Kia là một cái đầu mực to lớn cỡ chừng bảy tám mét, vốn những xúc tu đã bị Dư Thập Nhất chém đứt, mà xúc tu kia nếu còn nguyên thì có lẽ dài đến hơn mười mét.
Dẫu còn rất lớn, nhưng hình thể cũng chỉ tương đương với con mực ống to bình thường so với loài mực đại vương.
Đây là……
Dư Thập Nhất bỗng như được khai thông hai mạch Nhâm Đốc, chợt hiểu ra điều mình đã xem nhẹ.
Vì sao ban đầu thực vật biến dị có giá trị ô nhiễm cao ngất, nhưng chân cua lại chẳng đáng bao nhiêu.
Bởi lẽ tỏi hay ớt cựa gà vốn dĩ đã mang chủng tử/hạt giống, còn chân cua đã tách rời khỏi tinh thần hạch, lại chẳng hề vụn vỡ, cho nên mới giữ được hình thể khổng lồ đến vậy.
Còn con mực này……
Dư Thập Nhất dùng kỹ năng giám định để kiểm chứng, quả nhiên, trên con mực ống đại vương trong tay nàng hiện lên một hàng chữ.
【Mực ống đại vương cấp S++, giá trị ô nhiễm 36%】
Phẩm chất tăng lên! Giá trị ô nhiễm giảm xuống!
Nàng tùy ý vớ lấy một con cá lồng đèn gần đó, tìm đúng tinh thần hạch của nó rồi đập nát. Quả nhiên, con cá lồng đèn kia đã lớn đến bảy tám mét bỗng thu nhỏ lại, chỉ còn cỡ một mét, trở về hình dạng bình thường. Còn nếu không đập nát tinh thần hạch, nó vẫn giữ nguyên hình thể ban đầu.
Chẳng phải loài cá cứ nát óc mà chết thì giữ được hình dạng ban đầu đâu, tinh thần hạch dù bị đào ra sau khi chết vẫn sẽ to lớn, nhưng nếu Trùng tộc chết quá một khắc, tinh thần hạch sẽ tiêu tán.
Thảo nào!
Dư Thập Nhất vô cùng hưng phấn.
Nàng vốn thấy Trùng tộc to lớn thế này ăn có hơi phiền phức, hơn nữa chẳng tiện chế biến, nhưng nếu nhỏ đi một chút, thì lại tiện quá chừng.
Hơn nữa lúc thu nạp cũng tiện lợi hơn, ăn được nhiều loại hơn.
Có lẽ…… sau này còn được ăn nghêu sò nữa, biết đâu còn được ăn cả cơm gạo nữa ấy chứ.
Dư Thập Nhất nghĩ thôi đã thấy nước miếng ứa ra.
Nàng dùng tinh thần lực cắt đầu mực thành những mắt lưới dễ ăn, đoạn nhét vào nút không gian.
"Thống Tử, đánh dấu cho ta đi." Dư Thập Nhất hưng phấn nói.
Rất nhanh, bản đồ trên đài điều khiển trước mặt liền sáng lên từng điểm đỏ, còn có mũi tên chỉ đường, điểm đến cuối cùng chính là vị trí của Cố Thật Sơ.
Khai làm!
Cơ giáp lại lần nữa hóa thành một đạo bóng tối, lao vào biển trùng.
Nàng tốc độ cực nhanh, mỗi lần dừng lại là một Trùng tộc biến mất.
Dư Thập Nhất nhận ra loài cá biển sâu ăn được chẳng nhiều, nhưng chuyến này xuống dưới cũng nhét đầy nút không gian được dọn trống phía trước.
Lúc này, từ khi Dư Thập Nhất đến đây đã qua nửa giờ, nút không gian và ba lô của nàng rốt cuộc lại đầy ắp.
Nàng liếc nhìn máy truyền tin, vẫn bặt vô âm tín.
Đã qua nửa giờ rồi, tính ra lũ lươn điện cũng đã bị dọn dẹp gần xong, Cốc Văn Hải bên kia vẫn chưa tin tức, chẳng hay gặp phải sự cố gì.
Dư Thập Nhất vẩy đi máu trên đao. Như để đáp lại nghi vấn của nàng, trước mắt nàng hiện lên một khung thoại mới.
【Cốc Văn Hải gửi đến ngài yêu cầu đối thoại.】
Dư Thập Nhất nhìn kỹ khung thoại hiện lên rồi vẫn tiếp cuộc gọi video của Cốc Văn Hải.
