Sau khi thu Bát Bộ Thiên Long Tán vào, Trương Văn Trọng nghỉ ngơi qua một lát, liền chuẩn bị tiếp tục khai lò luyện khí.
Bởi vì mới vừa luyện chế ra một kiện Tứ Phẩm tiên khí, cho nên linh lực, thần thức và tinh thần của Trương Văn Trọng, đều bị khô kiệt không còn chút nào. Tuy rằng, giờ phút này mượn công hiệu của đan dược, khôi phục một phần rất nhỏ, nhưng dưới tình trạng này mà muốn luyện chế ra Chuẩn Tiên Khí hoặc Tiên Khí, cũng là không có khả năng. Vì vây, Trương Văn Trọng liền điều chỉnh, đem mục tiêu cần phải luyện chế kế tiếp, sửa đổi thành vật phẩm có thể ngăn chặn âm khí của Cửu Âm Địa Mạch. Ngay khi, Trương Văn Trọng chuẩn bị đem linh tài ném vào trong Hỗn Độn Lô, thì một tiếng đập cửa rất nhỏ, bỗng nhiên vang lên.
Trương Văn Trọng ngừng tay, trầm giọng hỏi: “Ai? Có chuyện gì?”
“Lão sư, là ta.” Thanh âm của Lưu Phong Huy, từ bên ngoài truyền vào: “Là như vầy, vừa rồi những tông phái đến Ung Thành trợ oai cho Phong Sơn phái chúng ta, cảm giác như lão sư mới luyện chế ra được một kiện pháp bảo tiên khí. Nên bọn hắn đã tụ tập ở bên ngoài Linh Cư, muốn gặp ngài một để chúc mừng.”
Khi Lưu Phong Huy nói những lời này, thì tâm tình tương đối khẩn trương. Trái tim của hắn lúc đó, quả thực như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nếu không vì bốn người Lục Hòe tận lực nhờ vả, nếu không vì lúc trước cho mình quà gặp mặt, thì Lưu Phong Huy thật đúng là không muốn đi truyền lời thay cho bọn hắn vào lúc này. Rước lấy sự trách mách của Trương Văn Trọng chỉ là chuyện nhỏ, vạn nhất bởi vì hành động lỗ mãng lần này của mình, mà đã quẫy nhiễu quá trình luyện khí, thậm chí gây nên xác xuất thành công thấp đi, thì đó mới là sai lầm nghiêm trọng nhất.
May mắn chính là, Trương Văn Trọng không có trách tội hắn, chỉ mỉm cười nói một câu: “Chúc mừng ư? Ha ha, theo ta thấy, đám người kia tám chín phần là muốn xem pháp bảo ta mới luyện chế ra, là cái hình dạng gì mà thôi! Bất quá hiện giờ ta cũng không thể đáp ứng nhóm bọn hắn. Như thế này đi, Phong Huy, ngươi ra ngoài thông báo cho bọn hắn biết, ta còn đang bế quan luyện khí. Nếu bọn hắn nhiệt tình muốn chúc mừng, thì phải chờ hai ngày sau, ta xuất quan ra đã.”
Thấy Trương Văn Trọng không có tức giận, Lưu Phong Hut cũng thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, cung kính đáp: “Dạ! Đệ tử liền đi truyền lời của sư phụ cho những người đó biết.”
Ngay khi Lưu Phong Huy xoay người rời đi, thì thanh âm của Trương Văn Trọng lại từ trong phòng truyền ra: “Ở thời gian ta bế quan, nếu không có chuyện trọng yếu gì đặc biệt, cũng đừng tới quấy rầy ta nữa. Chuyện bình thường, sẽ do ngươi cùng Trần Nhàn xử lý là được rồi. Nếu các ngươi không dám quyết định, thì hãy tìm cha ta tham mưu cho các ngươi.”
“Dạ, đệ tử nhớ rồi.” Lưu Phong Huy hoảng hốt đáp. Hắn hiểu, mặc dù Trương Văn Trọng không có trực tiếp trách mắng hắn, nhưng cái kiểu ngữ khí này, thì không thể nghi ngờ là đang bất mãn với hành động vừa rồi của hắn.
Khi Lưu Phong Huy ra khỏi Linh Cư, nhìn thấy đám người tụ tập ở bên ngoài, trên mặt chẳng những không kính nể, ngược lại còn phi thường bất mãn trừng mắt nhìn đám người này một cái, buồn bực nói: “Các ngươi nha, thật đúng là đã hại chết ta rồi! Sau này ta sẽ không bao giờ...giúp các ngươi làm những chuyện lấy lòng hết sức ngu ngốc này nữa.”
Lúc này, đám chưởng môn, trưởng lão các tông phái lớn nhỏ, trong lòng tự nhiên là có đôi chút khó chịu khi nghe thấy Lưu Phong Huy nói như vậy, nhưng lại không dám đem cảm xúc biểu lộ ra ngoài.
Truy cứu nguyên nhân, một phần cũng bởi vì Lưu Phong Huy chính là đệ tử thân truyền của Trương Văn Trọng. Mặt khác, thì gần đây người ta đồn đại, Lưu Phong Huy cũng đã học xong phương pháp luyện chế Chuẩn Tiên Khí từ Trương Văn Trọng rồi.
Vì vậy, coi như bọn hắn đối với Lưu Phong Huy có bao nhiêu bất mãn đi chăng nữa, thì cũng chỉ có thể ẩn giấu ở trong lòng. Ngoài mặt, còn phải bày ra thần tình tươi cười chào đón. Dù sao, nói không chừng một ngày nào đó, sẽ phải đến cầu Lưu Phong Huy, thay bọn hắn luyện chế pháp bảo. Chuẩn Tiên Khí so sánh với một chút thể diện, thì có đáng là gì đâu? Huống chi, mất thể diện, cũng không phải chỉ riêng một mình.
Bốn người Lục Hòe quan hệ cùng Lưu Phong Huy khác xa so với những người khác. Lúc này, nghe Lưu Phong Huy nói như thế, cũng phải nén giận. Bốn người đứng lên cười dài nói: “Phong Huy hiền chất, ngươi nói như vậy là thế nào đây? Chúng ta cũng chỉ là thật tâm muốn tiến vào chúc mừng thôi mà, chẳng lẽ Trương tiên sinh không đồng ý hay sao?”
Lưu Phong Huy biết rõ giao tình giữa đám người Lục Hòe và Trương Văn Trọng, cho nên đối với bọn hắn cũng không dám lãnh đạm, vội vàng đi tới hành lễ.
Chứng kiến Lưu Phong Huy đối với nɠɵạı nhân chẳng thèm ngó ngàng tới, đối với chính mình thì cung kính có thừa. Bốn người Lục Hòe chỉ cảm thấy trên mặt mình nở hoa, thể xác và tinh thần dâng lên một trận khoan khoái khó tả. Nếu không có đám chưởng môn, trưởng lão của những tông phái khác còn ở nơi này, thì chỉ sợ bọn hắn đã cười phá lên rồi. Bất quá, đắc chí thì đắc chí, nhưng bọn hắn lại phi thường rõ ràng, thái độ của Lưu Phong Huy đối với mình khác với thường nhân, cũng là bởi vì Trương Văn Trọng. Cho nên, bọn hắn cũng không dám cao ngạo, mà híp mắt cười nói: “Phong Huy hiền chất, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy, ngươi mau nói cho chúng ta biết xem nào.”
Nhìn bốn người đối với Lưu Phong Huy thân mật quá mức, chưởng môn và trưởng lão của những tông phái xung quanh, vừa kinh ngạc, đồng thời cũng nhịn không được thầm nghĩ ở trong lòng: “Xem ra, ŧıểυ tử này đúng thật là đã học xong phương pháp luyện chế Chuẩn Tiên Khí từ Trương Văn Trọng rồi. Ngay cả đám người Lục Hòe gian xảo kia, còn phải dùng thái độ thân mật với hắn như thế thì...Không...không...xem ra...đã không thể dùng hai chữ thân mật để hình dung, mà phải là đang xiểm nịnh ŧıểυ tử Lưu Phong Huy thì đúng hơn.”
“Xem ra, chúng ta cũng phải nghĩ biện pháp, để lấy lòng ŧıểυ tử này mới được. Dù sao, hắn đã thông suốt phương pháp luyện chế Chuẩn Tiên Khí rồi. Lấy tiền vốn thực lực của tông phái chúng ta, có lẽ không thể mời được Trương tiên sinh thay chúng ta luyện chế Chuẩn Tiên Khí, Tiên Khí. Nhưng nếu mời đệ tử thân truyền của hắn ra tay, thì cũng không phải là không được...” Trong chớp mắt ngắn ngủi tại đây, trong mắt đám chưởng môn, trưởng lão của những tông phái xung quanh, Lưu Phong Huy liền biến thành một cái bánh rán nóng, bất thình lình chạm vào có thể nóng bỏng tay.
