầng cao nhất của một tòa.
Dư Thập Nhất dùng thẻ mở cổng lớn, bước về phía thang máy.
Cả bốn thang máy đều đang hoạt động. Nàng tùy tay ấn một nút, chờ thang máy xuống, rồi lấy ra mẻ hạt dẻ rang đường vừa làm, bóc một hạt ăn.
Lúc làm xong, nàng vội đi thi đấu, chưa kịp ăn. Sau đó lại bị gọi đi họp bàn, bận rộn đến tận giờ. Vốn dĩ vận động mạnh tiêu hao nhiều năng lượng, nay được trở về nghỉ ngơi, Dư Thập Nhất mới rảnh rang tiếp tục thưởng thức món hạt dẻ rang đường tự làm.
Nàng ôm túi giấy đựng lưng lửng hạt dẻ, bóc vỏ, thấy thang máy đến tầng một, nhấc chân bước vào.
Thang máy "Đinh" một tiếng mở ra, vài người đang trêu đùa nhau trong thang máy theo bản năng nhìn về phía cửa. Họ thấy Dư Thập Nhất đang định bước vào, má phúng phính, tay ôm một thứ gì đó.
"…… Dư Thập Nhất?" Có người gọi tên nàng.
Dư Thập Nhất ngước mắt nhìn, thấy mấy nam sinh đang ngây người nhìn mình. Họ vội buông nhau ra, ánh mắt mang theo ngạc nhiên.
Dư Thập Nhất ngừng nhai, nhìn những người bên trong im lặng, chủ động chào hỏi: "Các tiền bối hảo."
"Ngươi, ngươi hảo! Chúng ta là năm tư!" Một người vội đáp lại, "Ngươi bận xong rồi về nghỉ ngơi sao?"
Dư Thập Nhất gật đầu.
"À, đúng rồi, lúc nãy ta thấy Caesar và Đào Lan Châu đến, không biết có phải tìm ngươi không." Người đầu tiên đáp lời nói, "Nếu bọn hắn ức hiếp ngươi, cứ việc kêu lên ở hành lang."
Dư Thập Nhất có phần bất ngờ, vẫn nói, "Cảm ơn các tiền bối."
"Không có gì!" Mọi người vội đáp.
Dư Thập Nhất đợi thêm hai giây, thấy họ không nói gì nữa, cũng không tính ra khỏi thang máy, ngập ngừng bốc một nắm hạt dẻ trong túi: "Vậy…… Các tiền bối dùng không?"
Các tiền bối nhìn những hạt dẻ nâu bóng, do dự một chút rồi nhận lấy.
"Cảm ơn học muội."
Dư Thập Nhất có chút tiếc của, song vẫn nói: "Không có chi, vậy các tiền bối còn muốn lên nữa không?"
"Không không không không!" Mọi người lúc này mới nhận ra mình đã chắn cửa thang máy, khiến Dư Thập Nhất không vào được. Họ vội bước ra, nhường nàng vào.
Cửa thang máy khép lại, che khuất bóng dáng Dư Thập Nhất.
Mấy vị tiền bối năm tư nhìn nhau, chợt một người lên tiếng: "Đây là thứ gì vậy?"
Vừa rồi trong không khí thoảng qua một mùi thơm ngọt ngào, không rõ từ đâu đến. Họ rõ ràng đã dùng qua dinh dưỡng dịch, nhưng ngửi được mùi này vẫn cảm thấy đói bụng.
Vật trong tay lớn cỡ một phần tư bàn tay, một tay vừa vặn nắm trọn. Bên ngoài có một lớp vỏ bóng loáng, nứt ra một lỗ nhỏ, để lộ phần ruột màu vàng óng.
Có người khẽ bấm vào, liền để lại một vết lõm.
"Hình như chính là mùi này." Một người hít sâu, giật mình nói: "Thơm quá!"
"Vậy cái này dùng để làm gì?"
"…… Ăn chăng?" Họ nghĩ ngợi, khi vừa thấy Dư Thập Nhất, nàng ta đang đưa vật này lên miệng, còn nhai nữa.
To như vậy, không thể bỏ cả vào miệng được. Một người bẻ đôi, lộ ra phần thịt quả màu vàng bên trong.
Dư Thập Nhất cố ý làm chức năng giữ ấm. Để bên trong nửa ngày vẫn còn nóng hổi. Lúc hạt dẻ được bẻ ra, phần nhân ấm áp tỏa ra một mùi hương ngọt ngào chưa từng có.
Họ ngửi thấy mùi hương ấy, không do dự, gạt bỏ những suy nghĩ khác, cắn lấy phần thịt quả màu vàng.
Ngon!
