Đợi khi Trương Văn Trọng thu lại ba mươi sáu lôi châm, Từ Pháp chân nhân mới hướng đám người Vương Huyền Xử vừa được hồi phục linh lực khoát tay, mặt lộ vẻ bất mãn nói: “Linh lực đều khôi phục rồi phải không? Vậy mau cút nhanh cho ta, đừng ở lại chỗ này làm mất mặt xấu hổ, làm ta càng thấy càng tức giận.”
Tuy rằng Vương Huyền Xử là trưởng lão hộ pháp của Nhất Nguyên đa͙σ tông, nhưng ở trước mặt vị chưởng giáo, cũng không dám sính uy phong của một trưởng lão, chỉ đành thành thật “dạ” một tiếng, dẫn môn hạ đệ tử rời đi. Nhưng không đợi bọn họ ra khỏi cửa biệt thự, đã bị Từ Pháp chân nhân gọi trở lại.
Từ Pháp chân nhân quét mắt nhìn bọn họ, mệnh lệnh: “Các ngươi trở lại Nhất Nguyên đa͙σ tông, đều cút ra sau núi đến Phong Nhận Nhai diện bích sám hối, không được lệnh của ta không cho một kẻ nào tự mình xuống núi.”
Sắc mặt đám người Vương Huyền Xử nhất thời trở nên xấu xí, có vài tên đệ tử thần tình kinh hoảng, suýt chút vì những lời này của Từ Pháp chân nhân té xỉu lên mặt đất. Tuy rằng bọn họ chưa từng đi qua Phong Nhận Nhai, thế nhưng hung danh về Phong Nhận Nhai đã sớm nghe thấy. Bọn họ vốn tưởng rằng nhận lỗi với Trương Văn Trọng xong, chuyện này đã bỏ qua. Nhưng không nghĩ đến, Từ Pháp chân nhân lại ra lệnh cho họ tới Phong Nhận Nhai thụ tội.
Vương Huyền Xử vốn muốn mở miệng cầu tình, nhưng sau thoáng do dự, mấp máy môi, cuối cùng buông tha ý niệm này trong đầu, “dạ” một tiếng, ủ rũ dẫn đám đệ tử rời khỏi biệt thự, trở về sơn môn chịu phạt.
Khi đám người Vương Huyền Xử đã rời đi, Từ Pháp chân nhân cũng không vội vã ly khai, mà quay đầu nhìn Trương Văn Trọng, cười dài nói: “Nghe nói ngươi rất am hiểu hai phương diện luyện khí và luyện đan phải không? Không chỉ có thể luyện chế ra pháp bảo cấp bậc chuẩn tiên khí, đồng thời còn có thể luyện chế ra thất phẩm, thậm chí là đan dược ngoài thất phẩm?”
“Không sai.” Hắn cũng không khiêm tốn, gật đầu đáp.
Trong đôi mắt Từ Pháp chân nhân hiện lên vẻ vui mừng, truy hỏi: “Nói như thế, đan dược thất phẩm Thái Hư Phiêu Miểu Hoàn ngươi cũng có thể luyện chế ra?”
“Có thể.” Hắn trả lời, ngắn gọn sáng tỏ. Hắn biết, sau khi hướng mình tỏ thành ý, Từ Pháp chân nhân bắt đầu nói tới chuyện buôn bán. Có thể đối với Từ Pháp chân nhân mà nói, chuyện này mới được xem là chính sự đi?
“Thật tốt quá.” Từ Pháp chân nhân không ngờ đã sửa lại tư thái uy nghiêm của một chưởng giáo, giống như ŧıểυ nữ nhi vỗ tay hoan hô: “Ngươi thay ta luyện chế một lò Thái Hư Phiêu Miểu Hoàn, giá cả tùy ngươi nói, chúng ta bảo chứng sẽ không cò kè mặc cả.”
Biến hóa to lớn này làm Trương Văn Trọng bọn họ được mở rộng tầm mắt. Mà đệ tử Nhất Nguyên đa͙σ tông lại vẫn thản nhiên như không hề nhìn thấy. Xem dáng dấp của bọn hắn, chỉ sợ đã sớm thói quen loại tính cách hay thay đổi này của Từ Pháp chân nhân.
“Giá tùy ta nói? Sẽ không cò kè mặc cả?” Hắn không khỏi nở nụ cười, nói: “Lẽ nào các ngươi không sợ ta làm sư tử ngoạm, đòi ra một cái giá trên trời hay sao?”
