Khi Già Lâu La nuốt chửng cao cấp quỷ vương, Trương Văn Trọng đã thu hồi nó trở vào trong Bát Bộ Thiên Long Tán, đồng thời thu vào Càn Khôn Hồ, lúc này mới lấy ra bốn dược bình ngọc lưu ly, ném tới trong tay bốn người Lục Hòe phân phó: “Đem đan dược đưa mọi người, thuận tiện kiểm kê nhân số thương vong.”
Bốn người Lục Hòe cũng không khách khí với hắn, tiếp nhận bình dược dùng thử, sau đó chia đều vào tay mọi người, lại nghe lời hắn kiểm kê nhân số thương vong.
Trong quá trình này, hắn cũng nuốt đan dược, lại vận chuyển Y Giám Tâm Kinh luyện hóa hấp thu linh khí trong đan dược.
Rất nhanh bốn người Lục Hòe là kiểm kê xong: “Nhờ Bát Bộ Thiên Long Tán của tiên sinh, cũng không có ai tổn hại tính mạng, chỉ có ba người bị thương nặng, người còn lại bị thương nhẹ, không bao lâu là có thể khỏe lại.” Hắn gật đầu, đi tới bên cạnh ba người bị thương nặng, kiểm tra thương thế cho bọn họ.
“Thương thế của họ đều do Huyết Phệ Hắc Vụ gây ra.” Hắn nói, triệu ra tử sắc lôi châm, đâm vào huyệt Thiên Trung cùng Trung Quản của họ, sử dụng Cố Bổn Bồi Nguyên châm pháp giúp hạ hành châm.
Làm xong, hắn lại nói với Lục Hòe: “Tôi đã dùng thuật châm cứu giúp họ xua tan Huyết Phệ Hắc Vụ trong người, sau đó đưa họ ra khỏi nhà bảo tàng, cho họ nuốt Thái Ất Thanh Tâm Hoàn, sẽ không có gì đáng ngại.”
“Được.” Bốn người Lục Hòe gật đầu đáp.
Đối với bản lĩnh của Trương Văn Trọng, bọn họ luôn vô cùng tín phục. Mà ba người bị trọng thương, cũng nỗ lực ngồi dậy, chắp tay hành lễ: “Đa tạ Trương tiên sinh trị liệu.”
Trương Văn Trọng vội vã xua tay nói: “Các vị là vì hiệp trợ tôi tru sát Lệ Yểm nên bị thụ thương, muốn nói tạ ơn, cũng phải do tôi nói.”
Ngay lúc này cao thủ các phái đã hoàn thành xong công việc lục soát trong phòng chứa đồ, sắc mặt ngưng trọng đi tới bên cạnh hắn hồi báo: “Trong phòng này đã lục soát hoàn tất, cũng không thấy thân ảnh của Lệ Yểm và cửu ma.”
Đối với kết quả này hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý, cho nên hắn cũng không toát ra biểu tình thất vọng, chỉ gật đầu biểu thị đã hiểu, nói: “Đã như vậy chúng ta nên tranh thủ thời gian, đi tới phòng số 5 xem sao.”
“Được.” Bốn người Lục Hòe gật đầu hiểu rõ, lại đưa mắt nhìn ba người trọng thương.
Cau mày, Lục Hòe thở dài nói: “Ba người này làm sao đưa khỏi nhà bảo tàng? Nếu như người đưa đi quá ít, chỉ sợ Lệ Yểm và cửu ma nhân cơ hội đánh lén, nhưng nếu an bài nhiều, lực lượng chúng ta sẽ yếu bớt, đây thật khó lựa chọn.”
