Khi bốn người béo hòa thượng chạy tới phòng y tế, đám người Ngũ Kiền cả người đã đầy vết thương, chỉ còn thở thoi thóp, vô lực nằm trên mặt đất.
Nhìn thấy một màn như vậy, béo hòa thượng đưa tay vỗ lên cái đầu trọc lóc, gương mặt khổ sở nói: “Mình đã tới chậm a…”
Đám người Ngũ Kiền nằm trên mặt đất, vừa nhìn thấy bốn người béo hòa thượng, giống như thấy được cứu tinh, cố lấy tia lực lượng còn sót lại trong thân thể, gào khóc: “Ô ô ô…sao bây giờ mấy người mới đến a? Van cầu các ngươi mau nhanh đưa chúng ta rời khỏi nơi này, chúng ta không muốn ở đây thêm phút nào nữa. Bọn người kia, thật là đáng sợ, dù là yêu ma quỷ quái, cũng không bạo lực như bọn họ a…”
Bốn người béo hòa thượng vừa nghe lời này liền ngây ngẩn cả người, vốn bọn họ còn cho rằng đám người Ngũ Kiền bị Trương Văn Trọng đánh thành như vậy. Thế nhưng nghe câu nói của mấy người Ngũ Kiền, đánh bọn họ, cũng không phải Trương Văn Trọng mà là những người thường tâm tình kích động chung quanh sao?
Điều này…khả năng sao?
Người thường đánh người tu chân Kim Đan kỳ thành đầu heo, chuyện như vậy có phải là thái quá hay không?
Bốn người béo hòa thượng nhìn nhau, đại não trong nháy mắt giống như trống rỗng.
Những nhân viên y tế cùng những sinh viên nghe đám người Ngũ Kiền vừa nói, đều không hẹn đưa ánh mắt nhìn bốn người bèo hòa thượng.
Cũng không biết là ai đột nhiên rống lên một tiếng: “Bốn tên này thì ra là đồng bọn của đám hỗn đản, mọi người cùng tiến lên, đánh chết bọn họ…” Ngay sau đó mọi người tình cảm xúc động, liền hướng bốn người béo hòa thượng xông tới.
Bốn người béo hòa thượng lại càng hoảng sợ, tuy rằng bọn họ hiếu kỳ những người thường này làm sao đánh sáu người tu chân Kim Đan kỳ thành đầu heo, thế nhưng cũng không đại biểu bọn họ muốn lấy thân thử sức. Mắt thấy mọi người sắp sửa không khống chế được tâm tình, sẽ phát động tiến công đối với mình, bọn họ vội vã giơ cao hai tay, dùng khí lực toàn thân hét lên: “Đừng hiểu lầm, chúng ta là bạn của Trương Văn Trọng Trương tiên sinh, chúng ta cũng như các vị, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm a…”
Đáng tiếc bốn người có hét cũng không khởi lên hiệu quả gì, sóng người tràn tới chỗ bọn họ vẫn không hề dừng lại.
Ngay thời khắc giương cung bạt kiếm này, thanh âm Trương Văn Trọng đúng lúc vang lên: “Dừng tay!” Hắn không hổ là người có lực hiệu triệu nhất hiện nay, thanh âm vừa thốt ra, mọi người lập tức liền dừng bước tiến. Nhưng vẫn chưa chịu tán đi, mà vẫn duy trì tư thế vây quanh, tùy thời đều có thể động thủ.
Sóng người rất nhanh nhường lối đi cho hắn chậm rãi tới trước mặt bốn người béo hòa thượng.
Nhìn thấy hắn, bốn người không dám chậm trễ, vội vã cung kính hô: “Trương tổ phó.”
Hắn nhìn bốn người, lạnh lùng hỏi: “Các vị cũng là tới bắt tôi sao?”
Bốn người không khỏi sửng sốt, hỏi: “Bắt anh? Làm sao vậy? Chuyện này vì sao?”
Hắn đưa tay chỉ đám người Ngũ Kiền, cười lạnh nói: “Sáu người kia không phải tới bắt tôi sao? Ngay cả còng tay chuyên dụng còn lấy ra luôn. Không chỉ như vậy, gặp phải bạn của tôi chất vấn, bọn hắn còn muốn sử dụng bạo lực với bạn tôi. Dù thế nào, Đặc Cần tổ muốn mời người hiệp trợ điều tra, hay dùng cách “thỉnh” như vậy sao? Hừ, tôi thật sự là được thêm kiến thức.”