Từ Pháp chân nhân cũng không giấu diếm, nói thẳng: “Tuy rằng nói, trong tu chân giới hiện nay hiểu được phương pháp luyện chế đan dược thất phẩm cũng không phải chỉ có một mình ngươi. Thế nhưng những người đó đều là trưởng lão của tông phái Thiên Tự Hào hoặc đệ tử hạch tâm, căn bản sẽ không luyện đan cho phái khác. Cho nên dù ngươi có khai ra một cái giá trên trời, Nhất Nguyên đa͙σ tông cũng chỉ có thể nhận thức, ai bảo chúng ta không có nhân tài biết luyện đan làm chi? Bất quá theo ý ta, ngươi là một người thông minh, loại chuyện giết gà lấy trứng, hẳn sẽ không làm…”
Nói đến đây, nàng đột nhiên như nhớ ra chuyện gì, giơ tay phải cười hì hì nói: “Ai, không bằng hai phái chúng ta kết làm liên minh đi? Trương chưởng môn, ngươi nói làm sao?”
Xích Hà đa͙σ trưởng vừa nghe, kinh ngạc há to miệng, thầm nghĩ: “Vừa rồi còn giương cung bạt kiếm đòi liều mạng, lúc này lại ồn ào đòi kết minh…Thái độ này biến hóa thật quá nhanh đi thôi a?”
Khác với Xích Hà đa͙σ trưởng, hắn đối với việc này đã sớm có dự liệu, mỉm cười nói: “Đây cũng là điều mà ta đang muốn nói.”
“Đã như vậy, vậy còn chờ cái gì? Không bằng chúng ta lập tức kết minh khế ước đi thôi.” Từ Pháp chân nhân cười nói, lập tức đưa tay phải, cũng không thấy nàng niệm tụng chú ngữ, một đa͙σ quang mang năm màu lóe ra xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.
Trương Văn Trọng cũng làm theo, cùng Từ Pháp chân nhân làm ra một kết minh khế ước bình đẳng.
“Từ nay về sau, Phong Sơn phái là minh hữu của Nhất Nguyên đa͙σ tông.” Sau khi thu hồi khế ước, Từ Pháp chân nhân đứng nhìn Xích Hà đang đứng ngay bên cạnh hắn nói: “Ngươi là Xích Hà đa͙σ trưởng của Hà Phi Quan phải không? Sau này ngươi thay ta truyền ra tu chân giới, nói Phong Sơn phái là minh hữu của Nhất Nguyên đa͙σ tông, ai dám đối với họ vô lễ là đối với chúng ta vô lễ, đến lúc đó chúng ta nhất định sẽ theo họ đùa chơi một chút.”
Xích Hà làm sao cũng không nghĩ đến, tên của mình lại được Từ Pháp chân nhân biết được, điều này nhiều ít làm hắn có chút kích động, cũng không biết nên nói gì mới tốt, chỉ liên tục gật đầu đáp: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề…”
Vùng lông mày Trương Văn Trọng nhướng lên, thầm nghĩ: “Từ Pháp chân nhân này, quả nhiên điều tra rất rõ về ta. Người này không chỉ tu vi cao thâm, tâm tư lại càng kín đáo…”
Từ Pháp chân nhân cũng không biết trong lòng hắn có suy nghĩ như thế, vẫn dáng tươi cười nói: “Nếu đã kết minh, chúng ta có thể tiếp tục bàn sinh ý chứ? Thế nào, giúp Nhất Nguyên đa͙σ tông một lần, luyện chế một lò Thái Hư Phiêu Miểu Hoàn được không?”
“Ta đang nghĩ vì sao ngươi lại chuyển hướng câu chuyện, nguyên lai là có ý này.” Hắn không khỏi bật cười, nói: “Nếu như các ngươi có thể chuẩn bị được mười phần linh tài liệu luyện chế Thái Hư Phiêu Miểu Hoàn, ta sẽ giúp các ngươi luyện chế một lò.”
Theo Từ Pháp chân nhân xem ra, hắn yêu cầu mười phần linh tài liệu cũng không phải tham lam, mà cũng thật công bình. Vô luận là luyện đan hay luyện khí, đều có khả năng thất bại. Pháp bảo và đan dược có phẩm cấp càng cao, khả năng thất bại lại càng lớn. Loại đan dược thất phẩm như Thái Hư Phiêu Miểu Hoàn, có thể được xác suất thành công một phần mười đã là rất giỏi. Từ góc độ này có thể chứng minh, phương diện luyện đan của hắn đích thật có tạo nghệ phi phàm.
