[SIÊU HÀI] Ta đem trùng tộc ăn đến tuyệt chủng

Chương 2: Chương 2

Trước Sau

break

Dư Thập Nhất lăn lộn ở mạt thế đã hơn mười năm, lại sống quá lâu ở khu rác rưởi nơi người ăn thịt người không chớp mắt, nàng sớm đã học được cái gì là đại thiện không dễ.

Nhưng cơ giáp khác hẳn rác rưởi kim loại và vật tư trên tinh cầu rác rưởi kia.

Cho dù Dư Thập Nhất không đặt chân được vào khu trung tâm, không rành thị trường cơ giáp, nàng vẫn hiểu rõ vật như cơ giáp, dù ở thời nào cũng đều vô cùng trân quý.

Thôi vậy, dù sao cơ giáp không phải thứ rẻ mạt, xem như trao đổi để nàng giúp hắn chữa trị một chút tinh thần hải đi.

Vào thời mạt thế, những dị năng giả tinh thần hệ cao cấp như họ cũng có thể kiêm luôn việc chữa trị tinh thần hải cho các dị năng giả, nên việc tu bổ tinh thần hải cho thiếu niên này chỉ là chuyện thuận tay.

Tuy nhiên, Dư Thập Nhất không lập tức chữa trị tinh thần hải cho hắn mà e sợ người này nửa đường tỉnh lại gây thêm phiền toái, huống chi nàng còn muốn tranh thủ thời gian thu thập vật tư.

Bây giờ chính là thời điểm hỗn loạn nhất, nàng đi thừa nước đục thả câu hẳn là có thể tìm được không ít thứ tốt.

Dư Thập Nhất đem người đặt ở một nơi vững chắc, sau đó liền đạp lên ván trượt lơ lửng bay về phía bến neo, trên đường còn cố ý lượn qua những khu vực có đồ vật từ trên trời rơi xuống.

Nàng muốn xem có thể nhặt được chút gì hời không, vạn nhất lại lượm được một bộ cơ giáp thì sao?

Tuy rằng không mấy khả thi, nhưng con người phải có ước mơ chứ.

Chỉ là Dư Thập Nhất thất vọng rồi, những nơi khác rơi xuống không phải cơ giáp, mà là máy bay không người lái quân dụng đã bị phá hủy.

Vật liệu của máy bay không người lái tuy không sánh được bộ cơ giáp nàng vừa nhặt được, nhưng dù sao cũng là hàng quân dụng, chất lượng hơn hẳn đám phế liệu nàng lượm được từ bãi rác, năng lượng bên trong cũng vô cùng dồi dào, có thể cải tiến mô-đun động cơ cho cơ giáp của nàng, bay liên tục được lâu hơn.

Hơn nữa càng tiến về phía bến neo, số lượng máy bay không người lái quân dụng rơi xuống càng nhiều, thậm chí còn có không ít vũ khí nóng đã bị phá hủy.

Dư Thập Nhất hớn hở nhặt rác, chỉ cần nàng thấy hữu dụng liền nhét hết vào không gian trữ vật, mãi cho đến khi không gian trữ vật chật ních mới quyến luyến dừng tay.

Đến nơi này, tiếng quảng bá vốn chỉ nghe được mơ hồ bên ngoài phòng làm việc đã trở nên đinh tai nhức óc.

“Dự kiến Trùng tộc sẽ đột phá phòng tuyến sau hai giờ hai mươi mốt phút nữa, kính mong công dân Tinh K619 mang theo giấy chứng nhận thân phận công dân, nhanh chóng sơ tán qua bến neo!”

Tinh K619 tuy là một tinh cầu rác, nhưng vẫn có công dân bình thường sinh sống, chẳng qua bảy mươi phần trăm khu vực là khu xử lý rác thải, khu trung tâm còn lại mới là nơi cư trú của công dân Tinh K619.

Nơi này gần kề bên ngoài Hệ Hải Lam, lại là nơi lưu đày tội phạm, nên người thường tương đối thưa thớt, nhưng may mắn là cơ sở vật chất miễn cưỡng đủ dùng, còn có quân đoàn đóng quân bảo đảm an toàn.