*
Lloyd là một phóng viên trẻ từ Thủ Đô Tinh đến.
Hắn vừa tốt nghiệp chẳng bao lâu đã gia nhập Vân Truyền Thông, vốn chỉ là một phóng viên nhỏ chẳng có gì đặc biệt.
Trong thời đại cạnh tranh khốc liệt này, trong khi đồng nghiệp đều vội đưa tin bát quái minh tinh, xì căng đan phú hào và nhân vật tai tiếng quý tộc, hắn lại đến tận bãi rác Tinh xa xôi.
Lý do thật ra rất đơn giản.
Hắn muốn tìm một chủ đề khác biệt, kiểu như…… cho đám công dân khác xem dân bãi rác sống ra sao ấy.
Chỉ là Lloyd chẳng ngờ, cuộc sống ở bãi rác Tinh lại—— thê thảm đến vậy.
Ngay cả đám hạ dân thấp cổ bé họng sống khá giả trong mắt những kẻ hữu hộ khẩu, thì trong mắt Lloyd cũng là những kẻ nghèo khó vật lộn dưới mức nghèo khổ.
Hắn quay video, định rời khỏi bãi rác Tinh mỗi tháng chỉ có một chuyến bay này, nhưng chẳng thể ngờ trước ngày hắn phải rời đi, nơi này bị Trùng tộc xâm lấn.
Hắn muốn rời đi, nhưng do công trình xây dựng ở bãi rác Tinh quá tệ hại, khiến tín hiệu gián đoạn, tinh hạm không thể nào định vị để rời đi. Bên ngoài tầng khí quyển còn có vô số Trùng tộc ngăn cản, lính đồn trú ở bãi rác Tinh cũng chẳng nhiều nhặn gì, chỉ hơn một ngàn người, bảo vệ được tinh cầu này cũng chỉ có trăm lẻ chiếc cơ giáp S cấp đơn binh, còn lại toàn là A cấp trở xuống.
"Chẳng lẽ thật sự phải chết ở đây sao?" Lloyd chắp tay trước ngực, cầu nguyện đám lính đồn trú rác rưởi Tinh gắng lên chút, ít nhất cũng khôi phục tín hiệu, phát được tín hiệu cầu viện.
Nhưng đã lâu thế rồi, vẫn chưa thể khôi phục.
Lloyd gần như tuyệt vọng, hắn ngồi trong tinh hạm tạm coi như an toàn, xung quanh là tiếng khóc than tuyệt vọng cùng tiếng van xin của những cư dân khác, tay chân hắn lạnh toát, sợ hãi đến mức muốn ngất đi.
Họ xuyên qua cửa sổ mạn thuyền, nhìn lũ Trùng tộc hung tàn và gớm ghiếc kia.
Mấy S cấp đơn binh còn sót lại trong căn cứ cùng với những cơ giáp đơn binh A cấp và B cấp còn lại gian nan dọn dẹp đám Trùng tộc này, không cho chúng đến gần tinh hạm.
Mà khu thành thị trung ương ở đằng xa, thì càng là tan hoang xơ xác.
Trên vật kiến trúc nằm bò những Trùng tộc cao chừng bốn năm mét, lớp vỏ ngoài gồ ghề như nham thạch, chúng được bảo vệ bởi lớp vỏ cứng, chậm rãi nuốt chửng kiến trúc vật chất cứng rắn, để lại dấu vết lồi lõm gồ ghề, còn có những Trùng tộc hình bán nguyệt đen sì từ đầu đến chân, gai nhọn đen ngòm phủ kín mình.
Có lẽ là tuyệt vọng đến cực điểm thì sẽ bình tĩnh lại, Lloyd bèn lôi quang não ra, bắt đầu quay lại tất cả, bao gồm Trùng tộc và dân bãi rác, còn cài đặt tự động gửi đi.
Chỉ cần tín hiệu khôi phục, dù hắn đã chết, quang não cũng sẽ truyền những tư liệu quan trọng này lên Tinh Võng.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Lloyd đột nhiên trợn tròn mắt.
Trước mắt hắn, trên cửa sổ mạn thuyền đột nhiên xuất hiện một vật hình trụ thon dài, phẩm chất chỉ như cánh tay hắn, mà trên đó còn có lông cứng tinh tế, cùng những lỗ nhỏ rậm rạp.
Thứ này vừa nãy còn chưa hề xuất hiện.
Gần như ngay giây tiếp theo, một thứ khác giống hệt vật hình trụ bên ngoài cửa sổ mạn thuyền xuyên thủng vỏ cứng tinh hạm, đâm vào trong, mọi thứ chạm vào vật hình trụ kia đều bị ăn mòn với tốc độ mắt thường có thể thấy được, hóa thành thứ chất lỏng tanh tưởi.
Trong tinh hạm ban đầu tĩnh lặng, rồi sau đó là một mảnh tiếng thét chói tai.
Thậm chí chẳng ai nghe thấy âm báo tín hiệu quang não của họ đã khôi phục, ai nấy đều từ lối ra mà chạy ùa ra ngoài.
Lloyd cũng là một trong số đó.
Dù sao hắn cũng là một nam nhân trưởng thành, rất nhanh chóng trốn thoát khỏi tinh hạm, khoảnh khắc rời khỏi tinh hạm, Lloyd rốt cuộc thấy được toàn bộ hình dạng vật hình trụ kia.
Đó là một con Trùng tộc có tám chiếc chân dài mảnh khảnh, so với thân thể thì chân của nó gần như có thể bỏ qua, nhưng độ sắc bén cùng tính ăn mòn của tám chân đó lại cho mọi người biết con Trùng tộc này đáng sợ nhường bao.
Lloyd chỉ liếc nhìn chân nó thôi đã run mềm cả người, vừa lăn vừa bò từ trên mặt đất đứng dậy, muốn đến nơi an toàn.
Quá khủng bố.
Khi còn cách cửa sổ mạn thuyền thì đã thấy mình như ở địa ngục, đến khi ra ngoài rồi, Lloyd mới hiểu thế nào là đối diện với nỗi sợ hãi.
Mà máy quay cũng bắt đầu thu lại sau khi tín hiệu khôi phục, thậm chí trong lúc Lloyd kinh hoàng, lỡ tay nhấn vào chương trình phát sóng trực tiếp.
Quang não của Lloyd là loại quang não công ty trang bị đặc thù sau khi hắn mới vào làm, ngoài những công năng cơ bản nhất, nó còn cố ý thêm chức năng chụp ảnh, loại camera này không những có thể tách rời khỏi quang não, mà còn có thể quay chụp từ trên không như máy bay không người lái, thậm chí có thể dựa vào ý niệm của Lloyd phóng to thu nhỏ.
Ống kính nhỏ cỡ hạt đậu bay lên, tự động bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Hiện tại hắn đang sợ hãi con Trùng tộc trên không kia, nên ống kính mới lấy góc nhìn của Lloyd mà ngẩng đầu nhìn con Trùng tộc này, thậm chí vì bay quá cao nên lực va đập trở nên càng mạnh.
Một vài cư dân mạng rỗi việc lướt web thấy phòng phát sóng trực tiếp kia liền tò mò mà nhấp vào, nhưng vừa vào đã chạm trán ngay lũ Trùng tộc.
"Má ơi!"
Các cư dân mạng theo bản năng muốn rời khỏi, nhưng cũng có không ít người cho rằng đây là một loại hình chiếu giả lập, tò mò nhìn kỹ.
Chỉ là nhìn kỹ rồi mới thấy không ổn.
Đây, đây đâu có phải hình chiếu!
Đây rõ ràng là Trùng tộc thật sự!
【Đây là đâu!? Sao lại nhiều Trùng tộc thế này! Quân đoàn số ba đâu?】
【Sao ở đây lại nhiều Trùng tộc thế này? Sao chính phủ không có chút tin tức nào thế??】
【Á á á streamer cẩn thận!! Nó đuổi tới rồi á á á!】
【Má ơi má ơi má ơi, ít nhất cũng phải cấp S! Đằng sau còn nhiều Trùng tộc thế kia??? Viện quân đâu? Người của quân đoàn số ba đâu???】
【Chết mất thôi!】
Hiện tại trong phòng phát sóng trực tiếp đã có vài vạn người, mà con số này đang tăng trưởng với tốc độ khủng khiếp.
Nhưng lúc này Lloyd lại căn bản không biết, hắn đã phát huy hết tiềm lực cả đời mà chạy trốn theo hướng ngược lại với con Trùng tộc kia.
Choang!
Một chiếc cơ giáp A cấp chắn ngang trước mặt Lloyd, chiếc cơ giáp này hành động vô cùng linh hoạt, từ khớp xương và vai bắn ra những tia năng lượng dao động, chỉ một phần đánh trúng đùi con Trùng tộc.
Tuy rằng con Trùng tộc này cao mấy chục mét, nhưng tám cái chân mảnh dẻ chỉ bằng cánh tay người, hơn nữa hành động cực nhanh, dù là Lâu Khí cũng khó lòng trúng đích.
Lâu Khí thậm chí không dám tới gần, trên đùi con Trùng tộc này còn tiết ra độc dịch, cơ giáp A cấp lực phòng ngự không đủ, chạm vào một chút thôi là vỏ ngoài đã bị hòa tan một mảng.
Nếu 【Thần Quang】của hắn còn ở đây, chưa chắc đã không thể đánh một trận, nhưng Lâu Khí hiện tại đang dùng cơ giáp A cấp chế thức, không quen tay đã đành, năng lực cũng không phát huy được, chỉ có thể cản con Trùng tộc này lại trước, để Lloyd và những người khác nhanh chóng rời khỏi đây.
Con nhện biển này phản ứng đặc biệt nhanh nhạy, những chiếc chân thon dài sắc nhọn của nó tích lũy lực rồi bắn về phía trước, tựa như đạn pháo nhắm về phía Lâu Khí, gần như hóa thành một bóng đen.
Trong mắt con nhện biển này, Lâu Khí chủ động ngăn cản nó chính là kẻ cần phải giết chết.
Đồng tử Lâu Khí co rút lại, hắn thao tác cơ giáp muốn lùi lại, nhưng lại nhớ tới những thường dân phía sau, cắn răng dừng lại, rút ra kiếm ánh sáng, tính toán cứng chọi cứng với con Trùng tộc này.
Chỉ là độc tố ăn mòn trên người con Trùng tộc……
Lâu Khí trong khoảnh khắc va chạm đã dùng tay cơ giáp tóm lấy chân trước của con Trùng tộc, dù chân nó có lực, nhưng mất cân bằng thì chỉ bị kéo sang bên trái và ném đi, không cho con Trùng tộc công kích đám thường dân đang trốn chạy gần tinh hạm nữa.
Trong hai đến ba nhịp thở, cánh tay phải cơ giáp đã bị ăn mòn gần hết, thậm chí còn lan về phía trước, gần như ăn mòn đến khoang điều khiển ở ngực, màn hình trong khoang điều khiển cơ giáp tắt ngấm từng cái một, sắc mặt Lâu Khí cực kỳ khó coi, bất đắc dĩ nhảy ra khỏi cơ giáp.
Mà con nhện biển bị kéo đến mất cân bằng lại không ngã như Lâu Khí nghĩ, mà dùng chiếc chân giữ thăng bằng khác đâm về phía Lâu Khí trên mặt đất.
Không có cơ giáp bảo vệ, Lâu Khí gần như chắc chắn phải chết.
Các cư dân mạng thấy cảnh này trên màn hình cũng hít một hơi, vô số làn đạn bay qua, nhưng vẫn không thể thay đổi hiện trạng này.
Hắn từ nút không gian móc súng laser ra, nhắm ngay đầu nhện biển, nhưng loại công kích này không thể phá vỡ phòng ngự của Trùng tộc S cấp.
Ngay cả Lâu Khí cũng tuyệt vọng, cảm thấy mình sắp chết ở đây thì con Trùng tộc bỗng dưng dừng lại, bất động.
Thân thể nó cứng đờ giữa không trung rồi giây tiếp theo, thân thể con Trùng tộc đột nhiên tách ra từ chính giữa, ánh sáng từ khe hở rọi xuống chiếu vào người Lâu Khí.
Một thanh đao đen cắm thẳng xuống mặt đất bên cạnh Lâu Khí, máu theo thân đao trượt xuống, xèo xèo hòa tan mặt đất xung quanh Lâu Khí.
Lâu Khí ngơ ngác nhìn Dư Thập Nhất đã bảo vệ mình, cỗ máy cơ giáp của nàng lúc này trở nên gồ ghề lồi lõm, càng xấu hơn, nhưng vào thời khắc nguy nan lại một lần nữa cứu hắn.
【Á á á!!! Trời ơi ngầu quá đi!!!】
【Má ơi má ơi má ơi, chiếc cơ giáp này ngầu lòi! Chém đôi Trùng tộc S cấp ngay tắp lự!】
【Con Trùng tộc này sức chiến đấu chủ yếu ở tính ăn mòn và độ sắc bén, chứ có phải nhanh nhẹn gì đâu, giết nó không tính là khó.】
【Lầu trên có phải có vấn đề về não không? Tốc độ nhanh lại mang ăn mòn, còn mang bạo kích xuyên thấu Trùng tộc mà bảo đơn giản??? Đại ca tưởng đang chơi game à???】
【Tôi kệ, dù sao tôi cứ kêu ngầu lòi là xong!】
……
Dư Thập Nhất nhận được tin của Cốc Văn Hải liền lập tức xuống dưới, cùng nàng xuống còn có không ít cơ giáp đơn binh đã kiệt sức, sức chiến đấu của những đơn binh này không còn cao như vậy vì bị thương, nhưng dù sao cũng an toàn hơn ngoài không gian, mặt đất ít nhất có tiếp viện và khoang chữa trị.
Tín hiệu đã khôi phục, quân đội phía ngoài cũng có thể định vị, định vị xuyên qua hạm và vũ khí quy mô lớn đều có thể sử dụng, ngược lại mặt đất càng cần đến Dư Thập Nhất hơn nên nàng mới nhanh chóng xuống dưới.
Ai nấy đều rõ ràng Trùng tộc chắc chắn sẽ xuyên qua phòng tuyến, khác biệt chỉ là nhiều hay ít thôi.
Trước khi xuống, Dư Thập Nhất đã đoán được tình huống mặt đất chắc chắn chẳng tốt đẹp gì lắm mới khiến Cốc Văn Hải phải mở miệng gọi người, nhưng nàng cũng không ngờ lại tệ đến vậy.
Cảng neo đậu bị phá hoại gần một phần ba, kiến trúc chủ yếu tuy còn đó, nhưng những nơi gần phía ngoài cơ bản không thể nhìn thấy.
Mà gần khu trung tâm và những nơi có nhiều rác kim loại cỡ lớn thì lại bái kiến từng thứ cực kỳ quen mắt.
Những Trùng tộc có lớp vỏ cứng trong mắt người địa phương, thì ở chỗ Dư Thập Nhất lại hoàn toàn đổi tính chất.
Tê——
Đây là hàu sống và nhím biển?? Còn có vài con sò biển và nghêu sò giấu trong góc kia nữa.
Ánh mắt Dư Thập Nhất suýt chút nữa dời không nổi khỏi những con hàu sống và hải sản béo ngậy này, nhìn qua phẩm chất đã rất tốt.
Nếu là trước đây, Dư Thập Nhất có lẽ còn căm phẫn vì hàu sống to lớn thế này thì làm sao mà ăn, nhưng hiện tại Dư Thập Nhất đã tìm được phương pháp thu nhỏ chúng lại rồi nuốt vào bụng, ngược lại không quá nóng nảy nữa, nhìn đống đồ ấy mà ánh mắt trở nên dịu dàng hơn.
Bất quá hiện tại quan trọng vẫn là cảng neo đậu, nàng không ngờ ngay cả Lâu Khí thực lực không tồi cũng bị đánh thành bộ dạng chật vật thế kia.
Nàng trở về vừa đúng lúc, vừa đến vùng trời cảng neo đậu đã thấy Lâu Khí suýt chút nữa bị Trùng tộc dán mặt mà giết, vội vàng cứu người ra. Nàng nhìn gương mặt xinh đẹp của Lâu Khí lộ vẻ ngây dại, bèn trực tiếp thao tác cơ giáp giơ tay ra, xách vạt áo Lâu Khí đặt lên lòng bàn tay mình.
“Sao mỗi lần gặp ngươi đều chật vật thế nhỉ.” Dư Thập Nhất phun tào.
"…… Ta quá kém cỏi." Lâu Khí ngồi trên lòng bàn tay cơ giáp buồn bực nói.
Nếu các bạn học của Lâu Khí nghe được, chắc phải dùng tròng trắng mắt mà dìm chết hắn mất thôi.
Top 1 trường quân đội Đế Quốc mà bảo mình quá kém cỏi thì có lẽ chẳng còn ai lợi hại nữa.
Lâu Khí là thật sự cảm thấy mình dở tệ.
Tuy rằng có nguyên nhân cơ giáp hạn chế hắn phát huy, nhưng khi đối mặt với con Trùng tộc kia hắn quả thực bó tay không kế, nếu không phải Dư Thập Nhất đột nhiên xuất hiện cứu hắn, có lẽ hắn đã thật sự chết ở đó rồi.