Sắc mặt bốn người béo hòa thượng lúc xanh lúc trắng, biết rõ nếu không đem chuyện này giải thích rõ ràng, một khi hạ xuống vết rách trong lòng hắn, vô luận là đối với Đặc Cần tổ hay chính họ cũng sẽ không có kết quả tốt, bèn vội vàng dùng thủ đoạn truyền âm nhập mật giải thích: “Trương tổ phó, anh hiểu lầm rồi, sáu người Ngũ Kiền tuy phụng lệnh đến đây mời hiệp trợ điều tra, thế nhưng phương thức bọn hắn sử dụng hoàn toàn trái với điều lệ chế độ của Đặc Cần tổ, chỉ là hành vi tư nhân của họ. Là vầy…không biết Trương tổ phó còn nhớ người tên “ŧıểυ hồ đồ” hay không?”
Hắn hồi ức một chút, nói: “ŧıểυ hồ đồ? Chính là một trong hai tổ phó của Đặc Cần tổ mà các vị đã nói sao? Cô ta xem ta không vừa mắt, muốn vào nhà ta giáo huấn ta, kết quả bị trận pháp của ta làm mình đầy thương tích, sau đó ôm hận rời khỏi Ung Thành?”
“Không sai, là cô ta.” Béo hòa thượng vội gật đầu giải thích: “Theo chúng tôi biết, đám người Ngũ Kiền bị ŧıểυ hồ đồ xúi giục, nên muốn mượn cơ hội điều tra lần này, hảo hảo làm anh bị nhục nhã một phen, giúp cô ta xuất ra ác khí trong lòng.”
“Chúng tôi vội vã chạy tới đây, là muốn ngăn cản bọn hắn. Không nghĩ tới đã chậm một bước…”
Hắn cười nhạt: “Nói như thế, bọn hắn dùng công mưu tư?”
Béo hòa thượng bọn họ nhìn nhau, không ai dám tiếp câu hỏi này.
Bầu không khí nhất thời có chút ngưng trọng.
Sau mấy phút, Tam Si cảm giác không chịu nổi bầu không khí ngưng trọng như vậy, mới lộ dáng tươi cười nói: “Vậy…Trương tổ phó, mong muốn sự kiện ngoài ý muốn lần này, sẽ không ảnh hưởng tới tình hữu nghị giữa chúng ta, cũng sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác giữa anh và Đặc Cần tổ…”
Hắn cũng không trả lời Tam Si, chỉ cười nhạt nói: “Nếu như tu vi ta không đủ, chỉ sợ đợi khi các vị chạy tới, ta đã thiếu tay gãy chân nằm rêи ɾỉ trên mặt đất đúng không? Còn nữa, đã có chuyện này phát sinh một lần, không chắc có phát sinh lần thứ hai, lần thứ ba, hay ngàn lần…ông nói, điều này nói ta làm sao còn có thể tiếp tục tin tưởng Đặc Cần tổ các ngươi…”
“Này…” Nghe hắn nói, làm Tam Si có chút á khẩu không trả lời được, há mồm hồi lâu cũng chỉ nói ra được một chữ.
Thời khắc mấu chốt, Vũ Văn Kha chợt phản ứng, vội vã tiến lên một bước bảo chứng: “Trương tổ phó yên tâm, chúng tôi lập tức đem việc này báo cáo lên tổng bộ Đặc Cần tổ, bảo chứng sẽ cho anh một câu trả lời hài lòng. Anh không chỉ là tổ phó của chúng tôi, đồng thời còn là ân nhân của Đặc Cần tổ. Tôi tin tưởng trong chuyện này Đặc Cần tổ sẽ xử lý theo lẽ công bằng, đối với những kẻ phạm sai lầm trừng phạt nghiêm khắc không tha! Bằng không đừng nói là anh không thỏa mãn, kể cả những thành viên từng nhận ân tình của anh cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua!”
Béo hòa thượng, Tam Si, Quý Mị lúc này cùng phụ họa: “Vũ Văn Kha nói không sai, chuyện này nếu như Đặc Cần tổ không để Trương tổ phó một câu trả lời hài lòng, chúng tôi đều sẽ không bỏ qua.” Bốn người béo hòa thượng dự định lập tức rời đi, đem sự kiện đột phát ngoài ý muốn hướng tổng bộ hồi báo.
