Sau khi những người nghe giảng lần lượt lưu luyến rời đi, Trương Văn Trọng cũng xoay người quay trở về phòng mình. Thoáng thu thập đồ đạc một chút, lại chia tay với các nghiên cứu sinh, chuẩn bị về nhà.
Trần Nhàn cũng không đi, tuy rằng hiện tại nàng cũng ở bên trong ŧıểυ khu biệt thự Hải Vận, nhưng cũng không trở về cùng Trương Văn Trọng. Nàng làm như vậy là vì không muốn gây thêm sự phiền phức cho hắn. Tuy nàng cũng hiểu rõ, kỳ thực hắn cũng không quan tâm những chuyện này, nhưng ai có thể bảo chứng, Vưu Giai có quan tâm hay không? Trần Nhàn cũng là nữ nhân, biết nữ nhân cho dù tính tình tốt bụng cùng độ lượng có lớn bao nhiêu, ở chuyện tình cảm cũng sẽ có lòng hẹp hòi. Cho nên nàng mới cẩn thận đến như vậy.
So sánh với Trần Nhàn, Tô Hiểu Hồng cũng không có chút cẩn thận, nàng đi theo ngay phía sau hắn, cười hì hì nói: “Tối nay Vưu Giai tỷ sẽ đến nhà thầy sao? Tài nghệ nấu bếp của chị ấy rất giỏi, những loại rau cùng đặc sản vùng núi do Minh Hiên tỷ tặng đến trong tay chị ấy, khẳng định sẽ biến thành một bàn mỹ vị phong phú, nghĩ tới đây, em lại nhịn không được bắt đầu muốn chảy nước miếng…”
Tô Hiểu Hồng còn chưa nói xong, hắn đã không chút khách khí cắt lời: “Thế nào, muốn đến nhà tôi ăn cơm? Nghĩ cũng đừng nghĩ, cô đó, nên ngoan ngoãn về nhà đi thôi. Bằng không cha mẹ cô sẽ lo lắng. Sáng sớm mai cô hãy đến nhà tôi, mượn linh cư hảo hảo rèn luyện đa͙σ tâm cùng linh lực. Qua mấy ngày kế tiếp, tôi có thể chấp thuận cô không cần đến phòng y tế, tranh thủ thời gian ở lại linh cư tĩnh tu, bằng không đến khi cô tẩu hỏa nhập ma, sẽ biết khổ sở.”
Tô Hiểu Hồng cũng không tức giận, vẫn cười hì hì, sau đó nghiêm mặt làm nũng nói: “Em cũng không ngủ lại nhà thầy, ăn cơm xong liền đi, chu toàn rồi chứ? Những đặc sản vùng núi này, lần trước ở nhà Minh Hiên tỷ, không ăn được cho đã, ngày hôm nay thầy thế nào cũng phải cho em có lộc ăn đúng không? Lão sư, thầy tốt nhất, để em đến nhà thầy ăn bữa cơm đi…”
“Sợ cô rồi.” Trương Văn Trọng cười khổ lắc đầu, nói: “Trước tiên chúng ta nói rõ, ăn cơm xong tôi đưa cô về nhà. Đến lúc đó mặc kệ cô mượn cớ gì, cũng đừng nghĩ ở lại nhà tôi.”
Tô Hiểu Hồng liên tục gật đầu, vừa cười vừa nói: “Yên tâm đi, lão sư, dù thầy không tiễn em, em cũng tự mình về. Tối nay cha em đã nghĩ thông suốt, không ngờ mời em và mẹ cùng xem phim. Nhưng thời gian có muộn một chút, không ngờ lại là sau mười giờ…”
Ngay khi hai người đi ra khỏi phòng y tế, một nữ nhân vóc người thướt tha, vẻ mặt mỉm cười nghênh đón, nói: “Bác sĩ Trương, bác sĩ Tô, đã lâu không gặp, còn nhớ tôi không?”
“Cô là…Cốc Vũ ŧıểυ thư?” Trí nhớ của hắn luôn luôn rất tốt, liếc mắt liền nhận ra nữ nhân này là ai: “Tôi nhớ hẳn hiện tại cô đang làm người chủ trì trong đài truyền hình tỉnh phải không? Thế nào lại tới nơi này? Chẳng lẽ đến trường thăm thầy cô cũ hay sao?”
“Còn không bởi vì anh.” Cốc Vũ vừa cười vừa nói: “Đài truyền hình nhận được tin tức do quần chúng gọi tới, nói anh giảng bài bên trong đại học Ung Thành, khiến cho hiệu ứng oanh động cực lớn. Vì vậy gọi chúng tôi đến phỏng vấn.” Dứt lời nàng chỉ vào một ký giả cầm microphone và một vị cầm camera, bọn họ đang ngăn cản những người vừa đến nghe hắn giảng bài từ trong đi ra.
Kỳ thực với thân phận hiện tại của Cốc Vũ, vốn không cần ra ngoài bôn ba như trước. Lần này sở dĩ nàng chạy tới phòng y tế đại học Ung Thành, đều bởi vì Trương Văn Trọng. Tuy rằng nàng không ngừng nhắc nhở chính mình, nam nhân này không có khả năng cùng nàng phát triển quan hệ, nhưng nàng vẫn nhịn không được muốn tới nơi này nhìn hắn.
“Nếu như không có biện pháp trở thành tình nhân, làm người bạn cũng không tệ…” Cốc Vũ không ngừng nói với mình. Về phần nàng có rộng rãi được như vậy hay không, chính bản thân nàng cũng không rõ ràng.