Nhạc Tử Mẫn lại hỏi thêm Trương Văn Trọng vài câu, sau khi xác định hắn không có việc gì mới nhớ ra người đàn ông trung niên đứng ở bên cạnh mình, khẽ mỉm cười xấu hổ nói: “Ah...Dạo này tôi trở nên lú lẫn mất rồi, làm sao lại quên không giới thiệu cho hai người đây nhỉ? Triệu viện trưởng, vị này chính là Trương tiên sinh, đừng xem thường hắn còn trẻ tuổi, bởi vì y thuật của hắn rất cao minh, ngay cả tôi cũng tự thẹn không bằng đâu. Trương tiên sinh, vị này chính là Triệu viện trưởng của bệnh viện Ung Thành chúng tôi, đồng thời còn là chuyên gia nɠɵạı khoa chấn thương sọ não nổi tiếng trong quốc nội.”
“Trương tiên sinh, xin chào” Triệu viện trưởng vươn cánh tay ra, mỉm cười nhìn Trương Văn Trọng.
Thế nhưng Trương Văn Trọng không có vội vàng bắt tay cùng Triệu viện trưởng, mà lạnh lùng đánh giá người này.
Trước khi trở thành viện trưởng, có thể Triệu viện trưởng chỉ là một người công tác trong ngành y tế. Nhưng sau ngày phong quang, hắn cũng hoàn toàn thay đổi hình dạng, hiện giờ trông càng giống một vị chính khách hơn là một bác sĩ.
Mượn nụ cười hiện tại trên mặt hắn mà nói, cũng chính là cái loại tươi cười giả lả của đám chính khách, mà thời điểm hắn vươn tay ra, cái tư thế thần thái kia, thật giống với lãnh đa͙σ đi thăm hỏi nhân dân quần chúng.
Căn bản không cần kiểm tra nhiều, Trương Văn Trọng liếc mắt một cái liền biết thân thể của Triệu viện trưởng sớm đã bị tửu sắc tàn phá trầm trọng. Nếu bây giờ kêu hắn đi phẫu thuật, hơn phân nửa sẽ gã khụy trước bàn mổ. Nói không chừng, thậm chí hắn cũng đã quên cách cầm dao mổ như thế nào rồi!
Vô luận kiếp trước hay kiếp này, Trương Văn Trọng khinh bỉ nhất chính là cái loại bác sĩ “không có đa͙σ đức nghề nghiệp” giống như Triệu viện trưởng. Bởi vậy khi Triệu viện trưởng vươn tay ra, hắn chẳng những không thèm bắt tay, ngược lại còn hừ lạnh một tiếng.
Trên khuôn mặt Triệu viện trưởng hiện lên một tia giận dữ, bất quá hắn vẫn khống chế được tâm tình của mình, rất nhanh đem thần sắc bất mãn giấu đi. Thủy chung trên mặt vẫn duy trì nụ cười giả lả.
Tự nhiên Trương Văn Trọng nhìn ra nét giận trên mặt của Triệu viện trưởng, hắn cười lạnh một tiếng nói: “Tôi muốn hỏi Triệu viện trưởng một chút, phòng bệnh xa xỉn như thế này, mức độ thu phí cùng phục vụ sẽ ra sao?”
Nghe thấy Trương Văn Trọng hỏi đến phòng bệnh, trên mặt Triệu viện trưởng liền xuất hiện một tia mỉm cười đắc chí. Cũng bởi vì dãy phòng bệnh cao cấp tiêu tốn mấy trăm vạn này là do hắn gắng sức chủ trương xây dựng.
Dãy phòng bệnh này hoàn cảnh tuyệt đẹp, phương tiện đồng bộ đầy đủ, những bác sĩ và y tá làm việc ở đây đều là nhân tài trong bệnh viện, cho nên khi bệnh nhân muốn điều dưỡng tại phòng bệnh này chi phí hao tổn cũng rất lớn.
Người dân bình thường căn bản không có khả năng chi trả cho mức viện phí cao cấp này, những người điều dưỡng tại đây không phải quý nhân thì cũng là phú nhân, hoặc là đại nhân vật thượng tầng nổi tiếng. Bọn họ đối với phòng bệnh này khen không ngớt miệng, còn Triệu viện trưởng cũng vì nó mà thu hoạch được lợi ích không nhỏ.
Triệu viện trưởng phi thường đắc chí, cũng không thèm tính toán đến chuyện Trương Văn Trọng từ chối bắt tay cùng với mình. Hắn bắt đầu ȶᏂασ ȶᏂασ bất tuyệt giới thiệu dãy phòng bệnh cao cấp. Kì thật mục đích chính của hắn là muốn khoe khoang trước mặt Trương Văn Trọng, để cho cái loại Đông Y thế gia trong miệng Nhạc Tử Mẫn này được mở mang kiến thức.
Triệu viện trưởng đang ȶᏂασ ȶᏂασ bất tuyệt, hiển nhiên không có chú ý tới sắc mặt của Trương Văn Trọng càng trở nên âm trầm.
“Đủ rồi!” Đột nhiên Trương Văn Trọng hét lớn một tiếng, cắt ngang lời nói của Triệu viện trưởng, cũng khiến cho ông ta dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, không hiểu tại sao mà hắn đột nhiên lại trở nên nổi nóng.
Trương Văn Trọng lạnh lùng nhìn Triệu viện trưởng, thanh âm trong kẽ răng nặng nề thoát ra: “Không nghĩ được, ông chẳng những không hề cảm thấy hổ thẹn, ngược lại còn tỏ vẻ đắc chí. Tôi hỏi ông, phải chăng ông đã quên mất mười điều y đức rồi hay sao?”
Ngay tại khi Trương Văn Trọng lớn tiếng quát, thì trên người của hắn cũng tản mát ra một cỗ chính khí lăng nhiên, quả thật đã làm cho quan to hiển quý Triệu viện trưởng có chút ăn không tiêu, mồ hôi trên trán nháy mắt túa ra thành dòng.
Thần tiên oai! Phàm nhân há lại có thể chống đỡ? Mặc dù hiện giờ Trương Văn Trọng đã biến thành người trần mắt thịt, nhưng khi hắn khởi xướng lên uy nghiêm chí tôn thì vẫn có thể khiến cho thiên địa lâm vào biến sắc. Huống chi là một gã Triệu viện trưởng bị tửu sắc tàn phá bản tâm đây? Lão ta không bị dọa ngất tại đương trường xem như đã là không tệ rồi.
“Mười điều gì cơ? Cái này....là cái gì?” Dưới áp lực mạnh mẽ của Trương Văn Trọng, Triệu viện trưởng thậm chí cả lời nói đều không còn rành mạch.
Trương Văn Trọng khinh thường liếc mắt Triệu viện trưởng một cái, quay sang nhìn Nhạc Tử Mẫn nói: “Nhạc lão, ông còn nhớ mười điều y đức của bác sĩ không? Phiền ngài nhắc lại cho ông ta biết đi.”
Khi Trương Văn Trọng nói ra những lời này, trong ngữ khí mang theo một loại mệnh lệnh không thể phản kháng. Bất tri giác khiến cho Nhạc Tử Mẫn gật gật đầu đáp: “Mười điều y đức của một bác sĩ chính là....Thật thà, đoàn kết, tôn trọng đồng nghiệp, thương yêu bệnh nhân....”
Trương Văn Trọng lãnh đạm: “Hiện giờ Triệu viện trưởng cũng là quan ăn to nói lớn rồi, nghe không hiểu văn ngôn tổ huấn của những bậc tiền nhân đâu. Cho nên, Nhạc lão....lại phiền ngài tiếp tục vất vả thêm một chút, phiên dịch hẳn ý tứ của những lời này cho ông ta nghe đi.”
“Được.” Thật ra lúc trước Nhạc Tử Mẫn đối với chuyện tình Triệu viện trưởng thi công xây dựng phòng bệnh cao cấp, hắn giữ thái độ kiên quyết phản đối. Nhạc Tử Mẫn cho rằng, tốn khoản tiền lớn như vậy, còn không bằng mua thêm một số trang thiết bị chữa bệnh hiện đại, hoặc là cải thiện tình huống cho phòng bệnh bình thường. Nhưng đáng tiếc, lúc đó Triệu viện trưởng khăng khăng cố chấp, căn bản nghe không lọt tai cái loại đề nghị này.
Nhạc lão đưa mắt nhìn sang Triệu viện trưởng một cái, phiên dịch nói: “Ý tứ của những lời này chính là muốn bác sĩ không nên coi trọng danh lợi, phải một lòng nhân nghĩa hòa nhã, đem bệnh nhân đặt lên vị trí hàng đầu mà không phải tiền tài. Khi đối xử với người giàu cũng sẽ như người nghèo, bình đẳng công chính liêm khiết.”
Trương Văn Trọng vỗ tay: “Nhạc lão, ngài giải thích phi thường tốt! Triệu viện trưởng, ông đã nghe rõ ràng chưa vậy?”
Không đợi cho Triệu viện trưởng kịp phản bác, Trương Văn Trọng chỉ thẳng tay vào mặt Triệu viện trưởng mắng: “Không cần hỏi đến chuyện bệnh viện này thu phí như thế nào. Chỉ riêng cái phòng bệnh cao cấp này đã đủ minh chứng rằng ông đã đánh mất đa͙σ đức nghề nghiệp rồi. Ông từ một bác sĩ thoái hóa trở thành một kẻ kinh doanh! Loại người giống như ông, căn bản không xứng làm một bác sĩ! May mắn hiện giờ không còn Bạch Đại Quái, nếu không ngay tại đương trường tôi sẽ cho nó lột sạch da ông. Bởi vì ông không xứng mặc tấm da người!”
“Anh.....anh....anh.....” Triệu viện trưởng chỉ vào Trương Văn Trọng, diễn cảm kích động dị thường.
“Tôi cái gì? Chẳng lẽ tôi nói sai chỗ nào ư?” Trương Văn Trọng cười lạnh: “Người như ông mà cũng xưng là chuyên gia giảng dạy nɠɵạı khoa? Theo tôi nghĩ, đáng nhẽ ông nên làm cái loại thú đội lốt người mới đúng chứ! Che mắt thế nhân để tạo nên danh tiếng, thu vén tiền tài, sớm cũng nên thắt cổ tự tử đi!”
“Anh.....” Triệu viện trưởng diễn cảm kích động, đột nhiên nhịp thở trở nên dồn dập, cấp bách phun ra vài ngụm dưỡng khí cũng không sao hòa hoãn bệnh trạng lại được. Ngay tại khi Nhạc Tử Mẫn định chạy qua giúp hắn một phen, thì bỗng dưng hai mắt của hắn trợn trừng, đầu nghiêng về phía sau, bùm một tiếng ngã khụy xuống dưới sàn nhà, bất tỉnh nhân sự.
Y tá hai mắt tròn xoe.
Trần Kiến cũng trợn tròn hai mắt.....
Nhạc Tử Mẫn đồng dạng cũng là như thế.....
Cả ba người bọn họ đều không ngờ rằng, Triệu viện trưởng da mặt dày hơn tường thành này, cư nhiên lại sẽ vì mấy câu chỉ trích của Trương Văn Trọng mà bất tỉnh nhân sự.