Hạt dẻ vốn mềm mại, thơm ngọt, vị đậm đà. Lớp thịt quả bên ngoài hơi cứng nhưng không hề kỳ lạ, ngược lại càng thêm dai, vị ngọt dịu không ngấy, khiến phần thịt quả càng mềm mại, ngon miệng.
Dù là hạt dẻ biến dị cũng không đặc biệt lớn. Mấy nam nhân ăn ba bốn miếng đã hết, chỉ còn lại vỏ hạt dẻ bóng loáng.
Họ theo bản năng liếm môi. Vị thơm ngọt chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã chinh phục cả thể xác lẫn tinh thần, khiến họ dư vị mãi.
Thật ngon!
Sao ăn xong rồi còn thấy đói hơn thế này?
Họ vốn định ra sân huấn luyện, nhưng sau khi ăn thứ này, ma xui quỷ khiến lại quay về, thậm chí không thèm chờ thang máy, mà leo thang bộ lên.
*
Tầng năm có sáu phòng. Ra khỏi thang máy là một gian đại sảnh như phòng khách, có ghế sofa và bàn ghế, là nơi để mọi người nghỉ ngơi. Nhưng lúc này, gian đại sảnh không một bóng người, ai nấy đều ở trong phòng riêng.
Chờ ngày mai công bố kết quả thi cuối kỳ, họ sẽ tốt nghiệp từ trường quân đội Cửu Châu, nên đều đang thu dọn hành lý trong ký túc xá.
Tiếng cười nói vọng ra từ các phòng, thỉnh thoảng có tiếng đồ vật rơi xuống đất.
Dư Thập Nhất liếc mắt liền thấy Caesar và Đào Lan Châu đứng ở cuối hành lang.
Thẩm Tự Lưu dù sao cũng là đội trưởng tiểu đội Thiên Khải, địa vị và uy tín trong trường đều có. Phòng ngủ ở tận cùng hành lang tầng năm, nơi tương đối yên tĩnh và riêng tư.
Trước cửa phòng lại đứng hai người. Một người tóc ngắn màu vàng, vóc dáng vạm vỡ, khoanh tay trước ngực, đi đi lại lại. Người kia thì tựa lưng vào tường, nhắm mắt dưỡng thần.
Dù tư thái khác nhau, họ rõ ràng đang đợi người.
Chính là Caesar và Đào Lan Châu.
Người họ chờ hiển nhiên là nàng.
Caesar dường như cảm nhận được ánh mắt của Dư Thập Nhất, đột ngột quay đầu nhìn về phía cửa, thấy Dư Thập Nhất đứng ở cửa thang máy, tay ôm một thứ gì đó, kinh ngạc nhìn họ từ xa.
"Dư Thập Nhất!" Caesar thấy nàng liền lập tức phấn chấn, bước về phía bên này. Giọng hắn không nhỏ, thu hút sự chú ý của mọi người. Cửa các phòng ký túc xá đồng loạt mở, không ít người thò đầu ra xem, thấy Caesar đã đợi gần một giờ, giờ đang bước nhanh về phía thang máy, đến chỗ nhân vật phong vân hôm nay, Dư Thập Nhất. Nàng đang đứng trước thang máy, cảnh giác nhìn Caesar đang tiến lại gần.
Caesar cao lớn, hình thể lại hơn hẳn cơ giáp sư và chỉ huy. Hắn hùng hổ tiến đến trông như muốn tìm chuyện.
Nhưng Đào Lan Châu thấy tai Caesar đỏ ửng, cũng đi theo.
"Làm gì?" Dư Thập Nhất kéo túi hạt dẻ rang đường ra sau lưng: "Muốn đánh nhau sao?"
Caesar cao hơn một mét tám đứng trước mặt nàng, cúi đầu thấy nàng ngước lên nhìn mình đầy cảnh giác. Vết đỏ lan từ tai lên mặt hắn. Gương mặt anh tuấn mang theo vẻ thấy chết không sờn.
"Thực xin lỗi!" Caesar nhắm mắt, hạ quyết tâm hô lên, "Lúc trước là ta trách oan ngươi!"
Dư Thập Nhất giật mình lùi lại một bước. Nhóm năm tư đứng xem cũng ngơ ngác.
Đào Lan Châu nhếch mép, đến bên Caesar nói.
"Lúc trước hiểu lầm ngươi là người ngoài là vấn đề của chúng ta." Hắn nói, "Caesar cũng thiếu suy nghĩ, ăn nói không có đầu óc, khiến người khác hiểu lầm."
Chủ yếu vẫn là Caesar cảm thấy mình thua không phục, còn muốn đánh lại với Dư Thập Nhất, ngược lại không chiếm lý.
Bị mắng là đồ óc bã đậu, Caesar không dám biện giải, song vẫn muốn nói gì đó, liền bị Đào Lan Châu huých cho một cái đau điếng. Hắn nhăn nhó đáp: "Đúng vậy, là ta đầu óc bã đậu."
Hắn gãi đầu, buông tay xuống lại không biết để vào đâu, cuối cùng lại lớn giọng: "Đó là ta sai, ngươi muốn trừng phạt ta thế nào cũng được. Về sau ta là tùy tùng của ngươi. Ngươi bảo ta làm gì ta làm đó, mặc ngươi sai bảo!"
Đào Lan Châu bất đắc dĩ.
Rõ ràng trước đó không nói vậy, nhưng Caesar lại biến xin lỗi thành uy hiếp. Nếu không phải Đào Lan Châu là đối thủ không đội trời chung của Caesar, hiểu rõ tính cách càng nhanh càng lớn tiếng của hắn, hắn đã nghĩ Caesar đang chết không nhận sai.
"Caesar hắn…… Thôi đi, Dư học muội, cứ xem hắn như tiểu đệ mà sai bảo là được."
"Vậy còn ngươi?" Dư Thập Nhất hỏi, "Ngươi hoàn toàn không cần phải đến."
Đào Lan Châu không bại không dậy nổi, cũng không tìm nàng gây phiền toái, kỳ thực không cần tìm, song hắn vẫn đến.
"Nếu không phải ta nói ngươi là sss chỉ huy, sẽ không có chuyện này." Đào Lan Châu đẩy gọng kính, "Đây là vấn đề của ta."
Dư Thập Nhất không thấy hắn làm gì sai, chỉ sờ mũi, "Kỳ thực không sao cả, ta không để ý chuyện này."
"Nhưng đã gây phiền toái cho ngươi không phải sao?" Đào Lan Châu nói, "Đây là vấn đề của ta. Ngoài kiểm điểm ra, ta nghĩ ngươi cũng muốn ta xin lỗi."
"…… Vậy ngươi muốn ta mở miệng giúp ngươi cầu xin, không cho ngươi viết ba vạn chữ kiểm điểm?" Dư Thập Nhất xoay ngoắt đầu hỏi Caesar.
"Đâu có!" Caesar có chút tức giận, "Ta đến đây bồi tội, ba vạn chữ ta khẳng định sẽ viết."
"Vậy các ngươi đến đây……"
"Nhận lỗi, ngươi muốn ta làm gì cũng được, chỉ cần ngươi nguôi giận." Caesar ngượng ngùng nói, "Dù sao mặc kệ ngươi có đồng ý hay không, ta đều phải làm tùy tùng của ngươi!"
Giọng hắn lại lớn lên.
Lần này, Dư Thập Nhất không cảm thấy Caesar đến uy hiếp mình. Xem bộ dạng hắn, rõ ràng thuộc kiểu càng khẩn trương càng lớn tiếng.
"Tiểu đệ? Được thôi, vừa vặn muốn nhờ các ngươi giúp một tay." Nàng nói.
"Được." Đào Lan Châu sao có thể từ chối. Caesar cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hai người theo Dư Thập Nhất vào ký túc xá. Những người trên hành lang ngượng ngùng cười: "Học đệ học muội hảo."
"Các tiền bối hảo." Dư Thập Nhất đáp.
Nếu không có Caesar, các tiền bối nhất định muốn nói chuyện với nàng. Ba người đến phòng ngủ cuối hành lang, đóng cửa lại.
"Muốn làm gì?" Đào Lan Châu nhìn thẳng.
"Giúp ta tách vỏ." Dư Thập Nhất lấy ra từ nút không gian số lương thực tích trữ lấy được từ hang sóc chuột.
Mấy bao tải hạt thông, hạt trăn, hạt tượng, còn có hạt dẻ đã tách vỏ.
Vỏ của những thực vật biến dị này rất cứng, khó bóc. Dư Thập Nhất tuy không ngại, song vẫn thấy phiền phức nếu phải tự làm.
Nhưng có cu li đến tận cửa, sao nàng có thể không lợi dụng?
"Ngươi tách cái này, cái này thì khoét hai lỗ hai centimet trên mặt." Dư Thập Nhất đưa mấy bao tải hạt cho Caesar, rồi khiêng ra một khối thịt dê lớn, đặt lên chiếc bàn lớn: "Đào học trưởng, ngươi thái nó thành từng dải rộng một centimet, dài hai centimet."
Những thứ này, người chưa từng tiếp xúc sẽ không thể phân biệt được. Dù là Đào Lan Châu cũng không rõ chúng là gì. Hắn chỉ chỏ vào lớp da thịt dê, không nhịn được hỏi: "Đây là cái gì?"
"Bí mật." Dư Thập Nhất cười cười, "Vậy giao cho các ngươi.