“Chờ một chút.” Ngay khi bọn họ xoay người định đi, hắn gọi lại chỉ vào đám người Ngũ Kiền nằm trên mặt đất nói: “Đem luôn mấy tên này đi, nhìn bọn hắn ta thêm tức giận.”
Hắn đã phong ấn linh lực bọn người Ngũ Kiền, đối với bọn hắn, nghiêm phạt như vậy không thể nghi ngờ là đáng sợ nhất, thậm chí còn đáng sợ hơn cái chết.
“Dạ, dạ…” Bốn người không dám chậm trễ, vội vã tiến lên khiêng đám người Ngũ Kiền, xám xịt đi nhanh ra khỏi phòng y tế.
Bởi vì nhân viên y tế đều là người có y đức, nhưng sau khi đánh đám người Ngũ Kiền một trận, cũng từng dự dịnh giúp bọn hắn băng bó vết thương, nhưng đám người Ngũ Kiền thật không còn mặt mũi tiếp thu bọn họ trị liệu, sau một phen giãy dụa, những nhân viên y tế chỉ đành bỏ qua ý tốt của mình. Vị vậy sau khi đưa bọn hắn lên xe, bốn người béo hòa thượng lập tức cho xe chạy tới một bệnh viện.
Trên đường đến bệnh viện, Quý Mị không kiềm chế được tò mò, nhìn đám người Ngũ Kiền dò hỏi: “Mấy người đều có tu vi Kim Đan kỳ, sao lại bị một đám người thường đánh thành dáng dấp này…”
“Chúng ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì a…” Cả đám khóc tang nói: “Đột nhiên linh lực trong người chúng ta biến mất sạch sẽ, không còn linh lực chỉ có sáu người làm sao đánh thắng được đám người kia chứ?”
Quý Mị kinh ngạc: “Ác?Còn có chuyện như vậy? Vậy hiện tại trong cơ thể các ngươi còn linh lực không?”
Đám người Ngũ Kiền lúc này mới sực nhớ, liền vội vàng điều động linh lực trong cơ thể. Nhưng làm bọn hắn thất vọng, thậm chí tuyệt vọng chính là vô luận bọn hắn nỗ lực thế nào trong cơ thể vẫn trống rỗng, không còn một tia linh lực tồn tại.
“Đã không còn, linh lực chúng ta khổ tu đã không còn…” Quá kinh hãi, mấy người Ngũ Kiền đều cảm thấy choáng váng tối sầm, đều ngất đi.
Bốn người béo hòa thượng không khỏi cả kinh, sau khi xác định đám người Ngũ Kiền chỉ hôn mê, cũng không nguy hiểm sinh mạng, lúc này mới thở dài một hơi.
Sau thoáng trầm ngâm suy tư, Tam Si nói: “Xem ra linh lực của bọn họ bị Trương tổ phó dùng bí pháp phong ấn…”
Vũ Văn Kha bất mãn lầm bầm: “Mấy tên này ỷ vào tu vi Kim Đan kỳ lại cho rằng mình đã là nhân vật, con mắt đều đã văng lên tới bầu trời. Chuyện lần này coi như cho bọn hắn một sự giáo huấn, xem sau này còn dám làm xằng làm bậy…Nếu không phải hiện tại thương thế bọn hắn đã rất nghiêm trọng, tôi thật sự muốn đánh cho một trận! Chúng ta tốn nhiều sức lực như vậy, mới thành lập được hữu nghị thâm hậu với Trương tổ phó lại bị bọn hắn toàn bộ làm hỏng, thật là đáng ghét!” Vũ Văn Kha luôn tao nhã, lần này lại nói ra lời gay gắt đủ thấy được vô cùng tức giận đám người Ngũ Kiền.
Béo hòa thượng gật đầu nói: “Không sai, mấy tên này thật là hỗn đản. A di đà phật, người xuất gia không nên mắng chửi người. Mẹ nó, mắng thì thế nào? Nói vậy Phật tổ cũng sẽ tán thành ta mắng bọn hắn!”
Tam Si ném điếu thuốc ra cửa sổ, lấy điện thoại nói: “Ta gọi cho tổ trưởng, đem chuyện này hồi báo sự thực, để hắn nghĩ biện pháp cứu vãn.”