Trương Văn Trọng và Vưu Giai cũng không biết, chuyện hai người gặp nhau tại cửa trường đại học, không ngờ lại làm nổi lên một hồi náo nhiệt lớn đến như vậy. Lúc này, bọn họ đang ngồi xe hướng nɠɵạı ô Ung Thành chạy tới.
Vưu Giai vừa lái xe, vừa hướng Trương Văn Trọng giải thích: “Bởi vì khí trời năm nay quá nóng bức, ông nội tôi đã dời tới biệt thự nɠɵạı ô để nghỉ hè, cho nên buổi tiệc sinh nhật lần này của ông, cũng được tổ chức trong biệt thự ngoài nɠɵạı ô.”
“Thì ra là thế.” Trương Văn Trọng gật đầu, biểu thị đã hiểu.
Lúc này đang là lúc cao điểm của giờ tan tầm, xe cộ lui tới trên đường nối liền không dứt, tình huống kẹt xe cũng vô cùng bình thường, điều này làm cho Vưu Giai vô cùng nôn nóng, liên tục đưa tay xem đồng hồ, rất sợ sẽ đến trễ.
May mắn chính là, mỗi lần kẹt xe thời gian cũng không lâu, mà lúc ra khỏi nội thành Ung Thành, xe cộ đi trên đường rõ ràng giảm bớt rất nhiều, cuối cùng Vưu Giai cũng nhẹ lòng, không cần lo lắng chuyện sẽ đến muộn.
Rất nhanh, Vưu Giai đã lái chiếc BMWs số 7 màu hồng rượu của nàng vào trong một biệt thự phong cách kiểu giả cổ Trung Quốc. Ở chung quanh tòa biệt thự này, là một mảnh hoa viên cùng vườn trái cây diện tích khá lớn. Những cây cối ở đây mọc rất tốt, thực vật tràn đầy xanh tươi, che đi ánh nắng mặt trời chói chang ngày hè, làm tòa biệt thự lúc nào cũng được ở trong hoàn cảnh râm mát sảng khoái.
Bên cạnh biệt thự, có một bãi đỗ xe. Lúc này trong bãi đã đỗ đầy xe, các loại xe đủ mọi kiểu dáng nổi tiếng, nghiễm nhiên giống như một buổi biểu diễn danh xe.
Nhìn những chiếc xe nổi tiếng này, Vưu Giai thở dài, nói: “Vốn theo ý tứ của ông nội tôi, cũng không muốn tổ chức buổi chúc thọ quá lớn, chỉ là muốn chỉ có người trong nhà tụ tụ với nhau là được. Thế nhưng bác cả và bác hai của tôi, cũng kiên trì phải làm buổi chúc thọ thật lớn, thật náo nhiệt, vì vậy đem thiệp mời phát khắp nơi, đem thượng tầng nhân vật nổi tiếng của Ung Thành thậm chí toàn bộ tỉnh Thiên Nam đều mời tới. Kỳ thực tâm tư của bọn họ, ông nội cũng biết, chính là muốn nương nhờ buổi chúc thọ cho ông nội, để hiển lộ một chút thế lực của Vưu gia, gây nên quan hệ tới lui sâu sắc đối với những nhân vật lớn kia. Cho nên mấy ngày nay tâm tình của ông nội vẫn không tốt lắm.” Nàng hiển nhiên đã xem Trương Văn Trọng như bạn bè, bằng không cũng không ở trước mặt hắn, nói ra những lời oán giận như vậy.
Vưu Giai cho xe dừng ngày trước cửa bãi đỗ xe, cùng Trương Văn Trọng bước xuống, sau đó giao chìa khóa xe cho bảo an canh giữ ở bãi, để hắn thay mình đậu xe. Mà nàng dẫn theo Trương Văn Trọng, dọc theo một con đường nhỏ bên cạnh dòng suối nhỏ trong suốt mọc đầy cỏ xanh, đi về hướng biệt thự.
Đi bên ngoài biệt thự, xuyên thấu qua hàng rào bằng lưới sắt có thể rõ ràng nhìn thấy, ở phía trước biệt thự có một hoa viên cùng vườn trái cây tịnh lệ, sớm đã đặt đầy những bàn ăn hình tròn. Những món ăn nguội và rượu đủ màu, sớm đã được dọn đầy bàn từ lâu.
Nhìn theo ánh mắt Trương Văn Trọng xuyên thấu qua lưới sắt rơi trên những bàn ăn, Vưu Giai cười giải thích: “Dựa theo ý tứ của bác cả và bác hai tôi, buổi tiệc chúc thọ lần này muốn đổi thành sinh nhật kiểu Âu Tây, thế nhưng ông nội tôi nói thế nào cũng không chịu đồng ý, kiên trì muốn bọn họ đổi thành kiểu Trung Quốc. Nhưng còn đổi thành tập tục địa phương. Bác cả và bác hai không lay chuyển được lão nhân gia, chỉ đành phải thỏa hiệp. Kỳ thực tất cả chúng tôi đều biết, đây là do ông nội tôi đối với chuyện bác cả và bác hai tự ý thay ông nội làm chủ mà biểu đạt tâm tình bất mãn.”
“Xem ra cô đối với họ cũng rất bất mãn?” Trương Văn Trọng thu hồi ánh mắt, nhìn Vưu Giai, mỉm cười nói.
“Những người làm vãn bối như chúng ta, làm sao dám nói bậy trưởng bối là đúng hay sai chứ? Nhưng lần này tôi thực sự có chút bất mãn đối với cách làm của bác cả và bác hai.” Vưu Giai nói đến đây, lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng, nói: “Bỏ đi, đừng nói những việc này nữa, ngày hôm nay là ngày sinh nhật của ông nội tôi, muốn nói, cũng nên nói những chuyện vui vẻ hài lòng.”
“Ai…xong.” Trương Văn Trọng đột nhiên vỗ trán.
“Làm sao vậy?” Vưu Giai bị cử động thình lình của hắn làm hoảng sợ, vội vã dò hỏi.
Trương Văn Trọng cười khổ mà nói: “Xem trí nhớ của tôi thật tệ, không ngờ quên chuẩn bị lễ vật, tự nhiên đi tay không tới…”
“Hì hì, tôi còn tưởng chuyện gì có thể làm cho anh kích động như thế, nguyên lai là chuyện này.” Vưu Giai nhịn không được nở nụ cười, giơ lên bức Bách Thọ Đồ trong tay, nói: “Bức Bách Thọ Đồ của anh, không phải là lễ vật sao? Tôi tin tưởng, phần lễ vật này, khẳng định càng lấy được niềm vui của ông nội tôi hơn những phần lễ vật khác.”
Trương Văn Trọng cũng cười lên, hắn đưa tay sờ mũi mình, nói: “Thế nhưng tôi thế nào lại nghĩ, mình giống như một người tới kiếm bữa cơm ăn đây?”
“Ha ha…” Vưu Giai bị cử động và cách nói chuyện của hắn làm vui vẻ, hé miệng nở nụ cười.
Trong lúc nói giỡn, Vưu Giai và Trương Văn Trọng đi vào trong cửa lớn tòa biệt thự. Lúc này, trong vườn hoa và vườn trái cây trước cửa biệt thự, tùy ý có thể thấy được những nhân vật nổi tiếng trong xã hội mặc tây trang, bọn họ hoặc tụ tập thành tốp năm tốp ba cùng một chỗ trò chuyện vui vẻ, hoặc chắp tay sau lưng đi chậm nhàn nhã trong hoa viên, tận hưởng sự thích ý dưới bóng râm mát mẻ.
Nhìn thấy Vưu Giai đi đến, những ai nhận thức nàng đều nhìn nàng gật đầu chào hỏi, có người đi lên mượn cơ hội bắt chuyện. Mà Trương Văn Trọng đi theo bên người nàng, tự nhiên cũng trở thành tiêu điểm cho mọi người chú ý. Mọi người đều biết, Vưu Giai tuy rằng rất đẹp, nhưng luôn luôn bày ra hình tượng của một băng sơn mỹ nhân. Dù có rất nhiều thanh niên tài tuấn truy cầu nàng mãnh liệt, nhưng đều bị nàng vô tình cự tuyệt. Thậm chí Dương Nghị đã giành được lòng hảo cảm của cha mẹ nàng, nhưng nàng vẫn lạnh lùng không tiếp. Cho nên ở dưới tình huống này, Trương Văn Trọng đột nhiên xuất hiện, muốn không làm cho mọi người chú ý cũng khó.
Những nhân vật nổi tiếng trong xã hội này, không khỏi suy đoán thân phận của Trương Văn Trọng. Chỉ là trên người Trương Văn Trọng mặc bộ quần áo thật bình thường, thật sự rất khó làm cho bọn họ xem hắn là một công tử con nhà danh gia vọng tộc nào đó.
Tuy rằng tất cả mọi người đều hiếu kỳ, thế nhưng bởi vì có Vưu Giai, cho nên bọn họ cũng không tiện trực tiếp hỏi han thân phận của Trương Văn Trọng.
Ngay lúc này, một vị nam tử có gương mặt ba phần tương tự như Vưu Giai, tuổi tác chừng ba mươi, mặc tây trang mỉm cười đi tới trước người Vưu Giai, nói: “ŧıểυ Giai nhi, rốt cục em đã tới, lão gia tử luôn miệng nhắc sao em còn chưa thấy tới. Anh xem, nếu như em thật sự còn không tới, lão gia tử chỉ sợ sẽ bão nổi. Đến đây đi, nhanh theo anh đi gặp lão gia tử.”
“Vị này chính là đại ca của tôi, Vưu Lương.” Vưu Giai thay hai người giới thiệu: “Vị này chính là bạn của em, Trương Văn Trọng.”
“Chào cậu, Trương tiên sinh, rất cảm ơn cậu có thể đến tham gia buổi chúc thọ của ông nội tôi.” Vưu Lương vẻ mặt mỉm cười nhìn Trương Văn Trọng vươn tay phải.
“Chào anh, Vưu tiên sinh.” Trương Văn Trọng đúng mức vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.
“Trương tiên sinh, rất xin lỗi, tôi phải để Vưu Giai tạm thời rời khỏi đây chốc lát.” Lúc nắm tay, Vưu Lương khách sáo nói.
Trương Văn Trọng mỉm cười nói: “Không sao, hai người xin cứ tự nhiên.”
Vưu Giai đột nhiên nói: “Ai, được rồi, Trương tiên sinh không phải rất thích ngọc khí sao? Ở trong biệt thự này, cũng có phòng của tôi, nơi đó có nhiều ngọc khí do tôi sưu tầm trong những năm gần đây. Nếu không, anh đến phòng tôi ngồi chơi, chờ tôi đi gặp ông nội xong, trở lại chiêu đãi anh.”
Vưu Lương nghe được lời nói của nàng, không khỏi nhìn Trương Văn Trọng thêm vài lần. Trong ấn tượng của hắn, Vưu Giai không hề có bạn trai. Càng chưa nói tới mời người đàn ông nào vào trong phòng của nàng. Hắn không khỏi suy đoán, người thanh niên trẻ tuổi gương mặt cũng không có gì sâu sắc này, có quan hệ gì với Vưu Giai?
Không chỉ có hắn đang suy đoán, người chung quanh đều đang suy đoán.
Kỳ thực, khi Vưu Giai nói những lời vừa rồi, cũng thật ra không hề suy nghĩ nhiều. Nàng chỉ đơn giản nghĩ, Trương Văn Trọng giúp nàng lớn như vậy, đưa cho ông nội nàng tranh chữ quý giá, nàng thế nào cũng không thể bạc đãi đối phương, cho nên mới đưa ra ý nghĩ mời Trương Văn Trọng vào phòng ngắm xem có loại ngọc khí nào thích hợp tặng cho hắn, cũng không hề có ý tứ gì khác.
Bất quá có một câu nói rất hay: Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.