Lưu Phong Huy cũng không biết hình tượng của mình, ở trong mắt đám chưởng môn, trưởng lão của những tông phái khác, đã hoàn toàn thay đổi thành một bộ dạng mới. Sau khi nghe bốn người Lục Hòe hỏi xong, hắn liền tranh thủ tường thuật lại lời Trương Văn Trọng vừa mới qua: “Toàn bộ chuyện tình là như vậy. Xin các chư vị tiền bối hãy thông cảm!”
Tuy Lưu Phong Huy nói khá nhỏ, nhưng cũng đã làm cho đám chưởng môn, trưởng lão của những tông phái khác phải giật mình thon thót.
“Trương tiên sinh còn muốn luyện chế pháp bảo nữa sao? “
“Lão thiên a! Chỉ ngắn ngủi trong vòng 3 ngày, mà Trương tiên sinh muốn luyện chế ra hai kiện pháp bảo Tiên Khí ư? Chuyện này...chuyện này thật bất khả tư nghị đi?”
“Nếu không phải tận mắt chứng kiến, quả thật ta cũng không dám tin đâu. Cho dù là tông phái xếp hạng Thiên Tự Hào am hiểu kĩ thuật luyện khí, muốn luyện chế ra một kiện pháp bảo Linh Khí Cao Phẩm, cũng phải hao tốn mất dăm bữa nửa tháng mới có thể thành công. Càng không nói đến Chuẩn Tiên Khí, hay Tiên Khí à!”
Kì thật tốc độ luyện đan, luyện khí của Trương Văn Trọng, sở dĩ nhanh hơn so với những tu chân giả khác, một phần là bởi vì hắn nắm giữ phương pháp luyện thuật vượt xa tiêu chuẩn của đám tu chân giả trong Tu Chân Giới hiện nay, dù sao trước kia hắn cũng là một tiên nhân cơ mà. Mặt khác, là bởi vì sau khi trải qua Cửu Cửu Vô Quy Diệt Hồn Đại Thiên Kiếp, thân thức của Trương Văn Trọng đã bước vào cảnh giới Đại La Kim Tiên, mà riêng luyện đan hay luyện khí, thần thức đều có tác dụng trọng yếu nhất. Không chỉ quan hệ đến xác xuất thành công, mà còn quan hệ đến tốc độ luyện chế.
Bất quá, Trương Văn Trọng không nói bí mật này ra, thì cũng không người nào có thể biết được.
Lưu Phong Huy thấy mọi người đứng trước cửa bàn tán rôm rả. Sợ sẽ ảnh hưởng đến quá trình Trương Văn Trọng luyện khí, liền bảo bọn hắn an tĩnh lại, đồng thời còn nhắc nhở: “Các vị hãy nghe ta nói, nếu trong lòng các vị có nghi vấn gì, thì hãy chờ sư phụ ta xuất quan rồi đi hỏi người cũng không muộn. Hiện giờ, các vị nên quay về hết đi, đừng ảnh hưởng đến sư phụ ta luyện khí.”
Lúc này, Trương Văn Trọng không chịu xuất quan, cho nên cũng không ít tông phái theo lời giản tán. Nhưng một số người có tầm nhìn rộng lớn, nhìn ra Lưu Phong Huy có ý nghĩa đầu tư, nên chần chừ ở lại, nhìn Lưu Phong Huy cười dài nói: “Lưu hiền chất, chúng ta muốn mời ngươi uống chén trà, chẳng biết ngươi có nguyện ý hay không đây?”
Thấy đám người này nịnh bợ mình, Lưu Phong Huy không khỏi sửng sốt. Nhưng rất nhanh đã cẩn thận suy nghĩ lại. Cho nên cũng không bạc đãi lòng thành của bọn hắn: “Theo lý thuyết, thì chư vị tiền bối mời, ta hẳn là phải vui vẻ tòng mệnh. Nhưng sư phụ đang bế quan luyện khí, ta phải trấn thủ ở bên ngoài Linh Cư. Cho nên đành phải nói một tiếng xin lỗi với chư vị. Nếu chư vị tiền bối không chê, hãy đợi chuyện tình giải quyết xong xuôi, rồi chúng ta sẽ cùng nhau đi uống trà nhé!”
Nghe Lưu Phong Huy nói như vậy, đám người có toan tính cũng không dám có thành kiến gì. Chỉ đành khen ngợi Lưu Phong Huy vài câu xong, liền bất đắc dĩ xoay người giải tán.