Siêu Cấp Tiên Y

Chương 638 - Muốn Truy Đuổi Tôi? Đánh Thắng Hắn Rồi Hãy Nói!

Trước Sau

break
Trương Văn Trọng vừa xoa bóp cho mấy hình cảnh thụ thương, vừa hiếu kỳ hỏi: “Những vết thương trên người các anh, đều do Đàm đội đánh sao? Có thể cho tôi biết, vì sao cô ấy đánh các anh không?”

Một hình cảnh ủ rũ hồi đáp: “Ai, coi như là chúng tôi không may, đang ở sau lưng nghị luận về cô ấy, lại bị nàng bắt quả tang, cho nên bị đòn…Ai yêu, đau, đau, Trương tiên sinh, nhẹ một chút, nhẹ một chút đi…”

Không đợi hắn tiếp tục hỏi, mấy hình cảnh vừa bị đòn, ngọn lửa bát quái lại thiêu đốt lên, ồn ảo thảo luận chuyện liên quan đến Đàm Thanh:

“Lại nói, hiện tại tính tình Đàm đội, còn thu liễm hơn trước đây rất nhiều. Nếu như đổi lại là trước đây, nghe được sau lưng chúng tôi xưng hô cô ấy là nữ bạo long, nói nàng đang phát xuân, chỉ sợ đã sớm đánh chúng ta bị thương cả gân cốt, mà không chỉ như bây giờ, chỉ bị thương ngoài da.”

“Nghe anh nhắc tới như thế, tôi cũng cảm thấy gần đây tính tình Đàm đội thay đổi rất nhiều. Nàng ở trước đây, quả thực so với nam nhân còn mạnh mẽ hơn, cái gì mà Tằng ca, Xuân ca đều phải cúi đầu xưng thần. Thế nhưng Đàm đội hiện tại, lại có thêm hương vị nữ nhân…”

“Tôi cũng có cảm giác như vậy. Hơn nữa tôi còn phát hiện, Đàm đội thường hay rơi vào trạng thái hoảng hốt đờ người…Ai, mọi người nói, Đàm đội…có khi nào đang yêu không?”

Hình cảnh kia vừa nói xong, lập tức làm toàn bộ phòng làm việc cùng kêu lên cười vang: “Nói chuyện tình yêu? Điều này sao có thể? Với tính cách nóng nảy của Đàm đội, thân thủ sắc bén, có mấy nam nhân có thể chịu nổi? Anh thật đúng là cho rằng trên thế giới này có loại chức nghiệp siêu cường như “long kỵ sĩ” thật hay sao?”

Có tiếng bước chân truyền vào phòng làm việc, ngay sau đó tiếng cười vang của đám hình cảnh chợt ngừng bặt. Không chỉ như vậy, dáng tươi cười trên mặt mỗi người biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại vẻ mặt nghiêm túc hoàn toàn.

Có thể làm cho đám hình cảnh không sợ trời không sợ đất này bị sợ thành như vậy, cũng không phải người khác, chính là Đàm Thanh.

Đàm Thanh đi vào phòng làm việc đội hình cảnh, vẻ mặt nghi hoặc nhìn mọi người, khẽ cau mày nói: “Mọi người đang cười gì vậy? Từ thật xa đã nghe thấy tiếng cười của mọi người. Còn cái gì là “long kỵ sĩ”? Lẽ nào các anh lại chơi trò chơi internet tập thể?”

Thấy Đàm Thanh chỉ nghe được nửa câu nói phía sau, không nghe được phía trước, đám hình cảnh nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói theo nàng: “Phải nha, phải nha, là trò chơi internet…”

Đàm Thanh cũng không đem chuyện này để trong lòng, ánh mắt nhìn thấy Trương Văn Trọng, không khỏi vui vẻ, vừa cười vừa nói: “Di, Trương ca, anh đã đến rồi sao? Sao lúc tới không gọi điện thoại? Tôi còn nghĩ anh đợi tới tan tầm mới có thể qua được.”

Lúc này hắn cũng đã xoa bóp xong cho người hình cảnh cuối cùng, thu hồi ngân châm, vừa cười vừa nói: “Tôi sợ cô tan tâm thì phải đợi lâu, cho nên qua sớm. Ai, cô vừa đi đâu vậy?”

Nghe được hắn hỏi, vẻ mặt Đàm Thanh như gặp xui, nói: “Hài, nói ra, có một tên đáng ghét chạy tới dây dưa tôi, tôi vừa mới đuổi hắn đi thôi.”

Trương Văn Trọng “ác” một tiếng, như có hiểu ra nói: “Tên đáng ghét? Không phải là bạn trai của cô đó chứ?”

“Tôi làm gì có bạn trai…” Nói đến đây, ánh mắt Đàm Thanh rơi trên những vết thương trên người đám hình cảnh, hoài nghi nói: “Không phải do mấy người này nói bậy trước mặt anh đó chứ?”

Mấy hình cảnh hoảng sợ nhảy dựng, vội vã xua tay phủ nhận:

“Không có, không có, chúng tôi làm sao lại nói chuyện này…”

“Trời đất chứng giám, chúng tôi tuyệt đối không có nói chuyện thị phị gì trước mặt Trương tiên sinh.”

“Đàm đội, nếu như cô không tin lời chúng tôi nói, có thể hỏi Trương tiên sinh.” Hình cảnh nói lời này, càng không ngừng nhìn Trương Văn Trọng nháy mắt nháy mũi, muốn cầu hắn giúp họ nói dùm vài lời.

Hắn quả nhiên không làm bọn họ thất vọng, mở miệng nói: “Được rồi, được rồi, ŧıểυ Đàm đừng làm khó bọn họ nữa. Đi thôi, đưa tôi đi lấy xe.”

Đáng tiếc chính là vẻ mờ ám của đám hình cảnh cũng không giấu diếm được ánh mắt Đàm Thanh, nàng lầm bầm trừng mắt nhìn họ, nói: “Nếu để cho tôi biết mấy anh nói gì sau lưng tôi, hừ, tạm thời buông tha các anh, sau này chậm rãi tính sổ.”

“A…” Mấy hình cảnh nhất thời trợn tròn mắt, biểu tình trên mặt trở nên thập phần xấu xí.

Hắn nhìn bọn họ với ánh mắt lực bất tòng tâm, sau đó nhìn Đàm Thanh nói: “Đi thôi.”

Đàm Thanh gật đầu, dẫn hắn ra ngoài lấy xe.

Vào lúc này, một thân ảnh xuất hiện trong phòng làm việc đội hình cảnh, cợt nhả nói với Đàm Thanh: “Thanh, cô không suy nghĩ thêm sao? Bữa cơm theo tiêu chuẩn tôi đã đặt xong, cô đi với tôi ăn bữa cơm tối…”

Vừa nhìn thấy người kia, biểu tình Đàm Thanh nhất thời trở nên xấu xí hơn, nói: “Tào Minh, tôi vừa nói rất rõ ràng với anh, tôi không có chút cảm giác nào với anh. Tôi van anh, có thể đừng quấn quýt lấy tôi nữa không? Nếu như anh còn làm như vậy, đừng trách tôi không để ý tới tình nghị giữa hai nhà Đàm Tào, động thủ đánh anh đó.”

Người được gọi là Tào Minh, là một thanh niên có chút suất khí. nɠɵạı trừ gương mặt suất khí, cơ thể toàn thân đều vạm vỡ, vừa nhìn đã biết là một luyện gia thủ, hơn nữa tu vi võ đa͙σ chỉ cao chứ không thấp hơn Đàm Thanh.

Loại nam nhân như ánh dương quang này, không hề nghi ngờ là loại hình rất được nhiều nữ nhân yêu thích. Bất quá Đàm Thanh hoàn toàn không có hảo cảm với hắn.

Tuy rằng bị Đàm Thanh cự tuyệt, nhưng Tào Minh không hề tức giận, vẻ mặt vẫn cợt nhả làm Đàm Thanh nghiến răng nghiến lợi.

Độ dày của da mặt hắn có thể so sánh với Vạn Lý Trường Thành.

Tào Minh cười hì hì nói: “Cảm giác gì đó, có thể chậm rãi bồi dưỡng thôi. Trưởng bối hai nhà không phải cho rằng hai chúng ta rất hợp sao? Theo tôi thấy cô cũng đừng xấu hổ, buông ra rụt rè quen với tôi một đoạn thời gian đi. Tôi bảo chứng sau một đoạn thời gian ở chung, tôi nhất định sẽ làm cho cô yêu tôi.”

“Cút đi.” Đàm Thanh rít lên hai chữ.

Tào Minh chẳng những không đi, trái lại còn đưa ánh mắt nhìn Trương Văn Trọng, dùng ánh mắt đề phòng nhìn kỹ hắn từ trên xuống dưới, hỏi: “Thanh, người này là ai? Bạn của cô?”

Đàm Thanh nghiêng đầu nhìn Trương Văn Trọng, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ chỉnh trị Tào Minh, hắc hắc cười nhạt vài tiếng, chỉ Trương Văn Trọng nói: “Tào Minh, anh là muốn truy đuổi tôi phải không? Được, tôi cho anh một cơ hội, chỉ cần anh có thể đánh thắng anh ấy, tôi để anh truy.”

Trương Văn Trọng không khỏi nở nụ cười khổ, nhỏ giọng nói: “Cô đem tôi làm tấm mộc sao?”

Đàm Thanh hì hì cười, tiến đến bên tai hắn, nhỏ giọng đáp: “Tôi van anh đó, Trương ca, anh coi như làm việc thiện, tích đức làm chuyện tốt, giúp tôi thoát khỏi tên đáng ghét này đi. Tên Tào Minh này, cũng là đệ tử võ thuật gia tộc, trưởng bối của hắn có quan hệ tốt với cha mẹ tôi, thời gian trước hai nhà cùng ăn bữa cơm, kết quả người này thấy tôi thì giống như động dục, vây quanh tôi không ngớt…”

Trương Văn Trọng bị lời tỷ dụ của nàng làm bật cười, vừa cười vừa nói: “Uy uy, nào có kiểu tỷ dụ người khác như cô? Thật quá tổn hại người đi thôi?”

Đàm Thanh dùng ánh mắt hèn mọn nhìn Tào Minh, nói lầm bầm: “Tổn hại người sao? Tôi không tổn hại chút nào. Trương ca, là anh không biết, người này ỷ mình có chút suất khí, lại biết võ thuật, không biết lừa dối bao nhiêu cô gái. Loại hoa hoa công tử này, có khác gì thứ xấu xa? Chí ít, tôi rất chán ghét hắn.”

Ngay khi Trương Văn Trọng và Đàm Thanh khe khẽ nói chuyện, Tào Minh cũng khép mắt lại quan sát hắn. Vốn hắn cho rằng Trương Văn Trọng là một cao thủ thâm tàng bất lộ. Thế nhưng quan sát lâu như vậy, hắn phát hiện thân thể Trương Văn Trọng chỉ thon gầy, có vẻ gầy yếu. Vô luận nhìn thế nào, cũng không giống một võ đa͙σ cao thủ.

Tào Minh chỉ vào Trương Văn Trọng, nhìn Đàm Thanh hỏi: “Thanh, cô nói có thật không? Nếu như tôi đánh thắng ŧıểυ tử này, cô sẽ tiếp thu sự truy cầu của tôi?”

“Không sai.” Đàm Thanh gật đầu đáp, sau đó lại bỏ thêm một câu: “Nếu như anh bị anh ấy đánh ngã, như vậy sau này cũng đừng trở lại dây dưa tôi.”

Tào Minh dùng ánh mắt hèn mọn liếc nhìn Trương Văn Trọng, cười lạnh nói: “Bị hắn đánh ngã? Thế nào khả năng? Nhìn tay chân gầy gò của hắn, tôi dù có nhượng hắn hai tay, cũng dễ dàng đánh hắn nằm dài trên đất.”

Đàm Thanh nhất định không buông tha: “Vạn nhất anh bị anh ấy đánh nằm úp sấp thì sao?”

Tào Minh lẩm bẩm: “Vạn nhất tôi bị hắn đánh nằm úp sấp, tôi lập tức biến mất trước mặt cô, đồng thời không bao giờ xuất hiện, được rồi chứ?”

So sánh với vẻ khinh thị của Tào Minh đối với Trương Văn Trọng, những hình cảnh chung quanh nhìn tới, trong lòng thầm nghĩ: “Không hổ là Đàm đội, ám chiêu vậy cũng dùng, thật là hung ác, xem ra sau này đắc tội cục trưởng còn được, ngàn vạn lần đừng đắc tội Đàm đội a.”

Những hình cảnh này đều từng kiến thức qua võ công của Trương Văn Trọng. Theo họ xem ra, ngay cả ba anh em Tiêu Hà mà hắn cũng có thể đối phó, làm sao không chỉnh được tên Tào Minh nhìn qua chẳng khác gì mặt trắng nhỏ? Thậm chí còn có người tâm tính thiện lương, đã cầm lấy điện thoại chuẩn bị giúp Tào Minh gọi cấp cứu.

Đáng tiếc chính là Tào Minh cũng không rõ sâu cạn của Trương Văn Trọng.

Lúc này thấy Đàm Thanh cùng hắn châu đầu ghé tai, dáng dấp như rất quen thuộc, Tào Minh nhất thời tức giận, trong ánh mắt nhìn hắn như muốn phát lửa.

Nhưng hắn lúc này còn không quên làm như suất khí, vẫy vẫy tay nói: “ŧıểυ tử, đến đây đi, tôi nhường cậu ba chiêu.”

Đàm Thanh nhất thời nở nụ cười, dáng tươi cười tràn đầy vị đa͙σ âm mưu quỷ kế thực hiện được.

break
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc