Vào buổi chiều hôm nay, khi Trương Văn Trọng giảng xong đường khóa, về tới phòng y tế, Sở Văn Đông và Hồ Thố, còn có sáu người Ngũ Kiền băng bó toàn thân như bánh chưng cùng sư phụ bọn họ, đều đang ở trong phòng y tế chờ đã lâu.
Nhìn thấy hắn dẫn theo mấy nghiên cứu sinh đi đến, mọi người liền vội vã đứng dậy vấn an, nhất là sư phụ của sáu người Ngũ Kiền, gương mặt tràn đầy dáng tươi cười nịnh nọt, rất sợ hắn trong cơn giận dữ, thực sự đem sáu tông phái tiêu diệt.
Mấy nghiên cứu sinh cũng là người hiểu chuyện, nhìn thấy tình huống bên trong phòng, chỉ biết những người khách này có chuyện muốn tìm lão sư, vội vàng nói: “Lão sư, nếu như không có việc gì, chúng tôi về trước…”
Hắn gật đầu đáp ứng, mấy nghiên cứu sinh vội vã thu thập đồ đạc, lần lượt rời khỏi phòng. Lúc đi ra ngoài, họ cũng không quên giúp hắn đóng cửa.
Đợi khi các nghiên cứu sinh đều đi, bên trong phòng không còn người thường, mấy người Sở Văn Đông liền tự giới thiệu, lại đem ý đồ đến nói cho hắn.
“Chuyện xảy ra lần này, đều do Đặc Cần tổ chúng tôi quản trị thuộc hạ bất nghiêm, tôi đại biểu Đặc Cần tổ, hướng Trương tổ phó biểu đạt sự áy náy chân thành nhất…” Sở Văn Đông hướng hắn hơi khom người chào, đầy cõi lòng áy náy cùng thành ý nói: “Để tiêu trừ sự thương tổn cảm tình giữa hai bên vì việc này, chúng tôi riêng mang đến một nhóm cao phẩm linh tài liệu làm lễ vật, còn mong muốn Trương tổ phó có thể vui lòng nhận cho, lại đem chuyện không thoải mái này cho qua…”
Mấy sư phụ của đám người Ngũ Kiền cũng vội vàng phụ họa: “Chúng tôi cũng thế, chúng tôi cũng thế…”
“Trương tiên sinh, lần này chúng tôi mang đến cao phẩm linh tài liệu, toàn bộ đều là hàng tốt nhất, ngài nhất định phải nhận lấy, ngàn vạn lần xin đừng chối từ…”
“Chúng tôi cũng biết, tài liệu trong tay Trương tiên sinh có rất nhiều, không cần những tài liệu chúng tôi mang đến. Nhưng dù sao đây cũng là một mảnh tâm ý của chúng tôi, mong rằng Trương tiên sinh có thể vui lòng nhận cho.”
Nhưng làm nhóm người Sở Văn Đông có chút khẩn trương và không biết nên làm sao chính là từ đầu tới cuối hắn cũng không lên tiếng, hơn nữa biểu tình hắn lại không có chút biến hóa, cũng không thể nhìn ra hắn đang suy nghĩ điều gì.
Vừa liếc mắt nhìn nhau, nhóm trưởng bối của mấy người Ngũ Kiền vội vàng gõ lên đầu họ, bất mãn lẩm bẩm nói: “Mấy người ngu ngốc các ngươi, còn ngây ngốc làm gì? Mau nhanh nhận lỗi với Trương tiên sinh!”
Từ khi bị té ngã trong tay hắn, lại từ trong miệng sư trưởng biết được thực lực cùng sự cường thế của hắn, mấy người Ngũ Kiền đã nảy sinh sự sợ hãi từ sâu trong nội tâm. Khi nghe được mệnh lệnh của sư trưởng, bọn họ “phác thông” một tiếng quỳ xuống trước mặt hắn, dập đầu nói: “Trương tiên sinh, chúng tôi có mắt như mù mạo phạm anh, còn mong muốn anh đại lượng bỏ qua. Chúng tôi bảo chứng từ nay về sau tuyệt đối sẽ không còn loại chuyện này phát sinh nữa…”
Hắn liếc mắt nhìn sáu người, nhàn nhạt nói: “Lực lượng và thân phận của các ngươi, phải dùng ở chỗ nên dùng, mà không phải dùng để tiết hận thù cá nhân. Lần này nể tình Đặc Cần tổ cùng sư trưởng các ngươi, ta sẽ không lấy tính mạng các ngươi. Nhưng…tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó thoát, ta đã phong ấn linh lực các ngươi, cho các ngươi một lần nữa nếm thử sinh hoạt của người thường. Nếu như trong cuộc sống sau này, các ngươi biểu hiện tốt, ta có thể giải trừ phong ấn, cho các ngươi khôi phục lại linh lực. Thế nhưng nếu như các ngươi không hối cải, ta không chỉ làm linh lực mất hết, còn cho các ngươi biết được cảm giác cầu sống không được cầu chết không yên là cảm giác thế nào!”
Sáu người Ngũ Kiền không tự chủ được rùng mình, chỉ cảm thấy đáy lòng rét lạnh. Bất quá ở tình huống trước mặt, bọn họ cũng không dám đưa ra lời dị nghị gì.
Ngay khi sáu người Ngũ Kiền quỳ xuống xin lỗi, Sở Văn Đông không ngừng nháy mắt với Hồ Thố, để nàng nhanh chóng hướng hắn xin lỗi. Nhưng Hồ Thố vẫn đang do dự, dù sao loại tính cách cao ngạo như nàng, đã định trước sẽ không đơn giản chịu xin lỗi, lại đừng nói tới chịu quỳ xuống dập đầu nhận lỗi như sáu người kia.
Thế nhưng, tình thế không thoát khỏi khống chế, mặc kệ Hồ Thố không cam lòng thế nào, ngay lúc này nàng cũng chỉ đành hướng hắn cúi đầu.
Cho nên sau khi sáu người kia quỳ xuống xin lỗi, rốt cục Hồ Thố hạ quyết tâm, cắn chặt răng, từ hàm răng nhổ ra hai từ: “Xin lỗi…”
Không đợi hắn mở miệng nói, Sở Văn Đông không nhẫn nhịn, chau mày quát lớn: “Hồ Thố, có kiểu xin lỗi như cô sao? Lớn tiếng một chút! Lấy ra thành ý xin lỗi…”
Sắc mặt Hồ Thố nhất thời biến thành màu xanh, sau thoáng do dự, nàng bỗng nhiên cắn chặt môi, hướng hắn khom người chào thật sâu, thả giọng lớn tiếng nói: “Trương tổ phó, xin lỗi, chuyện lần này là lỗi của tôi, là tôi gây họa, không quan hệ tới người khác. Nếu như trong lòng anh khó chịu, thì cứ hướng về phía tôi, muốn chém muốn giết, tự nhiên làm gì cũng được.”
Hắn lắc đầu, nói: “Ta không thích sát sinh, lại càng không thích chém người…” Giọng nói của hắn chợt chuyển, biến thành hàn ý mười phần, làm mọi người trong phòng không hẹn mà cùng rùng mình: “Thế nhưng tuy rằng ta không giết cô, nhưng sẽ lưu lại cho cô một giáo huấn khắc cốt minh tâm. Ta muốn cho cô biết, thế giới này cũng không phải do Hồ Thố cô làm chủ…”
Ngay khi hắn vừa nói xong, ba mươi sáu tử sắc lôi châm đột nhiên xuất hiện ngay trước người hắn, lại dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được bay vụt về phía Hồ Thố, khi nàng còn chưa kịp làm ra phản ứng, liền đâm vào huyệt Ấn Đường, Yêu Trung, Đan Điền, một trong ba mươi sáu huyệt vị.
Hồ Thố chỉ cảm thấy có ba mươi sáu cỗ điện lưu từ trong huyệt vị lan tràn khắp nơi, sau đó nàng khiếp sợ phát hiện linh lực đang dần biến mất.
Quá sợ hãi, nàng vội vã vận chuyển Đan Hà tâm pháp, muốn ngăn cản linh lực xói mòn. Nhưng sự nỗ lực của nàng, đã là uổng phí công phu. Không tới ba phút sau, linh lực nàng đã hoàn toàn xói mòn không còn, không còn một tia lưu lại.
Hồ Thố cũng cảm thấy khí lực không còn, hai chân mềm nhũn, ngồi phệch trên mặt đất, trợn tròn mắt nhìn hắn run giọng chất vấn: “Ngươi…ngươi làm gì ta?”
Vừa nhìn phản ứng của Hồ Thố, sáu người Ngũ Kiền liền biết hơn phân nửa linh lực nàng cũng đã bị phong ấn. Đối với chuyện này bọn hắn không những không đồng tình, trái lại còn có chút hả hê. Dù sao nếu không phải Hồ Thố muốn tìm hắn phiền phức, bọn họ lại làm sao bị rơi vào hạ tràng như hiện tại?
Hắn đưa tay vẫy, ba mươi sáu lôi châm bay ra, về bên người hắn, lại trở lại Càn Khôn Hồ.
Làm xong tất cả, hắn nói: “Ta đã phong ấn linh lực của cô, hiện tại cô cũng giống như bọn họ, đều biến thành người thường. Nếu như cô có thể hấp thụ giáo huấn lần này, lại thay đổi tính xấu, ta sẽ giải trừ phong ấn, cho cô có lại linh lực lần nữa.”
“Nếu như cô vẫn như cũ, vậy chỉ có thể làm người thường cả đời…”
“Cái…cái gì?” Nguyên bản gương mặt Hồ Thố đã tái nhợt, trong nháy mắt biến thành tro nguội.
Đối với một người tu chân mà nói, linh lực so với tính mạng còn trân quý hơn. Một khi đã có thói quen dùng linh lực sinh hoạt, cùng cảm giác sảng khoái hơn người, lại để họ quay về sinh hoạt đời thường, đối với họ mà nói không thể nghi ngờ là một loại tàn phá cùng dằn vặt.
Sở Văn Đông tự nhiên cũng biết điểm này, cho nên khi nhìn thấy phản ứng của Hồ Thố, hắn không khỏi khẽ thở dài, sau đó lôi Hồ Thố đứng lên, ôn nhu nói: “Trương tổ phó làm như vậy, cũng vì tốt cho cô. Nếu như cô không từ bỏ tính xấu của mình, thà rằng chỉ làm một người bình thường. Bằng không sớm muộn gì có một ngày, cô sẽ vì tật xấu của mình mà hại chết bản thân, hại chết sư môn, thậm chí hại cả Đặc Cần tổ…”
Hồ Thố cắn chặt môi, thân thể không ngừng run lên, nhưng không mở miệng nói chuyện.
Sở Văn Đông lắc đầu, lại an ủi: “Được rồi, cô cũng đừng tiếp tục thất hồn lạc phách nữa. Trương tổ phó cũng vừa nói, chỉ cần cô bỏ được tật xấu, hắn sẽ giải trừ phong ấn cho cô.”
Trong ánh mắt Hồ Thố cuối cùng cũng khôi phục một tia thần thái, tuy rằng vẫn không nói gì, nhưng vẫn gật đầu.
Khi đám người Sở Văn Đông chuẩn bị cáo từ, sắc trời đã tối, hắn cũng dự định tan sở về nhà. Nhưng khi bọn họ đi ra khỏi phòng y tế, một bóng người đột nhiên trống rỗng xuất hiện ngay trước mặt bọn họ.
Đám người Sở Văn Đông hoảng sợ, vội vã bày ra tư thái đề phòng.
Nhưng làm bọn hắn khiếp sợ cùng sợ hãi chính là, cho tới bây giờ khí thế của người kia tràn ra lại dày trọng như núi lớn, ép tới mức bọn hắn không thở nổi. Nhất là Hồ Thố cùng sáu người Ngũ Kiền đã không còn linh lực, tức thì bị ép tới mức suýt chút hôn mê ngã xuống.
Chỉ là khí thế đã có thịnh lực kinh khủng như vậy, tu vi người này rốt cục đã đáng sợ tới cỡ nào?
Ánh mắt người kia đảo qua trên nhóm người Sở Văn Đông, làm bọn họ cả người phát lạnh, phảng phất như toàn bộ bí mật đều bộc lộ dưới ánh mắt đó.
Bất quá người kia chỉ lướt mắt qua bọn họ, cũng không để họ trong lòng, cũng không quan tâm, mà nhìn Trương Văn Trọng mỉm cười nói: “Nguyên lai ngươi ở chỗ này, thực sự làm hại ta tìm thật lâu a…”