Đáng tiếc những điều này đều không liên quan đến Dư Thập Nhất.

Dư Thập Nhất hiện tại đang ở gần bến neo, đứng ở nơi cao nhìn về hướng bến neo, quả nhiên thấy rất nhiều cư dân chỉnh tề xếp hàng, sau khi thông qua xác minh thân phận thì hoảng loạn nhưng vẫn cố giữ trật tự bước lên tinh hạm.

Mà Dư Thập Nhất là một kẻ vô danh không hộ khẩu, căn bản không thể thông qua xác minh thân phận, ngay cả khu trung tâm còn không vào được, huống chi là bước lên tinh hạm sơ tán.

Dư Thập Nhất cũng không biết Trùng tộc là cái gì, nàng đích thực có quang não, nhưng việc kết nối mạng yêu cầu thông tin thân phận đế quốc, mà Dư Thập Nhất chỉ cần công năng giải toán và kiến mô của quang não, thật sự không quan tâm có thể kết nối mạng hay không, đến bây giờ mới phát giác ra sự bất tiện của việc không có internet.

“Kiến nghị ký chủ nhanh chóng rời đi.” Hệ thống 0529 chủ động nói, “Dựa theo năng lực của ký chủ, hoàn toàn có thể lắp ráp cơ giáp rời khỏi Tinh K619 trong vòng hai giờ.”

“Nhưng ta hiện tại trở về cũng chưa chắc có hai giờ để ta lắp ráp cơ giáp.” Dư Thập Nhất nói vậy, nhưng vẫn quay đầu rời đi, về phòng làm việc của mình.

Dư Thập Nhất nhớ tới thiếu niên bị mình giấu ở gần phòng làm việc.

Tuy rằng thiếu niên này hiện tại thoạt nhìn vô cùng chật vật, nhưng chất liệu quần áo của hắn thuộc loại cao cấp hiếm thấy trên tinh cầu rác rưởi, quang não trên cổ tay cũng là thứ cao cấp hơn của Dư Thập Nhất không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn có thể lái cơ giáp, hiển nhiên hoặc là con nhà giàu, hoặc là thuộc một giai cấp đặc quyền nào đó.

Người nhà của hắn nhất định sẽ không bỏ rơi hắn, thậm chí có khả năng trước khi hắn rơi xuống đây đã gửi tin cầu viện ra bên ngoài.

Đi về trước giúp người này tu bổ một chút tinh thần hải, sau đó tranh thủ hai giờ cuối cùng để lắp ráp cơ giáp.

Tố chất thân thể của người này rất tốt, chờ tinh thần hải được chữa trị xong, trong vòng một giờ chắc chắn có thể tỉnh lại.

Như vậy chờ hắn tỉnh lại, cho dù mình không thể lắp ráp cơ giáp, cũng có thể dựa vào thân phận ân nhân cứu mạng để vừa đe dọa vừa dụ dỗ để leo lên tinh hạm hồi trình.

Dư Thập Nhất hạ quyết tâm, lập tức toàn lực bay về phía phòng làm việc của mình.

*

Bên ngoài phòng làm việc vẫn giữ nguyên bộ dạng trước khi Dư Thập Nhất rời đi, thiếu niên kia vẫn còn hôn mê tại chỗ, nhưng Dư Thập Nhất có thể cảm giác được tinh thần lực của đối phương trở nên rất mỏng manh, hiển nhiên trạng thái càng tệ.

Nàng không chậm trễ thêm thời gian, đem thiếu niên mang về phòng làm việc của mình.

Phòng làm việc vẫn giữ nguyên dạng, ngoại trừ nóc nhà bị lõm vài centimet, tất cả công năng đều có thể sử dụng bình thường. Dư Thập Nhất bật đèn, không tìm nơi nào khác mà đặt hắn nằm ngang trên mặt đất, tay đặt lên trán thiếu niên.

Tinh thần lực nhu hòa thấm vào trán thiếu niên, tiến vào tinh thần hải bí ẩn nhất cũng là yếu ớt nhất, thử chữa trị nơi rách nát này.

Ngay khi tinh thần lực của hai người tiếp xúc, Dư Thập Nhất chạm phải ánh mắt của một đôi con ngươi màu lục bảo.

Nếu nói thiếu niên hôn mê trông yếu đuối dễ vỡ, thì thiếu niên mở mắt lại vô cùng nguy hiểm, như một con rắn độc tùy thời hành động, toan cắn người một nhát.

Thứ còn nhanh hơn cả động tác cơ thể là tinh thần lực rách nát kia của hắn.

Vốn dĩ trong lúc hôn mê chỉ bằng bản năng công kích tinh thần lực của mình, khi có người chỉ huy thì uy hiếp tăng lên gấp bội, thừa dịp Dư Thập Nhất chưa kịp phản ứng, liền công kích tinh thần hải của nàng.

Nhưng tất cả đều là vô ích.

Dư Thập Nhất tuy rằng tính toán cứu đối phương, nhưng không phải thật sự không hề phòng bị. Thế nên cho dù tốc độ của đối phương rất nhanh, góc độ ra tay vô cùng xảo quyệt, cũng vẫn không làm gì được Dư Thập Nhất.

Dư Thập Nhất căn bản không cho hắn cơ hội phản công.

Gần như là ngay giây tiếp theo khi hắn mở mắt, Dư Thập Nhất áp sát, thân thể nhỏ hơn thiếu niên hai vòng lại bộc phát ra sức mạnh kinh người, khống chế cánh tay muốn công kích mình của đối phương, ra sức bẻ gập, dưới chân quét ngang qua, liền đem người thanh niên cao hơn nàng một cái đầu ấn xuống đất, thân thể mạnh mẽ nện xuống mặt đất.

Lần này lại một lần nữa nghiền nát tinh thần lực vừa miễn cưỡng tụ lại để phát động công kích của đối phương, sắc mặt thiếu niên trắng bệch, thiếu chút nữa lại lần nữa ngất xỉu đi.

Nhưng điều khiến thiếu niên kinh ngạc hơn cả là, tinh thần lực công kích dùng hết toàn lực của hắn lại bị người phụ nữ này dễ như trở bàn tay mà áp chế.

Dù chỉ tiếp xúc trong khoảnh khắc, nhưng uy hiếp trong khoảnh khắc đó của đối phương lại khiến thiếu niên đổ mồ hôi lạnh, lưng áo ướt đẫm mồ hôi.

Tinh thần lực của nàng mạnh hơn mình gấp mấy lần, là sức mạnh nghiền ép.

Nhưng điều khiến hắn kinh hãi hơn cả lại là cảm giác thoải mái trong khoảnh khắc tinh thần lực của hai người tiếp xúc.

Lâu Khí rất rõ tinh thần hải của mình đã nát, hơn nữa không có bất kỳ khả năng chữa trị nào.

Tinh thần lực từ tinh thần hải sinh ra, tinh thần hải rách nát có nghĩa là hắn sẽ không bao giờ có được tinh thần lực nữa.

Mà trong thời đại lấy tinh thần lực định tôn ti này, không có tinh thần lực cũng như phế vật.

Tinh thần hải của hắn đã vỡ vụn khi hắn gắng gượng thoát khỏi trùng triều, hắn có thể miễn cưỡng chạy trốn tới tinh cầu rác rưởi này đã là dùng hết sức lực cuối cùng, nào ngờ sẽ gặp được một người có tinh thần lực còn mạnh hơn mình ở nơi này.

Nếu chỉ có vậy thì còn không khiến hắn kinh ngạc đến thế, điều thực sự khiến hắn để tâm là sự ôn nhu trong khoảnh khắc đối phương chạm vào tinh thần hải của mình.

Cùng với việc chữa trị tinh thần hải kia.

Cơn tê dại và ấm áp vừa rồi truyền đến từ tinh thần hải quả nhiên không phải ảo giác!

Tinh thần lực đối với người Hệ Hải Lam vô cùng quan trọng, hơn nữa đặc tính không thể khôi phục và không thể tái sinh của tinh thần hải khiến mọi người e sợ bất kỳ thứ gì có thể chữa trị tinh thần lực.