Đáng tiếc chính là, Từ Pháp chân nhân cũng không biết, mặc dù hắn luyện chế đan dược nhưng xác suất thành công cũng đã hoàn toàn. Sở dĩ hắn muốn mười phần linh tài liệu, thứ nhất không hi vọng quá mức bại lộ tạo nghệ tại phương diện luyện đan của mình. Mặt khác là vì muốn nhân cơ hội xao trá một bút từ Từ Pháp chân nhân, ai bảo nàng lại cố làm ra vẻ hù dọa người làm chi?
Sau thoáng trầm ngâm, Từ Pháp chân nhân nói: “Như vậy đi, ta cho ngươi hai mươi phần linh tài liệu luyện chế Thái Hư Phiêu Miểu Hoàn, chỉ cần ngươi giúp chúng ta luyện ra một lò đan dược là được.”
Hắn mỉm cười, gật đầu đáp: “Không thành vấn đề.
Tiện nghi đưa lên tới cửa lại không chiếm, vậy đúng là đầu đất rồi.
“Vậy ta đi đây.” Từ Pháp chân nhân cười mị mị nói: “Qua hai ngày, ta sẽ đưa tới hai mươi phần linh tài liệu cần thiết cho ngươi, nếu như có thể, hi vọng ngươi mau chóng luyện chế ra đan dược dùm ta.”
Hắn vẫn không trả lời khẳng định, chỉ nói một câu nước đôi: “Ta tận lực thôi.”
Đối với câu trả lời này của hắn, Từ Pháp chân nhân cũng hài lòng, gật đầu nói: “Nếu toàn bộ mọi chuyện đã làm xong, ta cũng phải cáo từ.” Nàng xoay người đi về hướng ngọc xa, rồi lại ngừng lại, quay đầu nhìn Trương Văn Trọng bách mị thiên kiều cười, nói: “Trương chưởng môn, ta thấy ngươi thật sự không tệ. Nếu không, ngươi đợi thêm vài năm khi thân thể ta phát dục thành thục, cùng ta làm song tu đa͙σ lữ, thế nào?”
Dáng tươi cười của Từ Pháp chân nhân chứa đựng lực mị hoặc rất mạnh, làm cho người ta không tự chủ được bỏ qua thân thể mới bảy tám tuổi của nàng, xem nàng trở thành một nữ tử mười phần gợi cảm mị hoặc. Bên trong biệt thự, mặc kệ là người hay yêu, đều bị vẻ mị hoặc của nàng làm hôn mê đầu óc.
Chỉ có hắn, ở trước mặt vẻ mị hoặc mạnh mẽ này, vẫn còn duy trì sự lãnh tĩnh vốn có.
Đạm nhiên cười, hắn ngậm một ngụm chân nguyên trong miệng, cao giọng nói: “Rất xin lỗi, ta đã có đa͙σ lữ.”
Câu nói ẩn chứa chân nguyên vừa thốt lên, mọi người nhất thời liền khôi phục sự lãnh tĩnh.
Xích Hà đa͙σ trưởng bởi vì việc này toàn thân toát mồ hôi lanh, đưa tay áo lau mồ hôi trên đầu, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng Từ Pháp chân nhân, càng nghĩ càng sợ nói thầm: “Từ Pháp chân nhân này, quả thực là một bách biến yêu nữ a…Nếu không chú ý, sẽ bị nàng lăn qua lăn lại làm mê thất phương hướng, thực sự là đáng sợ…”
“Vậy thật đúng là quá đáng tiếc.” Từ Pháp chân nhân thất vọng nhún vai, lập tức mỉm cười nói: “Giả như ngày sau ngươi phân ly với đa͙σ lữ kia, không ngại cứ tới tìm ta. Ta, sẽ chờ ngươi…”
Không đợi hắn trả lời, nàng đi vào ngọc xa, ngồi ngay ngắn ở trung ương. Lập tức bức rèm che từ từ hạ xuống, chín tiên hạc ngửa đầu phát ra một tiếng hót thanh thúy, vỗ cánh lôi kéo ngọc xa bay lên, mười hai đệ tử Nhất Nguyên đa͙σ tông chia làm hai tổ, hộ vệ trước sau ngọc xa, cùng bay theo, trong một mảnh tường vân hào quang, bay ra khỏi tòa biệt thự, biến mất trong màn đêm đen kịt.