Lâm Tử Mạn vốn muốn giải thích quan hệ giữa mình và Trương Văn Trọng, còn chưa đợi nàng mở miệng, đám người bát quái mười phần cũng đã vây quanh người Trương Văn Trọng, hiếu kỳ hỏi lên chuyện tình của hai người.
Nhìn thần tình dáng dấp của bọn họ, nghiễm nhiên nhận định hắn là bạn trai của Lâm Tử Mạn.
Thế cho nên khi Lâm Tử Mạn thật vất vả tìm được cơ hội mở miệng, giải thích quan hệ giữa mình và Trương Văn Trọng thì không ai chịu tin tưởng lời nàng nói, trái lại còn cười vang: “Quan hệ đồng sự bình thường? Thôi đi, nhìn biểu tình khi cô nhìn hắn, đâu giống như đồng sự bình thường? Thật khi dễ chúng ta là học sinh ŧıểυ học chuyện gì cũng đều không hiểu hay sao?”
Trong tiếng cười vang của mọi người, Lâm Tử Mạn không khỏi đỏ bừng mặt, len lén liếc mắt nhìn hắn, thấy trên mặt hắn cũng không xuất hiện biểu tình gì không vui, lúc này mới thầm thở dài một hơi.
Sau thoáng do dự, Lâm Tử Mạn cố lấy dũng khí, tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng nói: “Trương ca, chiều nay anh rảnh rỗi không? Nếu như có thể, ủy khuất anh giả mạo bạn trai tôi nửa ngày…”
Hắn nửa thật nửa giả chăm chú nói: “Dù sao tôi cũng đã giả mạo vài lần, thì giúp cô thêm một lần vậy, ai bảo hai chúng ta là bạn bè chứ? Nhưng cô phải mời tôi ăn cơm.”
Lâm Tử Mạn trả lời rất thẳng thắn: “Không thành vấn đề.” Chợt mỉm cười lại nói: “Anh còn không biết phải không? Hôm nay chúng tôi tổ chức buổi họp mặt bạn bè cũ thời cao trung, buổi tối thật có liên hoan, rốt cục anh đã có phần.”
Hắn không khỏi sửng sốt: “Hội họp mặt bạn học cũ? Tôi đi theo hợp sao?”
Lâm Tử Mạn vừa cười vừa nói: “Vì sao không thích hợp? Lẽ nào anh không nhìn thấy, bọn họ đều dẫn theo bạn trai hay bạn gái sao?”
Qua sự nhắc nhở của nàng, lúc này hắn mới phát hiện, trong đoàn người đều có đôi có cặp, đi một mình thật không có mấy người. Mà Lâm Tử Mạn trùng hợp cũng là trong số mấy người đó.
Kỳ thực từ một tuần trước, nàng đã nghĩ muốn nhờ hắn giả mạo bạn trai mình lần nữa, cùng mình đi tham gia buổi họp mặt bạn học cũ. Nhưng bởi vì Tam Si ngắt lời, làm nàng đem lời đã nói tới bên mép nuốt ngược xuống dưới. Sau đó hắn lại nghỉ bệnh ở nhà, nàng cũng chỉ đành bỏ qua ý niệm này trong đầu. Nhưng làm nàng hoàn toàn không ngờ chính là, ở ngay ngày hôm nay xảo ngộ gặp được hắn.
“Lẽ nào nói…đây là duyên phận sao…” Trái tim nàng đập bịch bịch, nhịn không được liếc mắt nhìn hắn, gương mặt đỏ ửng, thầm nghĩ: “Nếu như Trương ca có thể đem chữ “giả” ở sau chữ bạn trai thì thật tốt…” Ngay lúc này, một nữ nhân mặc quần áo hàng hiệu, đi nhanh tới trước mặt hắn. Sau khi quan sát hắn một phen, trong ánh mắt hiện lên một tia chẳng đáng, nói: “Anh là bạn trai của Lâm Tử Mạn sao? Tôi còn cho rằng cô ta sẽ tìm một nhân vật xuất sắc gì, nhưng cũng chẳng có gì hơn người. Uy, anh tên là gì, làm việc gì vậy?”
Hắn quan sát nữ nhân này, phát hiện mình không nhận ra cô ta. Xem ra thái độ đối địch này của cô ta là vì Lâm Tử Mạn mà tới.
“Cô và nữ nhân này có cừu oán?” Hắn ghé vào bên tai nàng, nhỏ giọng hỏi.
Nàng nhỏ giọng hồi đáp: “Chúng tôi là bạn học thì làm gì có cừu? Trình Văn Lộ luôn là tính tình này, thói quen là tốt rồi.” Trên thực tế, lúc này hắn cũng đã đoán đúng. Tuy rằng Lâm Tử Mạn và Trình Văn Lộ là bạn học cùng trường, không có thù gì, nhưng Trình Văn Lộ lại không nghĩ như vậy.
Nguyên lai lúc còn đi học, cả hai đều là mỹ nữ trong lớp. thế nhưng Lâm Tử Mạn xuất thân từ gia đình công nhân, tính cách hiền hòa dễ ở chung, cho nên rất được các học sinh hoan nghênh. Mà Trình Văn Lộ bởi vì gia cảnh giàu có, nhiều ít có chút coi thường bạn học có gia cảnh bình thường, nên dưỡng thành một loại tính cách tự cao tự đại. Ở dưới tình huống này, tự nhiên sẽ không có người nào cam tâm tình nguyện gần gũi cô ta.
Mà thành tích học tập Lâm Tử Mạn vẫn luôn áp chế cô nàng. Cho nên ở trước mặt thầy cô giáo, cũng luôn khen ngợi Lâm Tử Mạn. Chính bởi vì những nguyên nhân này, làm Trình Văn Lộ vốn có tính cách cao ngạo, ghi hận Lâm Tử Mạn.
Kỳ thực đề nghị bạn học mang theo tình lữ chính do Trình Văn Lộ cố ý bày ra. Bởi vì cô ta không chỉ muốn đi gặp bạn học để khoe khoang thành tựu của mình, còn muốn khoe khoang bạn trai vừa đi du học nước ngoài về của mình.
Sau khi quan sát Trương Văn Trọng một phen, Trình Văn Lộ phát hiện hắn ăn mặc cực kỳ bình thường, toàn thân không hề có một kiện hàng hiệu, cho nên liền nhận định hắn không phải là thành công nhân sĩ, trong lòng nhiều ít có chút đắc ý, thầm nghĩ: “Lâm Tử Mạn ngươi trước đây không phải cái gì cũng mạnh hơn ta sao? Hiện tại hỗn vẫn là như vậy, làm sao vượt qua ta? Nhìn bạn trai của ngươi, hơn phân nửa cũng chẳng có bản lĩnh gì.” Thấy Trương Văn Trọng chỉ lo ghé tai nói chuyện với Lâm Tử Mạn cũng không trả lời vấn đề của mình, trên mặt Trình Văn Lộ nhất thời hiện lên một tầng mây đen, bất mãn nói: “Uy, tôi đang hỏi anh vì sao không trả lời? Một chút lễ phép cũng không có hay sao?”
Người không có lễ phép là ai, chỉ cần nhìn mọi người liền biết ra. Thấy Trình Văn Lộ còn mở miệng nói Trương Văn Trọng không hiểu lễ phép, những người ở đây không khỏi cười nhạt lên.
Lâm Tử Mạn cũng bị loại thái độ này của cô ta làm chọc tức, vừa nghĩ muốn mở miệng lý luận, hắn vội ngăn cản nàng, nhỏ giọng khuyên: “Hôm nay là buổi họp mặt bạn học, hà tất tức giận với người như thế, chọc cho mọi người cũng không được vui vẻ?”
Đối với loại người như Trình Văn Lộ, hắn thật đúng lười phản ứng, thẳng thắn đi qua người cô ta, nhìn những bạn học khác của Lâm Tử Mạn, tự giới thiệu: “Tôi là Trương Văn Trọng, là đồng sự của Lâm Tử Mạn, đều làm việc trong phòng y tế đại học Ung Thành.” Mọi người còn chưa kịp mở miệng, Trình Văn Lộ lại giành nói trước, cười lạnh: “Tôi còn tưởng là nhân vật khó lường gì, nguyên lai là một giáo y sao?”
Giáo y, hai chữ bị cô ta gằn thật nặng. Hiển nhiên, câu nói của cô ta không chỉ châm chọc hắn, còn châm chọc Lâm Tử Mạn.
“Darling, anh qua đây một chút.” Trình Văn Lộ xoay người nhìn một nam sĩ mặc tây trang vẫy vẫy tay, chờ hắn đi tới bên người mình lại giới thiệu: “Đây là bạn trai tôi Thường Thiên Thành, cũng như hai người đều là học y. Nhưng hắn học y tại nước Mỹ. Hiện tại hắn mới vừa trở lại quốc nội, làm việc tại bệnh viện Ung Thành, rất được lĩnh đa͙σ coi trọng. Nếu không để tôi bảo anh ấy giúp các người giao kết chút quan hệ, cho hai người cũng tới bệnh viện Ung Thành làm việc?” Nghe được lời của Trình Văn Lộ, Lâm Tử Mạn không khỏi nở nụ cười. Bởi vì nàng biết nếu như hắn chịu đến bệnh viện Ung Thành làm việc, đừng nói là làm chủ nhiệm, dù muốn làm viện trưởng cũng không phải là không có khả năng. Mà Trình Văn Lộ này không ngờ còn có ý tứ ở đây khoe khoang muốn giới thiệu công tác cho Trương Văn Trọng tại bệnh viện Ung Thành.
Không đợi hai người mở miệng nói, nam tử tên Thường Thiên Thành kia cau mày âm dương quái khí nói: “Ai, không phải tôi không chịu hỗ trợ, bệnh viện Ung Thành là bệnh viện cấp cao, ở trong tỉnh Thiên Nam cũng tiếng tăm lừng lẫy. Dù là nghiên cứu sinh cũng chưa chắc vào được…” Thường Thiên Thành tuy công tác tại bệnh viện Ung Thành, nhưng hắn mới trở về, cho nên chưa từng gặp qua Trương Văn Trọng. Tuy rằng hắn cũng từng nghe nói qua tên của Trương Văn Trọng, nhưng không hề liên tưởng đến người trước mặt lại là chuyên gia y học nổi tiếng kia. Theo hắn xem ra, một người nổi danh tới như vậy phải là một lão giả tuổi ngoài bảy mươi.
“Nguyên lai là như vậy.” Trình Văn Lộ làm ra biểu tình như bừng tỉnh hiểu ra, sau đó hướng Trương Văn Trọng và Lâm Tử Mạn nhún vai, nói: “Các người cũng nghe được rồi? Bệnh viện Ung Thành không phải dễ dàng vào như vậy. Tuy rằng tôi rất muốn trợ giúp hai người, thế nhưng bản thân các ngươi không giỏi, tôi đành bất lực thôi…”
Lần này, không chỉ có hắn và Lâm Tử Mạn, còn có những bạn học khác cũng đều nghe ra lời châm chọc trong câu nói của Trình Văn Lộ. Sắc mặt bọn họ đều trở nên xấu xí.
“Cô…” Lâm Tử Mạn tức giận, nàng tới tham gia hội họp mặt bạn học cũ, nguyên bản chỉ muốn cùng bạn học hồi ức thời học sinh, không ngờ gặp phải loại chuyện này. Nếu như Trình Văn Lộ chỉ nhằm vào nàng, vậy thì cũng thôi. Thế nhưng lại kéo cả hắn dính dáng, nàng rất là oán giận.
“Đừng nóng giận…” Hắn vỗ vai nàng, gương mặt tươi cười nói: “Trình ŧıểυ thư nói cũng không sai, với bằng cấp như chúng ta, tiến vào bệnh viện Ung Thành thật sự là quá…”
Lời hắn tuy nói như vậy, nhưng hắn đã động tâm tư muốn giáo huấn Trình Văn Lộ.
Còn tưởng rằng đối phương thật tình chịu thua, Trình Văn Lộ hèn mọn lầm bầm: “Xem như ngươi còn tự hiểu lấy.”
Những người còn lại tuy không quen nhìn tác phong của cô ta và bạn trai, nhưng bọn họ cũng không muốn buổi họp mặt hôm nay nháo ra chuyện gì không thoải mái, vội vàng tiến lên hòa giải: “Được rồi, chúng ta cứ ở lại trên đường hoài không tốt, đã đặt phòng karaoke xong, đi hát thôi! Mọi người đều nhiều năm không gặp mặt, đi hát đã rồi hãy nói.”
“Đi thôi.” Trình Văn Lộ ngẩng cao đầu nói, theo cô ta xem ra, lần này giao phong với Lâm Tử Mạn, là một hồi đại thắng vui vẻ nhễ nhại, cho nên tâm tình rất tốt.
Nhưng ngay lúc này xảy ra một màn khiến tất cả mọi người thật không ngờ.
Lúc Trình Văn Lộ xoay người, hai chân đột nhiên mềm nhũn, phác thông một tiếng quỳ xuống ngay trước mặt Lâm Tử Mạn.
Bất thình lình một màn, làm mọi người đều trợn tròn mắt.
Chỉ có thanh âm Trương Văn Trọng chợt vang lên: “Trình ŧıểυ thư, sao lại khách khí như vậy? Chúng ta vào không được bệnh viện Ung Thành là bởi vì không có tư cách, không trách được cô, hà tất phải quỳ xuống xin lỗi?”