Dị năng giả có tinh thần lực thân hòa có địa vị cực cao, trên thị trường còn có bán thuốc men chữa trị tinh thần lực trân quý, nhưng những thứ này đều chỉ trị ngọn không trị gốc, hỏng rồi là hỏng rồi, căn bản không có khả năng chữa khỏi.

Nhưng người phụ nữ này đã làm được.

Nói cách khác, người này có khả năng chữa trị tinh thần hải của mình!

Chỉ một suy đoán này thôi cũng có thể làm Lâu Khí tim đập thình thịch, thiếu chút nữa không che giấu được sự kích động, vô thức nắm chặt tay, lại bị hắn cố gắng buông ra.

Chữa trị!

Đó chính là chữa trị!

Chữa trị hoàn toàn khác với ôn dưỡng!

Lâu Khí bị cánh tay của Dư Thập Nhất đè, chỉ có thể bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, giọng khàn khàn nhưng không khó nghe, “Xin lỗi, ta vừa rồi là phản xạ có điều kiện, không có ác ý.”

Dư Thập Nhất không ngờ đối phương lại trực tiếp mở miệng xin lỗi, nhưng nàng không hề thả lỏng cảnh giác, mà nheo mắt nói, mặt không đỏ tim không đập: “Ta là người cứu ngươi đó, ngươi đây là lấy oán trả ơn.”

“…… Là ta sai.” Lâu Khí nhẫn nhịn cơn đau xé rách tinh thần tiếp tục xin lỗi, còn cố ý làm mềm giọng: “Cảm ơn ngươi đã cứu ta, ta tên Lâu Khí.”

Dư Thập Nhất bị bộ dạng đáng thương kia của đối phương làm cho giật mình.

Trời ơi, giọng nói của tiểu tử này hay quá! Vẻ mặt đáng thương này cũng làm lòng người mềm nhũn.

Nhưng Dư Thập Nhất không dao động, mà tiếp tục hỏi: “Vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Lại biến thành bộ dạng này thế nào?”

“…… Gần đây có trùng triều.” Lâu Khí không nói quá nhiều, chỉ khái quát đơn giản, “Ta và đồng đội thất lạc trong trùng triều, gắng gượng chạy trốn tới đây, sau đó được ngươi cứu.”

“Trùng triều? Đây là lý do quảng bá sơ tán công dân?”

Dư Thập Nhất nhướng mày.

Lâu Khí kỳ thực không biết quảng bá nói gì, nhưng việc có thể làm toàn bộ công dân tinh cầu sơ tán chỉ có thể là trùng triều.

Vì thế hắn gật đầu.

“Nhưng vì sao ngươi không đi? Nếu không đi nữa là không kịp đó.”

Dư Thập Nhất bị phản ứng không dính khói lửa trần tục của đối phương làm cho chấn kinh, chớp chớp mắt trả lời: “Đại thiếu gia, ta là người không thân phận không hộ khẩu, sao có thể thông qua xác minh thân phận?”

Lâu Khí bị những lời này nghẹn lại, nhưng hiện tại hắn đang có việc cầu người, tự nhiên sẽ không nản chí, mà nói: “Ta có thể đưa ngươi rời khỏi tinh cầu rác rưởi này, cho ngươi một thân phận hợp pháp.”

Không có thân phận hợp pháp thì bước đi khó khăn ở thời đại này.

Vung tiền là một cách hay, nhưng lúc này vẫn là cách đánh trúng tim đen trực tiếp hơn.

Dư Thập Nhất nhướng mày không nói gì, mà ra hiệu cho hắn tiếp tục.

“Ngươi…… hẳn là có thể chữa trị tinh thần lực đúng không.” Lâu Khí lặng lẽ nhìn Dư Thập Nhất, hiển nhiên rất nghiêm túc, nhưng Dư Thập Nhất lại trả lời: “Chữa trị tinh thần lực? Chữa trị thế nào?”