Tôn Đình Quân cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, tổ của chúng ta còn hoàn hảo, bởi vì có Trương tiên sinh ở đây, nên tình huống thương vong coi như không nặng, nhưng nếu bốn tổ kia gặp phải chuyện như thế này, chỉ sợ tình huống tệ hơn chúng ta rất nhiều, hơn nữa nhân số sẽ càng lúc càng tăng. Nếu mỗi một lần đều phải an bài người đưa kẻ bị thương đi ra, thì công tác tìm tòi của chúng ta sẽ khó thể triển khai, tiến độ sẽ suy giảm, nhưng nếu không an bài người hộ tống, tính mạng của những người trọng thương cũng khó có bảo đảm…”
Mọi người nghe hắn nói đều cảm thấy có lý, Trương Văn Trọng cũng phải nhíu mày, muốn suy nghĩ một biện pháp vẹn toàn.
Bầu không khí trong phòng nhất thời trở nên nặng nề.
Ngay lúc này, tiếng gõ thanh thúy chợt vang lên, làm mọi người trong phòng ngạc nhiên sửng sốt.
“Đây là…” Lục Hòe híp mắt lại lắng nghe, kinh ngạc nói: “Đây là thanh âm tiếng gõ mõ? Ai lại gõ mõ bên trong nhà bảo tàng?”
Tôn Đình Quân cũng nói: “Trong tiếng mõ lộ ra phật lực thuần khiết hồn hậu, không ngờ đè thấp âm khí cùng tử khí trong nhà bảo tàng…Theo như thế này, sợ rằng cái mõ kia là một kiện pháp bảo phẩm cấp không thấp.”
So sánh với sự kinh ngạc cùng suy đoán của mọi người, hắn thoáng suy tư, bỗng nhiên nhớ tới một người, lại ngậm một ngụm linh lực trong miệng cao giọng quát: “Đó là Vô Âm?”
Thanh âm hắn vừa hạ xuống, một thanh âm như chim hoàng oanh thanh thúy dễ nghe vang lên bên trong nhà bảo tàng âm trầm đáng sợ: “Nhĩ thì vô tẫn ý bồ tát, tức tòng tọa khởi, thiên đản hữu kiên, hợp chưởng hướng phật, nhi tác thị ngôn: , thế tôn, quan thế âm bồ tát dĩ hà nhân duyến danh quan thế âm?” Một đoạn Diệu Pháp Liên Hoa Kinh Quan Thế Âm Bồ Tát Phổ Môn Phẩm vang lên, qua giọng nữ kia niệm tụng, truyền vào lỗ tai mọi người bên trong nhà bảo tàng.
Mọi người kinh ngạc phát hiện, tiếng niệm tụng Diệu Pháp Liên Hoa Kinh Quan Thế Âm Bồ Tát Phổ Môn Phẩm lại có tác dụng tăng phúc linh lực cho bọn họ, tuy rằng hiệu quả tăng phúc yếu hơn Bát Bộ Thiên Long Tán rất nhiều, nhưng diện tích bao trùm đã rộng hơn rất nhiều, làm mọi người bên trong nhà bảo tàng đều thấy dễ chịu.
Từ góc độ này mà xem, giọng nữ niệm tụng kinh phật kia gây ra hiệu quả không thua gì Bát Bộ Thiên Long Tán.
Nương theo tiếng nữ niệm tụng kinh phật, chín đóa hoa sen màu vàng kim chậm rãi từ bên ngoài nhà bảo tàng tung bay tiến vào, năm đóa hoa sen phân ra hướng về năm tổ nhân mã, bốn đóa khác lại từ từ xoay quanh ngay cửa nhà bảo tàng, tỏa ra từng đa͙σ kim sắc quang mang.
Trương Văn Trọng phát hiện năm đóa hoa sen bay về hướng năm tổ nhân mã trên đường không ngừng rơi xuống quang mang kim sắc, ngay trên mặt đất trải rộng máu đen, đã trải ra năm con đường ánh vàng rực rỡ.
Nhìn một màn này, bốn người Lục Hòe kinh ngạc không ngớt: “Năm đường kim sắc quang mang…là chuyện gì xảy ra?”
Không chỉ có bọn họ, vào lúc này rất nhiều người trong nhà bảo tàng đều kinh ngạc không ngớt.
Chỉ có một ít đệ tử phật gia, nhạy cảm nhận ra được phật lực hùng hậu, không khỏi lộ ra vẻ khiếp sợ cùng khó thể tin.
“Đây là Phật Liên Lộ.” Hắn cũng đã nhận ra lai lịch của năm đường kim quang, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng nói: “Phật Liên Lộ dùng chính là phật gia tiên khí Cửu Phẩm Phật Liên hóa thành, có tác dụng trừ ta, nếu như chúng ta đi theo Phật Liên Lộ đưa người bị trọng thương dời ra ngoài, không cần nhiều người là có thể thuận lợi hoàn thành, bởi vì có tác dụng kinh sợ yêu tà, còn mang theo lực phòng ngự rất tốt.”
Nghe được hắn giải thích, mọi người kích động: “Thật chăng? Thật tốt quá, vừa rồi chúng ta còn đang vắt óc suy nghĩ làm sao dời người trọng thương ra ngoài, giờ đã có Phật Liên Lộ, thật đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.”
Tôn Đình Quân xuất ra thông tin phù, vừa truyền tin tức vừa nói: “Tôi dùng thông tin phù đem tin tức này truyền cấp cho bốn tổ còn lại, để họ dùng Phật Liên Lộ đưa người trọng thương ra ngoài.”
Ngay khi Tôn Đình Quân đang bận rộn đưa tin, một ŧıểυ ni cô mặc tăng bào tay cầm mõ đạp trên Phật Liên Lộ rực rỡ ánh vàng đi vào phòng.
ŧıểυ ni cô vừa tới chính là Vô Âm lúc trước đã về Phổ Đà sơn Diệu Tâm Am để cầu mượn tiên khí.
Trực tiếp đi tới trước người hắn, Vô Âm đạm nhiên cười, hai tay hợp thành chữ thập tuyên phật hiệu, mới nói: “Trương thí chủ, chúng ta lại gặp mặt, hi vọng ta còn chưa tới trễ.”
Hắn ha ha cười, nói: “Không muộn, không muộn, sư thái tới vừa đúng lúc.”
Ngay khi hai người đang nói chuyện, Lục Hòe đã an bài xong người dọc theo Phật Liên Lộ đưa ba người trọng thương rời khỏi nhà bảo tàng nguy cơ tứ phía, bốn tổ còn lại cũng làm như thế, trong khoảnh khắc năm đường Phật Liên Lộ đều là người tu chân qua lại.
Một màn này bị Lệ Yểm và cửu ma núp trong chỗ tối nhìn vào màn hình camera nhìn thấy rõ hoàn toàn.
Lệ Yểm phẫn nộ, đôi mắt đỏ như máu không ngừng trừng lên, nanh giọng mắng: “Ni cô chết tiệt này từ đâu toát ra? Vốn ta còn dự định đợi khi bọn họ đưa người bị thương ra ngoài, tùy thời đánh lén tiêu hao nhân thủ bọn hắn, không ngờ hiện tại chạy ra một ni cô tạo ra Phật Liên Lộ, làm kế hoạch của ta toàn bộ thất bại…”
Thấy Lệ Yểm nổi nóng, cửu ma vội vã nín hơi yên lặng, rất sợ không cẩn thận làm Lệ Yểm trút giận lên đầu bọn hắn.
Mắng một trận, cuối cùng Lệ Yểm cũng tiêu giảm vài phần, hắn quét mắt nhìn cửu ma thầm mắng một tiếng “phế vật” lại chợt hạ lệnh: “Kế hoạch đã bị quấy rầy, hiện tại ta mệnh lệnh các ngươi chia làm năm tổ, cùng oan hồn lệ quỷ trong U Minh Quỷ Vực phát động tiến công những người tu chân thâm nhập nhà bảo tàng.”
“Tuân mệnh.” Cửu ma cùng kêu lên đáp, thân ảnh chợt lóe biến mất ngay trước mặt Lệ Yểm.