Lâu Khí vịn ngón tay cơ giáp đứng lên, còn muốn nói gì đó thì thấy Dư Thập Nhất đặt hắn lên cửa sổ bên ngoài phòng điều khiển, tiếp tục đi tiêu diệt những Trùng tộc khác.
“Thất thần gì thế.” Giọng Cốc Văn Hải từ từ vọng ra sau lưng hắn, Lâu Khí giật mình, “Sao ngươi xuất quỷ nhập thần thế.”
“Ngươi xem người ta đến mắt cũng trợn ngược rồi kìa.” Cốc Văn Hải đẩy gọng kính, khuôn mặt thon dài dưới mắt kính mang theo vẻ ghét bỏ: “Vào chữa trị rồi đổi cơ giáp khác tiếp tục làm việc đi.”
Nếu là trước đây ở Đế Đô Tinh, Cốc Văn Hải dám nói chuyện với hắn như vậy thì cả hai đã sớm cãi nhau rồi, nhưng Lâu Khí chỉ liếc nhìn Cốc Văn Hải rồi chẳng nói gì.
*
Thân ảnh Dư Thập Nhất thu trọn vào màn ảnh.
Là người được bảo vệ nên Lloyd tự nhiên thiên vị Dư Thập Nhất cực kỳ, hắn không chớp mắt nhìn Dư Thập Nhất, kích động đến suýt chút nữa khóc ra.
Lúc được chiếc cơ giáp A cấp kia cứu còn chẳng kích động thế, hiện tại được chiếc cơ giáp xấu xí từ trên trời giáng xuống này cứu, hắn thế mà có cảm giác kích động đến lệ nóng doanh tròng.
Tín hiệu được chuyển là một tín hiệu thắng lợi.
Viện quân và dọn dẹp ngoài không gian trở nên cực kỳ hiệu quả, các chiến sĩ thay ca nhau vào khoang chữa trị rồi lại gia nhập chiến đấu.
Cuối cùng, Trùng tộc gần cảng neo đậu đều bị dọn dẹp gần xong.
Trên trời tuy rằng còn có Trùng tộc rơi xuống, nhưng vấn đề không lớn.
Đại bộ phận người đã ở cảng neo đậu, có lẽ khu trung tâm vẫn còn bộ phận người chưa kịp rút lui, nhưng quân đoàn số ba đóng quân ở đây đã làm đến cực hạn có thể rồi, khống chế thương vong trong một phạm vi có thể chấp nhận được.
Những cư dân đã trải qua một ngày kinh tâm động phách lúc này mới có thể thả lỏng, dưới sự sắp xếp của binh lính đến một nơi an toàn rồi nghỉ ngơi, toàn bộ quá trình ngay ngắn trật tự, không một chút hoảng loạn.
Đến lúc này, Lloyd mới rốt cuộc phát hiện mình đã lỡ bật phát sóng trực tiếp từ khi nào, mà số người xem phòng phát sóng trực tiếp càng khiến Lloyd trợn tròn mắt.
Người xem phòng trực tiếp cũng phát hiện streamer rốt cuộc bắt đầu xem làn đạn, vội vàng spam quà tặng trên làn đạn.
【Streamer ơi! Chiếc cơ giáp xấu xấu kia rốt cuộc là ai thế?】
【Đơn binh cơ giáp kia ngầu quá đi! Trùng tộc S cấp muốn chém là chém!】
【Streamer đang ở đâu thế? Sao lại ít người thế kia, là bãi rác Tinh nào à?】……
Lloyd nhìn làn đạn trong phòng trực tiếp, có chút há hốc mồm.
Ngoài phòng trực tiếp, phương thức liên hệ cá nhân của hắn cũng nổ tung với 99+ tin nhắn.
Có bạn bè thân thích, cũng có tin nhắn của cấp trên và đồng nghiệp gửi đến, bất quá Lloyd lúc này không có tâm tư trả lời họ, ngồi ở nơi an toàn, lại thấy chiếc cơ giáp xám xịt xấu xí kia bay về phía khu trung tâm.
……
Dư Thập Nhất chủ động yêu cầu đến khu trung tâm dọn dẹp Trùng tộc, cùng nàng đi còn có Lâu Khí và vài cơ giáp đơn binh S cấp và A cấp khác.
Hơn nữa lần này họ đi không phải để chém giết Trùng tộc, mà là để tìm kiếm xem có người sống sót hay không.
Thật ra thì cũng có dân vô hộ khẩu không thể lên tinh hạm được thừa dịp hỗn loạn mà trốn đến khu trung tâm, họ không chắc chắn, cũng không thể mặc kệ, bèn phái người đi dọn dẹp.
Mà nguyên nhân Dư Thập Nhất nhận nhiệm vụ này cũng rất đơn giản.
Nàng muốn hàu sống và nhím biển kia.
Sau khi đến khu trung tâm, xác định vị trí bọn họ bị những tòa lầu cao che khuất, Dư Thập Nhất mới mở miệng nói: "Chúng ta tách nhau ra hành động đi, như vậy sẽ nhanh hơn."
Những người khác thì không thấy có vấn đề gì, chỉ có Lâu Khí muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc vẫn là không nói.
Dư Thập Nhất nhìn bản đồ đã quét ra, xác định nơi có Trùng tộc nhiều nhất.
Nàng chỉ vào nơi có nhiều Trùng tộc nhất nói, "Ta đi chỗ này, các ngươi đi nơi an toàn hơn đi."
Dư Thập Nhất sợ Trùng tộc nhiều sao?
Sẽ không.
Không chỉ không sợ, mà còn chủ động chạy về hướng đó.
Hiện tại người đông mắt tạp, trong nút không gian của Dư Thập Nhất có nhiều đồ ăn như vậy, vẫn luôn không tìm được cơ hội xử lý, hiện tại có cơ hội thì tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Trong mắt những người khác, Dư Thập Nhất đây là chủ động ôm lấy việc nguy hiểm nhất.
Dù họ biết, trong số những người này, Dư Thập Nhất là người lợi hại nhất, nhưng phái nàng đi nơi nguy hiểm nhất và nàng tự mình đi nơi nguy hiểm nhất chung quy vẫn là không giống nhau.
“Ngươi cẩn thận một chút.” Tiểu đội trưởng quân đoàn số ba đi cùng họ nghiêm túc chào Dư Thập Nhất, “Nếu có nguy hiểm thì lập tức gọi chúng ta, chúng ta sẽ nhanh chóng qua chi viện, không cần cậy mạnh.”
“Được!”
Lâu Khí rõ ràng không yên tâm: "Ta đi cùng ngươi, chỗ đó quá nguy hiểm."
“Không cần, ta tự mình được.” Dư Thập Nhất đang tính tự mình mở tiệc nhỏ thì sao có thể để Lâu Khí đến quấy rầy mình được, vội vàng cự tuyệt: “So với ta thì những nơi khác cần ngươi hơn, nếu có chuyện gì thì ta sẽ gọi các ngươi.”
Nàng đã nói đến nước này rồi, họ có dây dưa nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhìn theo Dư Thập Nhất đi đến nơi nguy hiểm nhất rồi mới xoay người rời đi.
Đợi rời khỏi tầm mắt mọi người, Dư Thập Nhất mới hưng phấn mà nhỏ giọng kêu một câu "Gia".
“Đầu tiên, ta muốn làm cái giá nướng BBQ đã." Dư Thập Nhất lải nhải nói: "Gia vị trong bao hình như không đủ, rượu gia vị còn không? Khử tanh, hành gừng tỏi hình như dùng hết rồi, còn thừa một ít ớt cựa gà, nhưng nếu muốn làm gia vị rắc lên thì hình như không được ổn lắm——”
Dư Thập Nhất vừa lèm bèm với 0529, vừa dùng trường đao hự hự mà moi hết những con hàu sống nghêu sò nhím biển có thể nhìn thấy ở khu vực nàng phụ trách xuống.
0529 đã quét rồi, trừ Trùng tộc ra thì trong khu trung tâm không có thứ gì khác.
Hàu sống nát óc thậm chí chỉ nhỏ hơn mặt nàng một chút, nhím biển càng là mỗi con to như trứng đà điểu, nghêu sò và sò biển cũng to bằng hơn nửa lòng bàn tay nàng.
Nàng nhìn mình thu hoạch được đầy ắp một ba lô nguyên liệu nấu ăn, rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn.
Nhìn đống nguyên liệu nấu ăn xếp thành ngọn núi nhỏ, Dư Thập Nhất thật sự không nhịn được.
"Thống Tử, Lâu Khí họ còn ở gần đây không?"
Trên màn hình hiện lên vài chấm nhỏ màu xanh lục, chấm nhỏ gần Dư Thập Nhất nhất cũng ở cách đó vài km.
Không tệ.
Dư Thập Nhất tìm một nơi yên tĩnh và hẻo lánh, xác định sẽ không bị ai liếc một cái là phát hiện, mới khống chế cơ giáp ngồi xổm xuống, đào ra nồi với bếp dùng để làm chân cua trước đây, lại dùng dây kim loại mảnh bện một cái lưới kim loại, vừa vặn có thể đặt lên trên bếp lò, sau đó nhảy xuống khỏi cơ giáp, cầm bàn chải chà sạch hàu sống sò biển các kiểu, lại cắt con mực lớn đã làm ra từ ngoài không gian thành kích cỡ thích hợp.
Làm xong những thứ này rồi, Dư Thập Nhất nhất tâm nhị dụng, dùng những nguyên liệu còn lại trong bao gia vị vừa pha nước sốt, vừa xử lý ô nhiễm cho nguyên liệu nấu ăn.
Có lẽ là vì trước đó đã dọn dẹp không ít Trùng tộc nên hiện tại Dư Thập Nhất có thể đồng thời rửa sạch nhiều nguyên liệu nấu ăn hơn, hơn nữa tinh thần hạch bị nát rồi, độ ô nhiễm giảm đi rất nhiều nên rửa cũng rất nhanh.
Dư Thập Nhất hừ những khúc ca không thành điệu, cất thịt hàu sống đã cạy ra vào trong bát ướp, sau đó xiên mực đã rửa sạch sẽ vào rồi nhóm lửa.
Thịt mực không chỉ chín nhanh mà còn cần nước sốt đơn giản nên hoàn toàn có thể tranh thủ lúc đang ướp hàu sống mà ăn trước.
Khoảnh khắc xiên mực đã ướp chạm vào giá nướng, một mùi thơm nồng đậm thuộc về nguyên liệu nấu ăn cấp S++ ầm ầm bùng nổ, mà khi Dư Thập Nhất dùng bàn chải quệt lớp nước chấm dày lên thì mùi thơm này rốt cuộc đạt đến đỉnh cao.
Dư Thập Nhất chẳng biết xấu hổ ghé sát vào, hít sâu một hơi, bụng nàng lộc cộc lộc cộc kêu lên.
Thịt mực trắng bán trong suốt ban đầu dần dần biến thành những tảng mỏng màu trắng rắn chắc vì nhiệt lượng, những chiếc xúc tu mực cạo sạch cong lại vì nướng chín, chỉ nhìn thôi đã biết thịt nó q đàn hồi đến mức nào, nước sốt quệt lên trên hòa quyện với mùi hải sản đặc trưng, tạo thành một mùi thơm nồng liệt thấm vào ruột gan câu người.
Dư Thập Nhất ôm bụng, thấy thời gian không sai biệt lắm thì rắc bột thì là và ớt bột lên.
Nàng vốn tưởng rằng mùi này đã rất mê người rồi, nhưng khoảnh khắc thì là và ớt bột rắc lên, cả người Dư Thập Nhất đều hận không thể thăng thiên.
Mùi thơm này theo gió đêm phiêu phiêu hốt hốt mà thổi ra ngoài, rõ ràng mấy cơ giáp đơn binh còn đang du đãng ở khu trung tâm cách Dư Thập Nhất cực xa, nhưng mùi nướng BBQ đêm khuya này cứ nhè nhẹ từng đợt từng đợt mà truyền đi rất xa rất xa.
Thậm chí còn thoang thoảng truyền đến cả phía cảng neo đậu.
Đại gia đã trải qua một ngày kinh hoàng mã loạn, vất vả lắm mới được nghỉ ngơi không luân phiên, ngay khi mọi người mơ màng sắp ngủ thì một mùi thơm nồng mà mọi người chưa từng ngửi thấy phiêu vào mũi mọi người, ngay cả người đang ngủ cũng không kìm được mà mở mắt.
Người ở tận cảng neo đậu còn ngửi thấy được thì càng không cần phải nói đến Lâu Khí và những người đang ở khu trung tâm.
Vốn Lâu Khí còn đang tìm người, mà khi hắn ngửi thấy mùi này thì đôi chân lẽ ra phải bước đi bỗng dưng dừng lại.
Lộc cộc.
Bụng hắn lại vang lên.
Chân của Lâu Khí có chút không nghe hắn sai khiến, tự động bay về phía mùi thơm truyền đến.