Dư Thập Nhất rõ ràng là biết rõ còn giả vờ hồ đồ, nhưng Lâu Khí lúc này lại không thể làm gì khác, chỉ có thể theo lời nàng nói: “Chính là việc ngươi đã làm khi ta hôn mê, nếu ngươi có thể giúp ta chữa trị tinh thần hải, ta có thể đáp ứng ngươi một điều kiện.”

Hắn không quy định nội dung cụ thể của điều kiện này, nói cách khác cho dù Dư Thập Nhất sau này đưa ra yêu cầu quá đáng, hắn cũng phải thỏa mãn.

Mà thân phận địa vị của Lâu Khí, định sẵn việc hắn có thể làm được rất nhiều việc người thường khó có thể làm được.

Hắn hiện tại cần chữa trị tinh thần hải, vô cùng bức thiết.

Bất kể là ý nguyện của bản thân hắn hay gia tộc của hắn đều yêu cầu hắn, thậm chí trả cái giá đủ lớn.

“Cho dù ta muốn một bộ cơ giáp sao?”

“Ta có thể tìm người máy móc sư chế tạo cho ngươi một bộ cơ giáp cấp SSS.” Lâu Khí thành ý tràn đầy.

Cơ giáp cấp SSS cực kỳ hiếm có, hơn nữa dù ra giá cũng không ai bán.

Dư Thập Nhất có chút động lòng.

Nhưng nàng không phải động lòng vì cơ giáp cấp SSS, mà là vì điều kiện không có giới hạn cụ thể mà người này đưa ra.

Chỉ cần nhìn cơ giáp và y phục trên người hắn, cùng với cách nói năng cử chỉ cũng đủ để Dư Thập Nhất xác định người này tuyệt đối không đơn giản.

Ít nhất là một phú thương, nhưng khi nghe hắn nói có thể đưa mình rời đi, hơn nữa cho mình một thân phận công dân hợp pháp, Dư Thập Nhất càng xác định người nhà của đối phương hẳn là nắm giữ quyền thế.

Đạt được một lời hứa không tính là gì, dù sao chỉ riêng bộ cơ giáp bỏ đi của hắn cũng đủ làm thù lao rồi.

“Ngươi thuyết phục được ta rồi.” Dư Thập Nhất buông lỏng khống chế đối với Lâu Khí, từ trên người hắn đứng dậy.

Đến lúc này, Lâu Khí mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn đột nhiên xì hơi, cơn đau xé rách vừa rồi bị áp xuống vì dồn hết sự tập trung rốt cuộc mãnh liệt trào lên lần nữa bao trùm lấy hắn, Lâu Khí gắng gượng xoay người, nửa chống thân thể muốn bò dậy, lại đột nhiên bị Dư Thập Nhất kéo mạnh một cái ngửa ra sau, sau đó một bàn tay ấm áp lại lần nữa đặt lên trán hắn.

Tinh thần lực chậm rãi thấm vào.

Tinh thần hải thực sự quá mẫn cảm quá yếu ớt, bị người khác tiến vào nơi yếu ớt như vậy, Lâu Khí theo bản năng muốn phản công, lại cắn răng đè nén xuống, mở rộng tinh thần hải, mặc cho tinh thần lực của Dư Thập Nhất du tẩu trong biển tinh thần của hắn.

Khi tinh thần lực hoàn toàn khác với tinh thần lực bạo ngược của hắn bao trùm những vết thương đang tra tấn hắn kia, khép lại, chữa trị, ngay lập tức trấn an tinh thần hải đang đau nhức kêu gào mọi lúc mọi nơi.

Hắn phảng phất như ngâm mình trong nước ấm, cả người thả lỏng, nhẹ bẫng như đang trôi nổi trên mây, những thống khổ và mệt mỏi kia tan thành hư không, thậm chí quên mất trùng triều sắp xâm lấn bên ngoài, chỉ vài giây sau đã chìm vào giấc ngủ say.

Nhưng Dư Thập Nhất lại lay hắn dậy, Lâu Khí hé mắt, mờ mịt nhìn về phía nàng.

“Đừng ngủ.” Dư Thập Nhất vô tình thúc giục Lâu Khí: “Nhanh chóng liên hệ với người nhà ngươi, đừng lãng phí thời gian.”

Lâu Khí:……

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc